Tác giả:

Chuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với…

Chương 76

Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… "Hàng trăm năm trước, nó là một lâu đài nguy nga," Fidelio kể. "Nhưng giờ chỉ còn là một đống hoang tàn đổ nát. Mái sụp gần hết, nhưng vẫn còn vài lối đi rợn cả người, mấy bức tượng rất quái đản, cầu thang thì mục nát. Cây mọc đầy xung quanh lâu đài, mọc cả ở bên trong, làm lâu đài trông càng giống như có Manfred vậy.""Anh đã ở trong đó lần nào chưa ?" Charlie hất hàm về phía bức tường trông ghê sợ."Anh ấy hả?" Fidelio ngoác miệng cười. "Cứ đến mùa đông, vào cuối tháng 11, là tụi này lại chơi trò hủy diệt ở đó. Tất cả mọi người đều phải vô đấy, cho dù có muốn hay không. Hai năm trước, có một con bé đi vô và không bao giờ đi ra nữa!"Fidelio bắt đầu chạy quanh sân, và Charlie chạy bên cạnh."Sao đó họ có tìm thấy con bé ấy không?" Nó hỏi."Không bao giờ," Fidelio nói. Nó hạ thấp giọng. "Người ta nói trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện như vậy rồi. Chỉ tìm thấy áo chùng, nhưng không bao giờ thấy... ờ ...ờ ....""Xác?" Charlie gợi ý.Fidelio gật đầu."Tự dưng biến mất thôi."Sau 15 phút chạy, một tiếng còi săn rúc lên, vang vọng khắp sân, và bọn trẻ líu ríu, lũ lượt quay trở vô tòa nhà."Tiết học lúc nãy của em là tệ lậu nhất đấy ," Fidelio bảo Charlie. "Không gì ngán ngẩm hơn thầy Paltry. Tiếp theo sẽ là tiết tiếng Anh, tụi mình cùng học chung, nhưng trước tiên phải lấy áo chùng đã. Tụi mình chỉ được cởi ra để chạy hay chơi trò chơi thôi."Khi Charlie vô phòng để áo khoác, áo chùng của nó đã biến mất. Trên mắc chỉ còn treo một cái áo rách te tua, với những vết xé lởm chởm ở một góc."Mặc vô đi, Charlie ," Fidelio khuyên. "Thế còn hơn không. Chắc có đứa nào lấy lộn áo của em rồi."Charlie không mặc cái áo rách tươm bươm đó."Không phải áo của em. Nhỡ đâu ai vô kiếm lại thì sao," nó nói.Fidelio có vẻ bồn chồn, thấp thỏm:"Thôi nào, Charlie. Làm ơn mặc vô đi, không thì phiền phức lắm."Nhưng Charlie nhất định không mặc. Nó đã không biết phiền phức mà Fidelio nhắc tới là phiền phức gì. Nếu biết, chắc chắn nó đã làm theo lời bạn.

"Hàng trăm năm trước, nó là một lâu đài nguy nga," Fidelio kể. "Nhưng giờ chỉ còn là một đống hoang tàn đổ nát. Mái sụp gần hết, nhưng vẫn còn vài lối đi rợn cả người, mấy bức tượng rất quái đản, cầu thang thì mục nát. Cây mọc đầy xung quanh lâu đài, mọc cả ở bên trong, làm lâu đài trông càng giống như có Manfred vậy."

"Anh đã ở trong đó lần nào chưa ?" Charlie hất hàm về phía bức tường trông ghê sợ.

"Anh ấy hả?" Fidelio ngoác miệng cười. "Cứ đến mùa đông, vào cuối tháng 11, là tụi này lại chơi trò hủy diệt ở đó. Tất cả mọi người đều phải vô đấy, cho dù có muốn hay không. Hai năm trước, có một con bé đi vô và không bao giờ đi ra nữa!"

Fidelio bắt đầu chạy quanh sân, và Charlie chạy bên cạnh.

"Sao đó họ có tìm thấy con bé ấy không?" Nó hỏi.

"Không bao giờ," Fidelio nói. Nó hạ thấp giọng. "Người ta nói trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện như vậy rồi. Chỉ tìm thấy áo chùng, nhưng không bao giờ thấy... ờ ...ờ ...."

"Xác?" Charlie gợi ý.

Fidelio gật đầu.

"Tự dưng biến mất thôi."

Sau 15 phút chạy, một tiếng còi săn rúc lên, vang vọng khắp sân, và bọn trẻ líu ríu, lũ lượt quay trở vô tòa nhà.

"Tiết học lúc nãy của em là tệ lậu nhất đấy ," Fidelio bảo Charlie. "Không gì ngán ngẩm hơn thầy Paltry. Tiếp theo sẽ là tiết tiếng Anh, tụi mình cùng học chung, nhưng trước tiên phải lấy áo chùng đã. Tụi mình chỉ được cởi ra để chạy hay chơi trò chơi thôi."

Khi Charlie vô phòng để áo khoác, áo chùng của nó đã biến mất. Trên mắc chỉ còn treo một cái áo rách te tua, với những vết xé lởm chởm ở một góc.

"Mặc vô đi, Charlie ," Fidelio khuyên. "Thế còn hơn không. Chắc có đứa nào lấy lộn áo của em rồi."

Charlie không mặc cái áo rách tươm bươm đó.

"Không phải áo của em. Nhỡ đâu ai vô kiếm lại thì sao," nó nói.

Fidelio có vẻ bồn chồn, thấp thỏm:

"Thôi nào, Charlie. Làm ơn mặc vô đi, không thì phiền phức lắm."

Nhưng Charlie nhất định không mặc. Nó đã không biết phiền phức mà Fidelio nhắc tới là phiền phức gì. Nếu biết, chắc chắn nó đã làm theo lời bạn.

Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… "Hàng trăm năm trước, nó là một lâu đài nguy nga," Fidelio kể. "Nhưng giờ chỉ còn là một đống hoang tàn đổ nát. Mái sụp gần hết, nhưng vẫn còn vài lối đi rợn cả người, mấy bức tượng rất quái đản, cầu thang thì mục nát. Cây mọc đầy xung quanh lâu đài, mọc cả ở bên trong, làm lâu đài trông càng giống như có Manfred vậy.""Anh đã ở trong đó lần nào chưa ?" Charlie hất hàm về phía bức tường trông ghê sợ."Anh ấy hả?" Fidelio ngoác miệng cười. "Cứ đến mùa đông, vào cuối tháng 11, là tụi này lại chơi trò hủy diệt ở đó. Tất cả mọi người đều phải vô đấy, cho dù có muốn hay không. Hai năm trước, có một con bé đi vô và không bao giờ đi ra nữa!"Fidelio bắt đầu chạy quanh sân, và Charlie chạy bên cạnh."Sao đó họ có tìm thấy con bé ấy không?" Nó hỏi."Không bao giờ," Fidelio nói. Nó hạ thấp giọng. "Người ta nói trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện như vậy rồi. Chỉ tìm thấy áo chùng, nhưng không bao giờ thấy... ờ ...ờ ....""Xác?" Charlie gợi ý.Fidelio gật đầu."Tự dưng biến mất thôi."Sau 15 phút chạy, một tiếng còi săn rúc lên, vang vọng khắp sân, và bọn trẻ líu ríu, lũ lượt quay trở vô tòa nhà."Tiết học lúc nãy của em là tệ lậu nhất đấy ," Fidelio bảo Charlie. "Không gì ngán ngẩm hơn thầy Paltry. Tiếp theo sẽ là tiết tiếng Anh, tụi mình cùng học chung, nhưng trước tiên phải lấy áo chùng đã. Tụi mình chỉ được cởi ra để chạy hay chơi trò chơi thôi."Khi Charlie vô phòng để áo khoác, áo chùng của nó đã biến mất. Trên mắc chỉ còn treo một cái áo rách te tua, với những vết xé lởm chởm ở một góc."Mặc vô đi, Charlie ," Fidelio khuyên. "Thế còn hơn không. Chắc có đứa nào lấy lộn áo của em rồi."Charlie không mặc cái áo rách tươm bươm đó."Không phải áo của em. Nhỡ đâu ai vô kiếm lại thì sao," nó nói.Fidelio có vẻ bồn chồn, thấp thỏm:"Thôi nào, Charlie. Làm ơn mặc vô đi, không thì phiền phức lắm."Nhưng Charlie nhất định không mặc. Nó đã không biết phiền phức mà Fidelio nhắc tới là phiền phức gì. Nếu biết, chắc chắn nó đã làm theo lời bạn.

Chương 76