Luân Đôn năm 1818 Georgina Anderson cầm cái muỗng lên, quay ngược lại và để một miếng cải vào lòng muỗng, kéo cái đầu muỗng ra phía sau và bắn miếng cải bay ngang phòng. Nàng không bắn trúng con gián mập mạp mà nàng đã nhắm, nhưng cũng làm cho con vật bò vụt vào trong khe nứt nơi vách tường. Mục đích hoàn tất. Chỉ cần nàng không trông thấy con vật nhỏ bé kinh tởm đó, nàng có thể quên rằng nàng không phải ở chung với nó trong chỗ trọ này. Nàng quay lại bữa ăn dang dở, ngó chăm chăm một lúc, sau đó nhăn mặt đẩy dĩa thức ăn ra xa. Nàng sẽ không phải nhăn nhó như vậy, nếu bây giờ này, nàng đươc ăn một trong bảy món ngon lành của Hannah. Sau mười hai năm làm đầu bếp cho gia đình Anderson, Hannah biết cách làm vui lòng mỗi thành viên trong gia đình và Georgina đã mơ đến tay nghề của bà ta trong mấy tuần nay, điều này không đáng ngạc nhiên lắm khi cả tháng trời nàng phải lênh đênh trên tàu. Nàng chỉ có được một bữa ăn ngon duy nhất khi nàng đặt chân đến nước Anh cách đây năm ngày, ngay buổi…
Tác giả: