Tác giả:

Chuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với…

Chương 134

Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… “Suỵt!” bà ta xùy con Hạt Đậu. “Ra ngoài!”Con Hạt Đậu nhe răng ra, gầm gừ.Bà Eustacia lùi lại một bước. “Một con chó mới kinh tởm làm sao!” bà ta quàu quạu.. “Benjamin, đuổi nó ra khỏi bếp ngay lập tức.”“Cháu không thể làm thế được,” Benjamin nói. “Nó thích ăn cùng lúc với cháu.”“Ha!” bà Eustacia đùng đùng mở các tủ và tìm thấy một hộp thức ăn cho chó, bà ta xúc một ít vô cái tô có chữ “CHÓ” và đặt cái tô ra ngoài hành lang.“Giờ thì,” bà ta ra lệnh, vừa vẩy một ngón tay vô mặt Hạt Đậu “Ăn đi!”. Bà ta chỉ cái tô.Con chó đảo tròn mắt và nép sát vô người Benjamin.Benjamin quyết định rằng mới gặp thì tốt nhất là tránh cãi vã với bà Eustacia, nên nó cúi xuống con Hạt Đậu và nói “Hạt Đậu, ăn tối đi. Tao không sao đâu.”Hạt Đậu gầm gừ và lúp cúp đi ra ngoài hành lang, rồi đứng đó ồn ào đánh chén tô thức ăn cho chó. Benjamin ước gì mình có thể ăn thực phẩm của chó. Món đó chắc chắn phải ngon hơn cái thứ súp nâu gớm ghiếc này mà bà cô Eustacia mới múc cho nó.Khi cuối cùng đã xoay xở tống được hết món súp xuống họng, Benjamin bị hộ tống đến tận chân giường.“Mai còn đi học,” bà Eustacia bảo. “Tối nay cháu nên ngủ sớm đi.”“Bác sẽ ngủ ở đây à?” Benjamin hỏi.“Đương nhiên.” Người phụ nữ trông cáu kỉnh trả lời. “Bác là bảo mẫu của cháu mà.”Benjamin nhớ ra nó cần phải giả bộ như “Mười Hai Tiếng Chuông Của Tolly” vẫn còn trong nhà.“Tối nay mày ngủ lại ở dưới này nhé,” nó bảo Hạt Đậu, rồi lấy cái ổ chó, đem ra đặt gần cửa tầng hầm.Con Hạt Đậu có vẻ bối rối, nhưng rồi cũng vâng lời bước vô ổ của mình.Benjamin chui vô giường, nhưng nó nằm thức thao láo, chờ cho bà Eustacia lên lầu. Cuối cùng, khi đã chắc rằng bà đã lên giường, nó rón rén đi xuống chỗ điện thoại trong hành lang và quay số của Charlie.“A lô,” tiếng ngoại Maisie vui vẻ cất lên.“Đây là…” Benjamin không dám nói gì thêm vì có một bóng đen đã xuất hiện ở trên đầu cầu thang.“Cháu nghĩ là cháu đang làm gì vậy, hả?” bà Eustacia hỏi lớn.Bên kia đầu dây, giọng ngoại Maisie vẫn dồn dập, “Alô! Alô! Ai đó?”

“Suỵt!” bà ta xùy con Hạt Đậu. “Ra ngoài!”

Con Hạt Đậu nhe răng ra, gầm gừ.

Bà Eustacia lùi lại một bước. “Một con chó mới kinh tởm làm sao!” bà ta quàu quạu.. “Benjamin, đuổi nó ra khỏi bếp ngay lập tức.”

“Cháu không thể làm thế được,” Benjamin nói. “Nó thích ăn cùng lúc với cháu.”

“Ha!” bà Eustacia đùng đùng mở các tủ và tìm thấy một hộp thức ăn cho chó, bà ta xúc một ít vô cái tô có chữ “CHÓ” và đặt cái tô ra ngoài hành lang.

“Giờ thì,” bà ta ra lệnh, vừa vẩy một ngón tay vô mặt Hạt Đậu “Ăn đi!”. Bà ta chỉ cái tô.

Con chó đảo tròn mắt và nép sát vô người Benjamin.

Benjamin quyết định rằng mới gặp thì tốt nhất là tránh cãi vã với bà Eustacia, nên nó cúi xuống con Hạt Đậu và nói “Hạt Đậu, ăn tối đi. Tao không sao đâu.”

Hạt Đậu gầm gừ và lúp cúp đi ra ngoài hành lang, rồi đứng đó ồn ào đánh chén tô thức ăn cho chó. Benjamin ước gì mình có thể ăn thực phẩm của chó. Món đó chắc chắn phải ngon hơn cái thứ súp nâu gớm ghiếc này mà bà cô Eustacia mới múc cho nó.

Khi cuối cùng đã xoay xở tống được hết món súp xuống họng, Benjamin bị hộ tống đến tận chân giường.

“Mai còn đi học,” bà Eustacia bảo. “Tối nay cháu nên ngủ sớm đi.”

“Bác sẽ ngủ ở đây à?” Benjamin hỏi.

“Đương nhiên.” Người phụ nữ trông cáu kỉnh trả lời. “Bác là bảo mẫu của cháu mà.”

Benjamin nhớ ra nó cần phải giả bộ như “Mười Hai Tiếng Chuông Của Tolly” vẫn còn trong nhà.

“Tối nay mày ngủ lại ở dưới này nhé,” nó bảo Hạt Đậu, rồi lấy cái ổ chó, đem ra đặt gần cửa tầng hầm.

Con Hạt Đậu có vẻ bối rối, nhưng rồi cũng vâng lời bước vô ổ của mình.

Benjamin chui vô giường, nhưng nó nằm thức thao láo, chờ cho bà Eustacia lên lầu. Cuối cùng, khi đã chắc rằng bà đã lên giường, nó rón rén đi xuống chỗ điện thoại trong hành lang và quay số của Charlie.

“A lô,” tiếng ngoại Maisie vui vẻ cất lên.

“Đây là…” Benjamin không dám nói gì thêm vì có một bóng đen đã xuất hiện ở trên đầu cầu thang.

“Cháu nghĩ là cháu đang làm gì vậy, hả?” bà Eustacia hỏi lớn.

Bên kia đầu dây, giọng ngoại Maisie vẫn dồn dập, “Alô! Alô! Ai đó?”

Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… “Suỵt!” bà ta xùy con Hạt Đậu. “Ra ngoài!”Con Hạt Đậu nhe răng ra, gầm gừ.Bà Eustacia lùi lại một bước. “Một con chó mới kinh tởm làm sao!” bà ta quàu quạu.. “Benjamin, đuổi nó ra khỏi bếp ngay lập tức.”“Cháu không thể làm thế được,” Benjamin nói. “Nó thích ăn cùng lúc với cháu.”“Ha!” bà Eustacia đùng đùng mở các tủ và tìm thấy một hộp thức ăn cho chó, bà ta xúc một ít vô cái tô có chữ “CHÓ” và đặt cái tô ra ngoài hành lang.“Giờ thì,” bà ta ra lệnh, vừa vẩy một ngón tay vô mặt Hạt Đậu “Ăn đi!”. Bà ta chỉ cái tô.Con chó đảo tròn mắt và nép sát vô người Benjamin.Benjamin quyết định rằng mới gặp thì tốt nhất là tránh cãi vã với bà Eustacia, nên nó cúi xuống con Hạt Đậu và nói “Hạt Đậu, ăn tối đi. Tao không sao đâu.”Hạt Đậu gầm gừ và lúp cúp đi ra ngoài hành lang, rồi đứng đó ồn ào đánh chén tô thức ăn cho chó. Benjamin ước gì mình có thể ăn thực phẩm của chó. Món đó chắc chắn phải ngon hơn cái thứ súp nâu gớm ghiếc này mà bà cô Eustacia mới múc cho nó.Khi cuối cùng đã xoay xở tống được hết món súp xuống họng, Benjamin bị hộ tống đến tận chân giường.“Mai còn đi học,” bà Eustacia bảo. “Tối nay cháu nên ngủ sớm đi.”“Bác sẽ ngủ ở đây à?” Benjamin hỏi.“Đương nhiên.” Người phụ nữ trông cáu kỉnh trả lời. “Bác là bảo mẫu của cháu mà.”Benjamin nhớ ra nó cần phải giả bộ như “Mười Hai Tiếng Chuông Của Tolly” vẫn còn trong nhà.“Tối nay mày ngủ lại ở dưới này nhé,” nó bảo Hạt Đậu, rồi lấy cái ổ chó, đem ra đặt gần cửa tầng hầm.Con Hạt Đậu có vẻ bối rối, nhưng rồi cũng vâng lời bước vô ổ của mình.Benjamin chui vô giường, nhưng nó nằm thức thao láo, chờ cho bà Eustacia lên lầu. Cuối cùng, khi đã chắc rằng bà đã lên giường, nó rón rén đi xuống chỗ điện thoại trong hành lang và quay số của Charlie.“A lô,” tiếng ngoại Maisie vui vẻ cất lên.“Đây là…” Benjamin không dám nói gì thêm vì có một bóng đen đã xuất hiện ở trên đầu cầu thang.“Cháu nghĩ là cháu đang làm gì vậy, hả?” bà Eustacia hỏi lớn.Bên kia đầu dây, giọng ngoại Maisie vẫn dồn dập, “Alô! Alô! Ai đó?”

Chương 134