Chuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với…
Chương 126
Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… Tái bút: Một phụ nữ dễ mến do dịch vụ xã hội gởi đến trông nom cho con đến khi ba má trở về.“Mình không thích cái đoạn nói về người phụ nữ dễ mến,” Charlie nhận xét khi đã đọc xong lá thư. “Từ ‘dễ mến’ có thể hiểu theo nhiều cách của mỗi người.”“Miễn bà ấy tốt với con Hạt Đậu là được rồi, mình không quan tâm,” Benjamin nói, vẻ thờ ơ.Hai thằng quyết định đến nhà cô Ingledew ngay tức khắc. Benjamin đã cẩn thận sang thêm một cuộn băng, đề phòng trường hợp Manfred xuất hiện bất ngờ để lục soát chúng, hoặc điều gì khủng khiếp tương tự xảy ra. Nó cũng đã đẩy một chiếc va-li to xuống tầng hầm, và thảy một tấm thảm lên trên, để bất cứ ai lùng sục kiếm cái thùng của tiến sĩ Tolly sẽ bị đánh lừa mất một lúc.“Chắc là bồ phải tất bật lắm nhỉ,” Charlie trầm trồ thán phục.Với sự dẫn đường của con Hạt Đậu, hai đứa xuất phát, tới hiệu sách. Vì là ngày chủ nhật nên chúng thấy hiệu đóng cửa (tất nhiên rồi), nhưng sau vài tiếng gõ cửa và vài lần gọi thật lớn, cô Ingledew đã ra. Cô mặc một chiếc áo choàng dài màu xanh lá cây, và trông cô buồn rười rượi.“Các cháu muốn gì?” Cô hỏi. “Trời đất ơi, hôm nay là chủ nhật mà.”“Cháu xin lỗi, cô Ingledew,” Charlie nói. Nó báo cho cô biết về cuộn băng chúng đã tìm thấy trong con chó kim loại.“Nó rất có ý nghĩ với cô đấy,” nó nói. “Vì thế tụi cháu mang nó tới cho cô đây. Nó ẽ nói cho cô biết tất cả mọi điều về cháu gái của cô. Cô bé đang ở trong học viện, và tụi cháu nghĩ mình có thể đánh thức bạn ấy.”“Đánh thức bạn ấy? Các cháu đang nói về cái gì vậy? Đi vô đây đã, cả hai đứa.” Cô liếc con Hạt Đậu. “Nó không ăn sách đấy chứ?”“Không bao giờ,” Benjamin cam đoan.Chúng theo cô Ingledew đi qua tấm rèm và vào phòng khách ấm cúng, nơi xếp sách thành hàng, con Hạt Đậu chú ý cẩn thận để không làm đổ những chồng sách nhỏ nằm rải rác trên sàn.Cô Ingledew nhét cuộn băng vô một chiếc máy ghi âm đầy bụi bặm và ra hiệu cho hai đứa ngồi xuống. Chúng ấn mình vào chiếc ghế bành duy nhất còn trống (những ghế khác đều chất đầy ắp sách và báo), trong lúc cô Ingledew ngồi ghé vào một bên cạnh bàn. Cô bấm nút cho băng chạy và giọng nói tiến sĩ Tolly vang vang khắp căn phòng.
Tái bút: Một phụ nữ dễ mến do dịch vụ xã hội gởi đến trông nom cho con đến khi ba má trở về.
“Mình không thích cái đoạn nói về người phụ nữ dễ mến,” Charlie nhận xét khi đã đọc xong lá thư. “Từ ‘dễ mến’ có thể hiểu theo nhiều cách của mỗi người.”
“Miễn bà ấy tốt với con Hạt Đậu là được rồi, mình không quan tâm,” Benjamin nói, vẻ thờ ơ.
Hai thằng quyết định đến nhà cô Ingledew ngay tức khắc. Benjamin đã cẩn thận sang thêm một cuộn băng, đề phòng trường hợp Manfred xuất hiện bất ngờ để lục soát chúng, hoặc điều gì khủng khiếp tương tự xảy ra. Nó cũng đã đẩy một chiếc va-li to xuống tầng hầm, và thảy một tấm thảm lên trên, để bất cứ ai lùng sục kiếm cái thùng của tiến sĩ Tolly sẽ bị đánh lừa mất một lúc.
“Chắc là bồ phải tất bật lắm nhỉ,” Charlie trầm trồ thán phục.
Với sự dẫn đường của con Hạt Đậu, hai đứa xuất phát, tới hiệu sách. Vì là ngày chủ nhật nên chúng thấy hiệu đóng cửa (tất nhiên rồi), nhưng sau vài tiếng gõ cửa và vài lần gọi thật lớn, cô Ingledew đã ra. Cô mặc một chiếc áo choàng dài màu xanh lá cây, và trông cô buồn rười rượi.
“Các cháu muốn gì?” Cô hỏi. “Trời đất ơi, hôm nay là chủ nhật mà.”
“Cháu xin lỗi, cô Ingledew,” Charlie nói. Nó báo cho cô biết về cuộn băng chúng đã tìm thấy trong con chó kim loại.
“Nó rất có ý nghĩ với cô đấy,” nó nói. “Vì thế tụi cháu mang nó tới cho cô đây. Nó ẽ nói cho cô biết tất cả mọi điều về cháu gái của cô. Cô bé đang ở trong học viện, và tụi cháu nghĩ mình có thể đánh thức bạn ấy.”
“Đánh thức bạn ấy? Các cháu đang nói về cái gì vậy? Đi vô đây đã, cả hai đứa.” Cô liếc con Hạt Đậu. “Nó không ăn sách đấy chứ?”
“Không bao giờ,” Benjamin cam đoan.
Chúng theo cô Ingledew đi qua tấm rèm và vào phòng khách ấm cúng, nơi xếp sách thành hàng, con Hạt Đậu chú ý cẩn thận để không làm đổ những chồng sách nhỏ nằm rải rác trên sàn.
Cô Ingledew nhét cuộn băng vô một chiếc máy ghi âm đầy bụi bặm và ra hiệu cho hai đứa ngồi xuống. Chúng ấn mình vào chiếc ghế bành duy nhất còn trống (những ghế khác đều chất đầy ắp sách và báo), trong lúc cô Ingledew ngồi ghé vào một bên cạnh bàn. Cô bấm nút cho băng chạy và giọng nói tiến sĩ Tolly vang vang khắp căn phòng.
Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… Tái bút: Một phụ nữ dễ mến do dịch vụ xã hội gởi đến trông nom cho con đến khi ba má trở về.“Mình không thích cái đoạn nói về người phụ nữ dễ mến,” Charlie nhận xét khi đã đọc xong lá thư. “Từ ‘dễ mến’ có thể hiểu theo nhiều cách của mỗi người.”“Miễn bà ấy tốt với con Hạt Đậu là được rồi, mình không quan tâm,” Benjamin nói, vẻ thờ ơ.Hai thằng quyết định đến nhà cô Ingledew ngay tức khắc. Benjamin đã cẩn thận sang thêm một cuộn băng, đề phòng trường hợp Manfred xuất hiện bất ngờ để lục soát chúng, hoặc điều gì khủng khiếp tương tự xảy ra. Nó cũng đã đẩy một chiếc va-li to xuống tầng hầm, và thảy một tấm thảm lên trên, để bất cứ ai lùng sục kiếm cái thùng của tiến sĩ Tolly sẽ bị đánh lừa mất một lúc.“Chắc là bồ phải tất bật lắm nhỉ,” Charlie trầm trồ thán phục.Với sự dẫn đường của con Hạt Đậu, hai đứa xuất phát, tới hiệu sách. Vì là ngày chủ nhật nên chúng thấy hiệu đóng cửa (tất nhiên rồi), nhưng sau vài tiếng gõ cửa và vài lần gọi thật lớn, cô Ingledew đã ra. Cô mặc một chiếc áo choàng dài màu xanh lá cây, và trông cô buồn rười rượi.“Các cháu muốn gì?” Cô hỏi. “Trời đất ơi, hôm nay là chủ nhật mà.”“Cháu xin lỗi, cô Ingledew,” Charlie nói. Nó báo cho cô biết về cuộn băng chúng đã tìm thấy trong con chó kim loại.“Nó rất có ý nghĩ với cô đấy,” nó nói. “Vì thế tụi cháu mang nó tới cho cô đây. Nó ẽ nói cho cô biết tất cả mọi điều về cháu gái của cô. Cô bé đang ở trong học viện, và tụi cháu nghĩ mình có thể đánh thức bạn ấy.”“Đánh thức bạn ấy? Các cháu đang nói về cái gì vậy? Đi vô đây đã, cả hai đứa.” Cô liếc con Hạt Đậu. “Nó không ăn sách đấy chứ?”“Không bao giờ,” Benjamin cam đoan.Chúng theo cô Ingledew đi qua tấm rèm và vào phòng khách ấm cúng, nơi xếp sách thành hàng, con Hạt Đậu chú ý cẩn thận để không làm đổ những chồng sách nhỏ nằm rải rác trên sàn.Cô Ingledew nhét cuộn băng vô một chiếc máy ghi âm đầy bụi bặm và ra hiệu cho hai đứa ngồi xuống. Chúng ấn mình vào chiếc ghế bành duy nhất còn trống (những ghế khác đều chất đầy ắp sách và báo), trong lúc cô Ingledew ngồi ghé vào một bên cạnh bàn. Cô bấm nút cho băng chạy và giọng nói tiến sĩ Tolly vang vang khắp căn phòng.