Tác giả:

Lý Từ gặp lại Trình Chi Hành tại hội nghị thương mại năm nay.   Anh không thích tham gia những sự kiện kiểu như thế này. Ồn ào, xã giao, khói thuốc, rượu chè... tất cả đều khiến anh không thoải mái. Ngoại trừ Trình Chi Hành. Không phải bởi anh vẫn còn để ý đến hắn, ngược lại, anh chẳng quan tâm, thậm chí chẳng còn chút cảm xúc nào.   —— Ai cũng biết, anh và Trình Chi Hành đã chia tay trong êm đẹp.   Lý Từ vẫn nhớ rõ lý do hai người chia tay.   Năm ngoái, cũng tại một hội nghị tương tự, Trình Chi Hành muốn tham dự nhưng Lý Từ lại muốn hắn ở nhà.   Anh hiểu người trưởng thành khó tránh khỏi những buổi xã giao như thế. Anh tự nhận mình không phải loại người vô lý, trước đây cũng chưa từng ngăn cản Trình Chi Hành tham gia các buổi tiệc tùng.   Chẳng qua ngày hôm đó là kỷ niệm mười năm họ bên nhau.   "Cuối cùng cậu cũng đến rồi sao?" Một đồng nghiệp nhìn thấy anh.   Lý Từ sực tỉnh từ trong hồi tưởng, trả lời hờ hững: "Thích thì đến thôi."   Người đồng nghiệp thì thầm: "Cậu đến đây để gặp…

Chương 6

Parting With Honour - Tinh ThấtTác giả: Tinh ThấtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănLý Từ gặp lại Trình Chi Hành tại hội nghị thương mại năm nay.   Anh không thích tham gia những sự kiện kiểu như thế này. Ồn ào, xã giao, khói thuốc, rượu chè... tất cả đều khiến anh không thoải mái. Ngoại trừ Trình Chi Hành. Không phải bởi anh vẫn còn để ý đến hắn, ngược lại, anh chẳng quan tâm, thậm chí chẳng còn chút cảm xúc nào.   —— Ai cũng biết, anh và Trình Chi Hành đã chia tay trong êm đẹp.   Lý Từ vẫn nhớ rõ lý do hai người chia tay.   Năm ngoái, cũng tại một hội nghị tương tự, Trình Chi Hành muốn tham dự nhưng Lý Từ lại muốn hắn ở nhà.   Anh hiểu người trưởng thành khó tránh khỏi những buổi xã giao như thế. Anh tự nhận mình không phải loại người vô lý, trước đây cũng chưa từng ngăn cản Trình Chi Hành tham gia các buổi tiệc tùng.   Chẳng qua ngày hôm đó là kỷ niệm mười năm họ bên nhau.   "Cuối cùng cậu cũng đến rồi sao?" Một đồng nghiệp nhìn thấy anh.   Lý Từ sực tỉnh từ trong hồi tưởng, trả lời hờ hững: "Thích thì đến thôi."   Người đồng nghiệp thì thầm: "Cậu đến đây để gặp… Trình Chi Hành hỏi: "Cậu về bằng gì?" Lý Từ: "Lái xe." "Cậu uống rượu rồi mà, lái xe kiểu gì? Lại say rồi à?" Trình Chi Hành đúng là tên đáng ghét. Lý Từ nghĩ. Trước đây hắn đã thích dùng giọng điệu này với anh, ấy vậy mà giờ vẫn thế. Đã chia tay rồi, lại còn là chia tay trong êm đẹp. Vả lại, "lại" say là sao chứ? Lý Từ thừa nhận rằng tửu lượng của anh kém, cũng thừa nhận trước kia hay cố ý say khi ở bên Trình Chi Hành. Anh biết mình sĩ diện, chỉ khi say mới dám ngã vào lòng hắn gọi "chồng ơi" liên hồi. Nhưng mà— Đừng dùng từ "lại" nữa được không? Đã chia tay êm đẹp rồi mà. Lý Từ lấy điện thoại ra và nói: "Tôi gọi tài xế lái thay." Mở khóa. Màn hình hiện lên khung chat giữa anh và Trình Chi Hành. Tim anh thót lại, vội vàng chuyển màn hình, ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt hắn. Trình Chi Hành đã thấy. Mười năm bên nhau, Lý Từ có thể dễ dàng đưa ra phán đoán này từ ánh nhìn của hắn. Trình Chi Hành sẽ nói sao nhỉ? "Sao cậu lại xem tin nhắn cũ của chúng ta?" "Cậu có dùng nến thơm không? Tôi cố ý gửi cho cậu đấy." "Cậu có nhớ tôi không, Lý Từ?" "Em có nhớ anh không, Lý Từ?" Những năm đầu yêu nhau, Trình Chi Hành đã nhiều lần hỏi câu này. Lý Từ vốn không giỏi bày tỏ nên hắn phải chủ độn xác nhận. Anh mê mệt sự quan tâm đó, vì vậy luôn cố tình im lặng chờ hắn hỏi. Rồi một lần cãi nhau, mọi chuyện vỡ lở. "Sao anh không hỏi em có nhớ anh không nữa?" "Em nhớ thì sao không tự nói? Lý Từ, anh cũng mệt mỏi khi luôn phải là người chủ động." Từ đó, Lý Từ thay đổi. Anh sẽ tập thì thầm với Trình Chi Hành rằng nhớ hắn lắm. Ban đầu vẫn cần đến sự trợ giúp của rượu, sau quen dần đến mức có thể thốt ra lúc tỉnh táo, hoặc thậm chí khi họ lướt qua nhau ở phòng trà trên công ty. Dẫu mặt anh luôn đỏ bừng sau mỗi lần thốt lên câu nói ấy. Trình Chi Hành ban đầu rất phấn khích. Hắn hôn anh, ôm anh, nói với anh rằng: "Anh cũng nhớ em, Lý Từ. Anh sẽ nhớ em cả đời." Ấy vậy mà chẳng biết từ khi nào, Trình Chi Hành không còn phấn khích như thế nữa, anh cũng thôi nói lời nhung nhớ. Không ai chủ động trước. Họ đồng điệu đến mức tàn nhẫn. Sống chung ngày qua ngày, "nhớ" hay "không nhớ" nghe đều thật giả tạo. Thời gian mài mòn, công việc mài mòn, cơm áo gạo tiền mài mòn, tình yêu của họ cũng mài mòn theo. Giờ đây, một năm sau chia tay, Trình Chi Hành nhìn thấy khung chat cũ trên điện thoại anh nhưng không nói gì, thậm chí còn nhanh chóng quay đi. Lý Từ thừa hiểu phản ứng đó. Ừ, có sao đâu. Hắn đúng ra không nên nói gì cả. Họ đã chia tay trong êm đẹp mà. Thật sự chẳng có gì quan trọng.

Trình Chi Hành hỏi: "Cậu về bằng gì?"

 

Lý Từ: "Lái xe."

 

"Cậu uống rượu rồi mà, lái xe kiểu gì? Lại say rồi à?"

 

Trình Chi Hành đúng là tên đáng ghét. Lý Từ nghĩ.

 

Trước đây hắn đã thích dùng giọng điệu này với anh, ấy vậy mà giờ vẫn thế. Đã chia tay rồi, lại còn là chia tay trong êm đẹp.

 

Vả lại, "lại" say là sao chứ?

 

Lý Từ thừa nhận rằng tửu lượng của anh kém, cũng thừa nhận trước kia hay cố ý say khi ở bên Trình Chi Hành. Anh biết mình sĩ diện, chỉ khi say mới dám ngã vào lòng hắn gọi "chồng ơi" liên hồi.

 

Nhưng mà—

 

Đừng dùng từ "lại" nữa được không?

 

Đã chia tay êm đẹp rồi mà.

 

Lý Từ lấy điện thoại ra và nói: "Tôi gọi tài xế lái thay."

 

Mở khóa.

 

Màn hình hiện lên khung chat giữa anh và Trình Chi Hành.

 

Tim anh thót lại, vội vàng chuyển màn hình, ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt hắn.

 

Trình Chi Hành đã thấy.

 

Mười năm bên nhau, Lý Từ có thể dễ dàng đưa ra phán đoán này từ ánh nhìn của hắn.

 

Trình Chi Hành sẽ nói sao nhỉ?

 

"Sao cậu lại xem tin nhắn cũ của chúng ta?"

 

"Cậu có dùng nến thơm không? Tôi cố ý gửi cho cậu đấy."

 

"Cậu có nhớ tôi không, Lý Từ?"

 

"Em có nhớ anh không, Lý Từ?"

 

Những năm đầu yêu nhau, Trình Chi Hành đã nhiều lần hỏi câu này.

 

Lý Từ vốn không giỏi bày tỏ nên hắn phải chủ độn xác nhận. Anh mê mệt sự quan tâm đó, vì vậy luôn cố tình im lặng chờ hắn hỏi.

 

Rồi một lần cãi nhau, mọi chuyện vỡ lở.

 

"Sao anh không hỏi em có nhớ anh không nữa?"

 

"Em nhớ thì sao không tự nói? Lý Từ, anh cũng mệt mỏi khi luôn phải là người chủ động."

 

Từ đó, Lý Từ thay đổi. Anh sẽ tập thì thầm với Trình Chi Hành rằng nhớ hắn lắm.

 

Ban đầu vẫn cần đến sự trợ giúp của rượu, sau quen dần đến mức có thể thốt ra lúc tỉnh táo, hoặc thậm chí khi họ lướt qua nhau ở phòng trà trên công ty. Dẫu mặt anh luôn đỏ bừng sau mỗi lần thốt lên câu nói ấy.

 

Trình Chi Hành ban đầu rất phấn khích. Hắn hôn anh, ôm anh, nói với anh rằng: "Anh cũng nhớ em, Lý Từ. Anh sẽ nhớ em cả đời."

 

Ấy vậy mà chẳng biết từ khi nào, Trình Chi Hành không còn phấn khích như thế nữa, anh cũng thôi nói lời nhung nhớ.

 

Không ai chủ động trước. Họ đồng điệu đến mức tàn nhẫn.

 

Sống chung ngày qua ngày, "nhớ" hay "không nhớ" nghe đều thật giả tạo.

 

Thời gian mài mòn, công việc mài mòn, cơm áo gạo tiền mài mòn, tình yêu của họ cũng mài mòn theo.

 

Giờ đây, một năm sau chia tay, Trình Chi Hành nhìn thấy khung chat cũ trên điện thoại anh nhưng không nói gì, thậm chí còn nhanh chóng quay đi.

 

Lý Từ thừa hiểu phản ứng đó.

 

Ừ, có sao đâu. Hắn đúng ra không nên nói gì cả.

 

Họ đã chia tay trong êm đẹp mà.

 

Thật sự chẳng có gì quan trọng.

Parting With Honour - Tinh ThấtTác giả: Tinh ThấtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănLý Từ gặp lại Trình Chi Hành tại hội nghị thương mại năm nay.   Anh không thích tham gia những sự kiện kiểu như thế này. Ồn ào, xã giao, khói thuốc, rượu chè... tất cả đều khiến anh không thoải mái. Ngoại trừ Trình Chi Hành. Không phải bởi anh vẫn còn để ý đến hắn, ngược lại, anh chẳng quan tâm, thậm chí chẳng còn chút cảm xúc nào.   —— Ai cũng biết, anh và Trình Chi Hành đã chia tay trong êm đẹp.   Lý Từ vẫn nhớ rõ lý do hai người chia tay.   Năm ngoái, cũng tại một hội nghị tương tự, Trình Chi Hành muốn tham dự nhưng Lý Từ lại muốn hắn ở nhà.   Anh hiểu người trưởng thành khó tránh khỏi những buổi xã giao như thế. Anh tự nhận mình không phải loại người vô lý, trước đây cũng chưa từng ngăn cản Trình Chi Hành tham gia các buổi tiệc tùng.   Chẳng qua ngày hôm đó là kỷ niệm mười năm họ bên nhau.   "Cuối cùng cậu cũng đến rồi sao?" Một đồng nghiệp nhìn thấy anh.   Lý Từ sực tỉnh từ trong hồi tưởng, trả lời hờ hững: "Thích thì đến thôi."   Người đồng nghiệp thì thầm: "Cậu đến đây để gặp… Trình Chi Hành hỏi: "Cậu về bằng gì?" Lý Từ: "Lái xe." "Cậu uống rượu rồi mà, lái xe kiểu gì? Lại say rồi à?" Trình Chi Hành đúng là tên đáng ghét. Lý Từ nghĩ. Trước đây hắn đã thích dùng giọng điệu này với anh, ấy vậy mà giờ vẫn thế. Đã chia tay rồi, lại còn là chia tay trong êm đẹp. Vả lại, "lại" say là sao chứ? Lý Từ thừa nhận rằng tửu lượng của anh kém, cũng thừa nhận trước kia hay cố ý say khi ở bên Trình Chi Hành. Anh biết mình sĩ diện, chỉ khi say mới dám ngã vào lòng hắn gọi "chồng ơi" liên hồi. Nhưng mà— Đừng dùng từ "lại" nữa được không? Đã chia tay êm đẹp rồi mà. Lý Từ lấy điện thoại ra và nói: "Tôi gọi tài xế lái thay." Mở khóa. Màn hình hiện lên khung chat giữa anh và Trình Chi Hành. Tim anh thót lại, vội vàng chuyển màn hình, ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt hắn. Trình Chi Hành đã thấy. Mười năm bên nhau, Lý Từ có thể dễ dàng đưa ra phán đoán này từ ánh nhìn của hắn. Trình Chi Hành sẽ nói sao nhỉ? "Sao cậu lại xem tin nhắn cũ của chúng ta?" "Cậu có dùng nến thơm không? Tôi cố ý gửi cho cậu đấy." "Cậu có nhớ tôi không, Lý Từ?" "Em có nhớ anh không, Lý Từ?" Những năm đầu yêu nhau, Trình Chi Hành đã nhiều lần hỏi câu này. Lý Từ vốn không giỏi bày tỏ nên hắn phải chủ độn xác nhận. Anh mê mệt sự quan tâm đó, vì vậy luôn cố tình im lặng chờ hắn hỏi. Rồi một lần cãi nhau, mọi chuyện vỡ lở. "Sao anh không hỏi em có nhớ anh không nữa?" "Em nhớ thì sao không tự nói? Lý Từ, anh cũng mệt mỏi khi luôn phải là người chủ động." Từ đó, Lý Từ thay đổi. Anh sẽ tập thì thầm với Trình Chi Hành rằng nhớ hắn lắm. Ban đầu vẫn cần đến sự trợ giúp của rượu, sau quen dần đến mức có thể thốt ra lúc tỉnh táo, hoặc thậm chí khi họ lướt qua nhau ở phòng trà trên công ty. Dẫu mặt anh luôn đỏ bừng sau mỗi lần thốt lên câu nói ấy. Trình Chi Hành ban đầu rất phấn khích. Hắn hôn anh, ôm anh, nói với anh rằng: "Anh cũng nhớ em, Lý Từ. Anh sẽ nhớ em cả đời." Ấy vậy mà chẳng biết từ khi nào, Trình Chi Hành không còn phấn khích như thế nữa, anh cũng thôi nói lời nhung nhớ. Không ai chủ động trước. Họ đồng điệu đến mức tàn nhẫn. Sống chung ngày qua ngày, "nhớ" hay "không nhớ" nghe đều thật giả tạo. Thời gian mài mòn, công việc mài mòn, cơm áo gạo tiền mài mòn, tình yêu của họ cũng mài mòn theo. Giờ đây, một năm sau chia tay, Trình Chi Hành nhìn thấy khung chat cũ trên điện thoại anh nhưng không nói gì, thậm chí còn nhanh chóng quay đi. Lý Từ thừa hiểu phản ứng đó. Ừ, có sao đâu. Hắn đúng ra không nên nói gì cả. Họ đã chia tay trong êm đẹp mà. Thật sự chẳng có gì quan trọng.

Chương 6