Tác giả:

New York vào mùa xuân, theo đúng với tất cả những gì êm ái mà cái từ này chất chứa trong con tim mọi người: những cặp tình nhân dắt tay nhau dạo chơi trong công viên trung tâm, cây cỏ nở hoa, đêm tối dịu dàng và mát mẻ tưởng chừng như không đâu có, nói tóm lại đây là khoảng thời gian trong năm mà tám hay mười triệu người dân New York cảm thấy như sống lại, hồi xuân. Vậy mà chỉ có mình tôi là không thấy vui thích tí nào. Buồn bã ngồi trong phòng làm việc bé tí xíu trên tận lầu sáu của một cao ốc thương mại và kỹ nghệ, tôi ngắm nhìn tấm thảm thủng lỗ mà nguyền rủa cái ngày tôi nổi cơn ngông quyết định làm thám tử tư. Báo chí tha hồ nói rằng xứ sở này đang hồi làm ăn thịnh vượng còn tôi, cả tuần nay tôi không có lấy một mống khách nào. Tiếng máy đánh chữ từ căn phòng bên vọng lại . Có trời mà biết Agnès đang đánh cái quỷ gì bên đó. Chắc là cô ta đang làm giúp cho một người hàng xóm, anh chàng Manuel Bolondron Metasieti nào đó đã nhờ cô đánh một bản thảo có tên là “Một người Tây Ban Nha…

Chương 18

Buổi Hẹn Cuối CùngTác giả: James Hadley ChaseTruyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmNew York vào mùa xuân, theo đúng với tất cả những gì êm ái mà cái từ này chất chứa trong con tim mọi người: những cặp tình nhân dắt tay nhau dạo chơi trong công viên trung tâm, cây cỏ nở hoa, đêm tối dịu dàng và mát mẻ tưởng chừng như không đâu có, nói tóm lại đây là khoảng thời gian trong năm mà tám hay mười triệu người dân New York cảm thấy như sống lại, hồi xuân. Vậy mà chỉ có mình tôi là không thấy vui thích tí nào. Buồn bã ngồi trong phòng làm việc bé tí xíu trên tận lầu sáu của một cao ốc thương mại và kỹ nghệ, tôi ngắm nhìn tấm thảm thủng lỗ mà nguyền rủa cái ngày tôi nổi cơn ngông quyết định làm thám tử tư. Báo chí tha hồ nói rằng xứ sở này đang hồi làm ăn thịnh vượng còn tôi, cả tuần nay tôi không có lấy một mống khách nào. Tiếng máy đánh chữ từ căn phòng bên vọng lại . Có trời mà biết Agnès đang đánh cái quỷ gì bên đó. Chắc là cô ta đang làm giúp cho một người hàng xóm, anh chàng Manuel Bolondron Metasieti nào đó đã nhờ cô đánh một bản thảo có tên là “Một người Tây Ban Nha… Bọn họ có mặt đông đủ, Jee Wanaker và Cole, Peter và Estelle Moran, Eric Weater và Năm mươi Connolly. Họ nối đuôi nhau chạy vòng quanh tôi không ngừng như vây đèn kéo quân, vừa cười nhạo, doạ nạt vừa khoa chân múa tay và la hét cố làm tôi điếc con ráy. Thế rồi tất cả biến mất nhường chỗ cho một tốp những tên giết mướn thân hình béo lùn, vẻ mặt đần dồn với cái trán thấp ngủn ngủn.Chúng bắt đầu nhảy một vũ điệu man dại quanh tôi. Đến lượt chúng cũng biến mất và tôi thấy một ông thầy tu mặc áo dài trắng nói giọng oang oang như sấm:- Bọn chúng đáng nguyền rủa đến tận thế hệ thứ bảy và lũ lĩ cháu chắt của chúng cũng sẽ bị nguyền rủa.Ông thầy tu biến mất và tôi nhìn thấy hình ảnh Miriam Cole cúi xuống người tôi. Phía sau lưng bà là Helen Cole mặt đầm đìa nước mắt. Bất chợt Miriam thấy cô con gái đứng sau mình lên đẩy Helen một cái thật mạnh. Helen biết mất rồi đến lượt hình ảnh Miriam cũng tan ra.Đến đây tôi nhìn thấy một tấm rèm buông xuống và phía sau tấm rèm là một hình bằng người cử động, hai tay giơ lên cao. Bất chợt tấm rèm được cuốn lên và bác sĩ Cole hiện ra trước mặt tôi với vẻ doạ nạt. Tay ông ta cầm một chiếc mùi xoa có thắt nút ở bên góc. Một bàn tay đè lên vai ông ta và đẩy Cole ra xa. Peter Ardente đứng sững trước mặt tôi, miệng đầy rớt dãi. Bất thình lình gã mở to miệng nói:- Anh ta tỉnh rồi… Anh ta tỉnh rồi.Gã như một con vẹt cứ nhắc đi nhắc lại câu đó.Rồi bất chợt gã ngừng lời và bắt đầu nói với một giọng phụ nữ:- Uống đi, uống cái này đi, uống đi…Một thứ nước gì chua chua chảy qua miệng tôi và tôi nghĩ mình đã đến giờ tận số. Tôi cố chống cự nhưng tứ chi đều bị tê liệt. Rồi một bàn tay mềm mại mát rượi đặt lên trán tôi…Tôi mở ti hí đôi mắt nhưng vội nhắm ngay lại vì ánh sáng chói loà. Tiếng một người đàn ông nói:- Quay ánh đèn đi chỗ khác.Tôi lại cố hé mở mắt một lần nữa. Người đàn ông mặc bộ đồ trắng toát nhìn tôi mỉm cười. Bên cạnh ông ta, tôi thấy một thiếu phụ cũng mặc đồ trắng. Cô ta đi ra ngoài tầm nhìn của tôi một lát rồi quay lại, cúi xuống người tôi đặt một cái khăn nhúng nước lạnh lên trán tôi. Một niềm cảm xúc vui sướng và khoan khoái tràn ngập trong tôi. Ông bác sĩ hỏi:- Thế nào, anh bạn trẻ, anh cảm thấy ra sao?Tôi lẩm bẩm nói một câu thật bất nhã nhưng ông không giận mà nhăn mặt với vẻ khôi hài:- Suýt suýt! Chớ nên phát biểu như thế trước mặt phụ nữ. - Ông mỉm cười, vẻ hài lòng rõ rệt. Rồi ông bắt mạch tôi và tuyên bố - Khá lắm rồi! Không sao hết, khá rồi. Anh bạn trẻ, anh có cái gáo dừa thật cứng. Nếu một người khác không phải là anh thì toi mạng rồi. Trong khi anh… Đúng, anh là một hiện tượng khá đặc biệt đấy.Tôi cố cựa quậy.- Không nên thế, anh bạn trẻ, đừng có cử động. Giá mà anh biết được tình trạng của anh lúc người ta chở anh đến đây! Tôi chích cho anh một mũi thuốc để anh có thể ngủ được.- Mấy giờ rồi? - tôi ấp úng hỏi.Tôi cảm thấy một kim tiêm chích nhè nhẹ lên bắp tay của tôi.- Điều đó không quan trọng. - Ông bác sĩ trả lời tôi - Ở đây giờ giấc không đáng kể. Cố mà ngủ đi cho hồi phục sức khỏe…Ông đi ra khỏi tầm nhìn của tôi và tôi nghe thấy ông dặn cô y tá:- Khi nào anh ta tỉnh giấc, cô báo cho tôi biết.Cô y tá thì thầm nói câu gì tôi nghe không rõ rồi tôi nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại. Ông bác sĩ lại hiện ra trước mắt tôi:- Anh bạn trẻ, nếu anh muốn biết thì anh đang ở trong Dưỡng đường Mount Reyal - còn tôi là bác sĩ Greer. Khi thức dậy, anh chỉ cần ấn nút chuông gọi đặt ngay ở đầu giường. Hoặc là tôi quá nhầm lẫn hoặc là tình trạng nguy hiểm của anh đã qua rồi. Và nếu anh tỏ ra biết điều, tôi sẽ cho phép anh mau chóng được tiếp khách. Có một quý bà rất xinh đẹp đề nghị tôi cho phép gặp anh. Anh là con người có số đào hoa đấy! Tôi rất muốn có những cô nàng xinh đẹp như thế trong mối quan hệ của tôi.Tôi muốn hỏi ông bác sĩ một câu nhưng không đủ sức để lên tiếng. Một cơn buồn ngủ nhè nhẹ đến với tôi và tôi chỉ còn nghe thấy tiếng tích tắc ở ngay sát bên tai.James Hadley ChaseBuổi hẹn cuối cùngDịch giả: Quang Huy

Bọn họ có mặt đông đủ, Jee Wanaker và Cole, Peter và Estelle Moran, Eric Weater và Năm mươi Connolly. Họ nối đuôi nhau chạy vòng quanh tôi không ngừng như vây đèn kéo quân, vừa cười nhạo, doạ nạt vừa khoa chân múa tay và la hét cố làm tôi điếc con ráy. Thế rồi tất cả biến mất nhường chỗ cho một tốp những tên giết mướn thân hình béo lùn, vẻ mặt đần dồn với cái trán thấp ngủn ngủn.

Chúng bắt đầu nhảy một vũ điệu man dại quanh tôi. Đến lượt chúng cũng biến mất và tôi thấy một ông thầy tu mặc áo dài trắng nói giọng oang oang như sấm:

- Bọn chúng đáng nguyền rủa đến tận thế hệ thứ bảy và lũ lĩ cháu chắt của chúng cũng sẽ bị nguyền rủa.

Ông thầy tu biến mất và tôi nhìn thấy hình ảnh Miriam Cole cúi xuống người tôi. Phía sau lưng bà là Helen Cole mặt đầm đìa nước mắt. Bất chợt Miriam thấy cô con gái đứng sau mình lên đẩy Helen một cái thật mạnh. Helen biết mất rồi đến lượt hình ảnh Miriam cũng tan ra.

Đến đây tôi nhìn thấy một tấm rèm buông xuống và phía sau tấm rèm là một hình bằng người cử động, hai tay giơ lên cao. Bất chợt tấm rèm được cuốn lên và bác sĩ Cole hiện ra trước mặt tôi với vẻ doạ nạt. Tay ông ta cầm một chiếc mùi xoa có thắt nút ở bên góc. Một bàn tay đè lên vai ông ta và đẩy Cole ra xa. Peter Ardente đứng sững trước mặt tôi, miệng đầy rớt dãi. Bất thình lình gã mở to miệng nói:

- Anh ta tỉnh rồi… Anh ta tỉnh rồi.

Gã như một con vẹt cứ nhắc đi nhắc lại câu đó.

Rồi bất chợt gã ngừng lời và bắt đầu nói với một giọng phụ nữ:

- Uống đi, uống cái này đi, uống đi…

Một thứ nước gì chua chua chảy qua miệng tôi và tôi nghĩ mình đã đến giờ tận số. Tôi cố chống cự nhưng tứ chi đều bị tê liệt. Rồi một bàn tay mềm mại mát rượi đặt lên trán tôi…

Tôi mở ti hí đôi mắt nhưng vội nhắm ngay lại vì ánh sáng chói loà. Tiếng một người đàn ông nói:

- Quay ánh đèn đi chỗ khác.

Tôi lại cố hé mở mắt một lần nữa. Người đàn ông mặc bộ đồ trắng toát nhìn tôi mỉm cười. Bên cạnh ông ta, tôi thấy một thiếu phụ cũng mặc đồ trắng. Cô ta đi ra ngoài tầm nhìn của tôi một lát rồi quay lại, cúi xuống người tôi đặt một cái khăn nhúng nước lạnh lên trán tôi. Một niềm cảm xúc vui sướng và khoan khoái tràn ngập trong tôi. Ông bác sĩ hỏi:

- Thế nào, anh bạn trẻ, anh cảm thấy ra sao?

Tôi lẩm bẩm nói một câu thật bất nhã nhưng ông không giận mà nhăn mặt với vẻ khôi hài:

- Suýt suýt! Chớ nên phát biểu như thế trước mặt phụ nữ. - Ông mỉm cười, vẻ hài lòng rõ rệt. Rồi ông bắt mạch tôi và tuyên bố - Khá lắm rồi! Không sao hết, khá rồi. Anh bạn trẻ, anh có cái gáo dừa thật cứng. Nếu một người khác không phải là anh thì toi mạng rồi. Trong khi anh… Đúng, anh là một hiện tượng khá đặc biệt đấy.

Tôi cố cựa quậy.

- Không nên thế, anh bạn trẻ, đừng có cử động. Giá mà anh biết được tình trạng của anh lúc người ta chở anh đến đây! Tôi chích cho anh một mũi thuốc để anh có thể ngủ được.

- Mấy giờ rồi? - tôi ấp úng hỏi.

Tôi cảm thấy một kim tiêm chích nhè nhẹ lên bắp tay của tôi.

- Điều đó không quan trọng. - Ông bác sĩ trả lời tôi - Ở đây giờ giấc không đáng kể. Cố mà ngủ đi cho hồi phục sức khỏe…

Ông đi ra khỏi tầm nhìn của tôi và tôi nghe thấy ông dặn cô y tá:

- Khi nào anh ta tỉnh giấc, cô báo cho tôi biết.

Cô y tá thì thầm nói câu gì tôi nghe không rõ rồi tôi nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại. Ông bác sĩ lại hiện ra trước mắt tôi:

- Anh bạn trẻ, nếu anh muốn biết thì anh đang ở trong Dưỡng đường Mount Reyal - còn tôi là bác sĩ Greer. Khi thức dậy, anh chỉ cần ấn nút chuông gọi đặt ngay ở đầu giường. Hoặc là tôi quá nhầm lẫn hoặc là tình trạng nguy hiểm của anh đã qua rồi. Và nếu anh tỏ ra biết điều, tôi sẽ cho phép anh mau chóng được tiếp khách. Có một quý bà rất xinh đẹp đề nghị tôi cho phép gặp anh. Anh là con người có số đào hoa đấy! Tôi rất muốn có những cô nàng xinh đẹp như thế trong mối quan hệ của tôi.

Tôi muốn hỏi ông bác sĩ một câu nhưng không đủ sức để lên tiếng. Một cơn buồn ngủ nhè nhẹ đến với tôi và tôi chỉ còn nghe thấy tiếng tích tắc ở ngay sát bên tai.

James Hadley Chase

Buổi hẹn cuối cùng

Dịch giả: Quang Huy

Buổi Hẹn Cuối CùngTác giả: James Hadley ChaseTruyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmNew York vào mùa xuân, theo đúng với tất cả những gì êm ái mà cái từ này chất chứa trong con tim mọi người: những cặp tình nhân dắt tay nhau dạo chơi trong công viên trung tâm, cây cỏ nở hoa, đêm tối dịu dàng và mát mẻ tưởng chừng như không đâu có, nói tóm lại đây là khoảng thời gian trong năm mà tám hay mười triệu người dân New York cảm thấy như sống lại, hồi xuân. Vậy mà chỉ có mình tôi là không thấy vui thích tí nào. Buồn bã ngồi trong phòng làm việc bé tí xíu trên tận lầu sáu của một cao ốc thương mại và kỹ nghệ, tôi ngắm nhìn tấm thảm thủng lỗ mà nguyền rủa cái ngày tôi nổi cơn ngông quyết định làm thám tử tư. Báo chí tha hồ nói rằng xứ sở này đang hồi làm ăn thịnh vượng còn tôi, cả tuần nay tôi không có lấy một mống khách nào. Tiếng máy đánh chữ từ căn phòng bên vọng lại . Có trời mà biết Agnès đang đánh cái quỷ gì bên đó. Chắc là cô ta đang làm giúp cho một người hàng xóm, anh chàng Manuel Bolondron Metasieti nào đó đã nhờ cô đánh một bản thảo có tên là “Một người Tây Ban Nha… Bọn họ có mặt đông đủ, Jee Wanaker và Cole, Peter và Estelle Moran, Eric Weater và Năm mươi Connolly. Họ nối đuôi nhau chạy vòng quanh tôi không ngừng như vây đèn kéo quân, vừa cười nhạo, doạ nạt vừa khoa chân múa tay và la hét cố làm tôi điếc con ráy. Thế rồi tất cả biến mất nhường chỗ cho một tốp những tên giết mướn thân hình béo lùn, vẻ mặt đần dồn với cái trán thấp ngủn ngủn.Chúng bắt đầu nhảy một vũ điệu man dại quanh tôi. Đến lượt chúng cũng biến mất và tôi thấy một ông thầy tu mặc áo dài trắng nói giọng oang oang như sấm:- Bọn chúng đáng nguyền rủa đến tận thế hệ thứ bảy và lũ lĩ cháu chắt của chúng cũng sẽ bị nguyền rủa.Ông thầy tu biến mất và tôi nhìn thấy hình ảnh Miriam Cole cúi xuống người tôi. Phía sau lưng bà là Helen Cole mặt đầm đìa nước mắt. Bất chợt Miriam thấy cô con gái đứng sau mình lên đẩy Helen một cái thật mạnh. Helen biết mất rồi đến lượt hình ảnh Miriam cũng tan ra.Đến đây tôi nhìn thấy một tấm rèm buông xuống và phía sau tấm rèm là một hình bằng người cử động, hai tay giơ lên cao. Bất chợt tấm rèm được cuốn lên và bác sĩ Cole hiện ra trước mặt tôi với vẻ doạ nạt. Tay ông ta cầm một chiếc mùi xoa có thắt nút ở bên góc. Một bàn tay đè lên vai ông ta và đẩy Cole ra xa. Peter Ardente đứng sững trước mặt tôi, miệng đầy rớt dãi. Bất thình lình gã mở to miệng nói:- Anh ta tỉnh rồi… Anh ta tỉnh rồi.Gã như một con vẹt cứ nhắc đi nhắc lại câu đó.Rồi bất chợt gã ngừng lời và bắt đầu nói với một giọng phụ nữ:- Uống đi, uống cái này đi, uống đi…Một thứ nước gì chua chua chảy qua miệng tôi và tôi nghĩ mình đã đến giờ tận số. Tôi cố chống cự nhưng tứ chi đều bị tê liệt. Rồi một bàn tay mềm mại mát rượi đặt lên trán tôi…Tôi mở ti hí đôi mắt nhưng vội nhắm ngay lại vì ánh sáng chói loà. Tiếng một người đàn ông nói:- Quay ánh đèn đi chỗ khác.Tôi lại cố hé mở mắt một lần nữa. Người đàn ông mặc bộ đồ trắng toát nhìn tôi mỉm cười. Bên cạnh ông ta, tôi thấy một thiếu phụ cũng mặc đồ trắng. Cô ta đi ra ngoài tầm nhìn của tôi một lát rồi quay lại, cúi xuống người tôi đặt một cái khăn nhúng nước lạnh lên trán tôi. Một niềm cảm xúc vui sướng và khoan khoái tràn ngập trong tôi. Ông bác sĩ hỏi:- Thế nào, anh bạn trẻ, anh cảm thấy ra sao?Tôi lẩm bẩm nói một câu thật bất nhã nhưng ông không giận mà nhăn mặt với vẻ khôi hài:- Suýt suýt! Chớ nên phát biểu như thế trước mặt phụ nữ. - Ông mỉm cười, vẻ hài lòng rõ rệt. Rồi ông bắt mạch tôi và tuyên bố - Khá lắm rồi! Không sao hết, khá rồi. Anh bạn trẻ, anh có cái gáo dừa thật cứng. Nếu một người khác không phải là anh thì toi mạng rồi. Trong khi anh… Đúng, anh là một hiện tượng khá đặc biệt đấy.Tôi cố cựa quậy.- Không nên thế, anh bạn trẻ, đừng có cử động. Giá mà anh biết được tình trạng của anh lúc người ta chở anh đến đây! Tôi chích cho anh một mũi thuốc để anh có thể ngủ được.- Mấy giờ rồi? - tôi ấp úng hỏi.Tôi cảm thấy một kim tiêm chích nhè nhẹ lên bắp tay của tôi.- Điều đó không quan trọng. - Ông bác sĩ trả lời tôi - Ở đây giờ giấc không đáng kể. Cố mà ngủ đi cho hồi phục sức khỏe…Ông đi ra khỏi tầm nhìn của tôi và tôi nghe thấy ông dặn cô y tá:- Khi nào anh ta tỉnh giấc, cô báo cho tôi biết.Cô y tá thì thầm nói câu gì tôi nghe không rõ rồi tôi nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại. Ông bác sĩ lại hiện ra trước mắt tôi:- Anh bạn trẻ, nếu anh muốn biết thì anh đang ở trong Dưỡng đường Mount Reyal - còn tôi là bác sĩ Greer. Khi thức dậy, anh chỉ cần ấn nút chuông gọi đặt ngay ở đầu giường. Hoặc là tôi quá nhầm lẫn hoặc là tình trạng nguy hiểm của anh đã qua rồi. Và nếu anh tỏ ra biết điều, tôi sẽ cho phép anh mau chóng được tiếp khách. Có một quý bà rất xinh đẹp đề nghị tôi cho phép gặp anh. Anh là con người có số đào hoa đấy! Tôi rất muốn có những cô nàng xinh đẹp như thế trong mối quan hệ của tôi.Tôi muốn hỏi ông bác sĩ một câu nhưng không đủ sức để lên tiếng. Một cơn buồn ngủ nhè nhẹ đến với tôi và tôi chỉ còn nghe thấy tiếng tích tắc ở ngay sát bên tai.James Hadley ChaseBuổi hẹn cuối cùngDịch giả: Quang Huy

Chương 18