Chuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với…
Chương 88
Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… "Áo mình đây mà," Charlie thì thầm.Fidelio đang ngồi nhỏng trên giường."Lấy đi," nó thì thào. "Lẹ lên."Charlie lấy cái áo chùng rách rưới của Gabriel và định treo lên mắc, thế vô chỗ áo chùng của nó, chợt một tiếng thét hãi hùng vang lên."Đừng!" Gabriel thét lạc cả giọng, nhảy lên và cấu xé như điên cái áo chùng, "Đừng làm thế. Làm ơn! Làm ơn lấy đi giùm đi!"Nó quẳng áo chùng rách qua góc giường của Charlie.Charlie đặt cây đèn pin xuống gối. Cây đèn tỏa một quầng sáng dịu quanh giường."Áo chùng đó là của anh mà," nó nói. "Em không muốn lấy cái áo đó.""Cậu không hiểu. Tôi không mặc nó được. Không mặc được. Cái áo đó toàn... kinh dị. Tôi sợ cái áo đó muốn chết luôn." Gabriel nằm bẹp xuống giường và úp mặt vô hai bàn tay."Cậu đang nói về cái gì thế, Gabriel Silk?" Fidelio hỏi với giọng trầm trầm. "Tại sao Charlie phải đưa cho cậu cái áo của nó?""Bởi vì tôi không mặc được cái áo kia," Gabriel hất đầu về phía cái áo chùng cũ. "Người mặc nó trước tôi đã gặp một chuyện gì đó rất hãi hùng. Tôi cảm giác được chuyện đó, cậu hiểu không? Giống như mặc một cơn ác mộng vậy."Charlie bắt đầu hiểu ra."Đó là phép thuật của anh hả, Gabriel? Anh 'cảm giác' được chuyện gì đã xảy ra à?"Gabriel gật đầu:"Tôi cảm thận được từ những thứ người ta mặc trên người. Thật kinh khủng. Nếu không có quần áo mới, mà cứ phải mặc đồ cũ, thì tôi sẽ phải cảm thấy tất cả những cảm giác không phải của mình. Những chuyện lo âu của người khác chẳng hạn. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy hạnh phúc, nhưng ngay cả như vậy cũng không hay ho gì, vì đó là niềm hạnh phúc không thật, mà lại không kéo dài. Vào đầu học kỳ, tôi có một cái áo chùng mới, nhưng lũ chuột kiểng của tôi đã cắn rách nó và mẹ phải kiếm cho tôi một cái khác."Charlie không ngăn nổi tò mò:"Anh có bao nhiêu con chuột kiểng?" Nó hỏi."Năm mươi ba," Gabriel nói với vẻ đau khổ. "Chúng ăn gần hết cái áo. Tụi tôi không có nhiều tiền, cho nên mẹ tôi hỏi Học viện xem họ có thể cho tôi một cái áo chùng đã dùng rồi không. Và họ đưa cho tôi cái kia."
"Áo mình đây mà," Charlie thì thầm.
Fidelio đang ngồi nhỏng trên giường.
"Lấy đi," nó thì thào. "Lẹ lên."
Charlie lấy cái áo chùng rách rưới của Gabriel và định treo lên mắc, thế vô chỗ áo chùng của nó, chợt một tiếng thét hãi hùng vang lên.
"Đừng!" Gabriel thét lạc cả giọng, nhảy lên và cấu xé như điên cái áo chùng, "Đừng làm thế. Làm ơn! Làm ơn lấy đi giùm đi!"
Nó quẳng áo chùng rách qua góc giường của Charlie.
Charlie đặt cây đèn pin xuống gối. Cây đèn tỏa một quầng sáng dịu quanh giường.
"Áo chùng đó là của anh mà," nó nói. "Em không muốn lấy cái áo đó."
"Cậu không hiểu. Tôi không mặc nó được. Không mặc được. Cái áo đó toàn... kinh dị. Tôi sợ cái áo đó muốn chết luôn." Gabriel nằm bẹp xuống giường và úp mặt vô hai bàn tay.
"Cậu đang nói về cái gì thế, Gabriel Silk?" Fidelio hỏi với giọng trầm trầm. "Tại sao Charlie phải đưa cho cậu cái áo của nó?"
"Bởi vì tôi không mặc được cái áo kia," Gabriel hất đầu về phía cái áo chùng cũ. "Người mặc nó trước tôi đã gặp một chuyện gì đó rất hãi hùng. Tôi cảm giác được chuyện đó, cậu hiểu không? Giống như mặc một cơn ác mộng vậy."
Charlie bắt đầu hiểu ra.
"Đó là phép thuật của anh hả, Gabriel? Anh 'cảm giác' được chuyện gì đã xảy ra à?"
Gabriel gật đầu:
"Tôi cảm thận được từ những thứ người ta mặc trên người. Thật kinh khủng. Nếu không có quần áo mới, mà cứ phải mặc đồ cũ, thì tôi sẽ phải cảm thấy tất cả những cảm giác không phải của mình. Những chuyện lo âu của người khác chẳng hạn. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy hạnh phúc, nhưng ngay cả như vậy cũng không hay ho gì, vì đó là niềm hạnh phúc không thật, mà lại không kéo dài. Vào đầu học kỳ, tôi có một cái áo chùng mới, nhưng lũ chuột kiểng của tôi đã cắn rách nó và mẹ phải kiếm cho tôi một cái khác."
Charlie không ngăn nổi tò mò:
"Anh có bao nhiêu con chuột kiểng?" Nó hỏi.
"Năm mươi ba," Gabriel nói với vẻ đau khổ. "Chúng ăn gần hết cái áo. Tụi tôi không có nhiều tiền, cho nên mẹ tôi hỏi Học viện xem họ có thể cho tôi một cái áo chùng đã dùng rồi không. Và họ đưa cho tôi cái kia."
Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… "Áo mình đây mà," Charlie thì thầm.Fidelio đang ngồi nhỏng trên giường."Lấy đi," nó thì thào. "Lẹ lên."Charlie lấy cái áo chùng rách rưới của Gabriel và định treo lên mắc, thế vô chỗ áo chùng của nó, chợt một tiếng thét hãi hùng vang lên."Đừng!" Gabriel thét lạc cả giọng, nhảy lên và cấu xé như điên cái áo chùng, "Đừng làm thế. Làm ơn! Làm ơn lấy đi giùm đi!"Nó quẳng áo chùng rách qua góc giường của Charlie.Charlie đặt cây đèn pin xuống gối. Cây đèn tỏa một quầng sáng dịu quanh giường."Áo chùng đó là của anh mà," nó nói. "Em không muốn lấy cái áo đó.""Cậu không hiểu. Tôi không mặc nó được. Không mặc được. Cái áo đó toàn... kinh dị. Tôi sợ cái áo đó muốn chết luôn." Gabriel nằm bẹp xuống giường và úp mặt vô hai bàn tay."Cậu đang nói về cái gì thế, Gabriel Silk?" Fidelio hỏi với giọng trầm trầm. "Tại sao Charlie phải đưa cho cậu cái áo của nó?""Bởi vì tôi không mặc được cái áo kia," Gabriel hất đầu về phía cái áo chùng cũ. "Người mặc nó trước tôi đã gặp một chuyện gì đó rất hãi hùng. Tôi cảm giác được chuyện đó, cậu hiểu không? Giống như mặc một cơn ác mộng vậy."Charlie bắt đầu hiểu ra."Đó là phép thuật của anh hả, Gabriel? Anh 'cảm giác' được chuyện gì đã xảy ra à?"Gabriel gật đầu:"Tôi cảm thận được từ những thứ người ta mặc trên người. Thật kinh khủng. Nếu không có quần áo mới, mà cứ phải mặc đồ cũ, thì tôi sẽ phải cảm thấy tất cả những cảm giác không phải của mình. Những chuyện lo âu của người khác chẳng hạn. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy hạnh phúc, nhưng ngay cả như vậy cũng không hay ho gì, vì đó là niềm hạnh phúc không thật, mà lại không kéo dài. Vào đầu học kỳ, tôi có một cái áo chùng mới, nhưng lũ chuột kiểng của tôi đã cắn rách nó và mẹ phải kiếm cho tôi một cái khác."Charlie không ngăn nổi tò mò:"Anh có bao nhiêu con chuột kiểng?" Nó hỏi."Năm mươi ba," Gabriel nói với vẻ đau khổ. "Chúng ăn gần hết cái áo. Tụi tôi không có nhiều tiền, cho nên mẹ tôi hỏi Học viện xem họ có thể cho tôi một cái áo chùng đã dùng rồi không. Và họ đưa cho tôi cái kia."