Lý Từ gặp lại Trình Chi Hành tại hội nghị thương mại năm nay. Anh không thích tham gia những sự kiện kiểu như thế này. Ồn ào, xã giao, khói thuốc, rượu chè... tất cả đều khiến anh không thoải mái. Ngoại trừ Trình Chi Hành. Không phải bởi anh vẫn còn để ý đến hắn, ngược lại, anh chẳng quan tâm, thậm chí chẳng còn chút cảm xúc nào. —— Ai cũng biết, anh và Trình Chi Hành đã chia tay trong êm đẹp. Lý Từ vẫn nhớ rõ lý do hai người chia tay. Năm ngoái, cũng tại một hội nghị tương tự, Trình Chi Hành muốn tham dự nhưng Lý Từ lại muốn hắn ở nhà. Anh hiểu người trưởng thành khó tránh khỏi những buổi xã giao như thế. Anh tự nhận mình không phải loại người vô lý, trước đây cũng chưa từng ngăn cản Trình Chi Hành tham gia các buổi tiệc tùng. Chẳng qua ngày hôm đó là kỷ niệm mười năm họ bên nhau. "Cuối cùng cậu cũng đến rồi sao?" Một đồng nghiệp nhìn thấy anh. Lý Từ sực tỉnh từ trong hồi tưởng, trả lời hờ hững: "Thích thì đến thôi." Người đồng nghiệp thì thầm: "Cậu đến đây để gặp…
Chương 7
Parting With Honour - Tinh ThấtTác giả: Tinh ThấtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănLý Từ gặp lại Trình Chi Hành tại hội nghị thương mại năm nay. Anh không thích tham gia những sự kiện kiểu như thế này. Ồn ào, xã giao, khói thuốc, rượu chè... tất cả đều khiến anh không thoải mái. Ngoại trừ Trình Chi Hành. Không phải bởi anh vẫn còn để ý đến hắn, ngược lại, anh chẳng quan tâm, thậm chí chẳng còn chút cảm xúc nào. —— Ai cũng biết, anh và Trình Chi Hành đã chia tay trong êm đẹp. Lý Từ vẫn nhớ rõ lý do hai người chia tay. Năm ngoái, cũng tại một hội nghị tương tự, Trình Chi Hành muốn tham dự nhưng Lý Từ lại muốn hắn ở nhà. Anh hiểu người trưởng thành khó tránh khỏi những buổi xã giao như thế. Anh tự nhận mình không phải loại người vô lý, trước đây cũng chưa từng ngăn cản Trình Chi Hành tham gia các buổi tiệc tùng. Chẳng qua ngày hôm đó là kỷ niệm mười năm họ bên nhau. "Cuối cùng cậu cũng đến rồi sao?" Một đồng nghiệp nhìn thấy anh. Lý Từ sực tỉnh từ trong hồi tưởng, trả lời hờ hững: "Thích thì đến thôi." Người đồng nghiệp thì thầm: "Cậu đến đây để gặp… Tài xế lái xe thay nhanh chóng nhận đơn. Lý Từ ngước mắt nhìn Trình Chi Hành, ám chỉ hắn không còn lý do để ở lại đây nữa. Việc Trình Chi Hành xuất hiện ở đây đã rất kỳ lạ rồi. Tiệc tùng đang vui, bao nhiêu vị lãnh đạo muốn trò chuyện cùng hắn không tiếp mà lại chạy xuống bãi đỗ xe làm gì? Thôi kệ, đã chia tay êm đẹp rồi mà. Nhưng Trình Chi Hành chẳng có vẻ gì muốn rời đi. Lý Từ khéo léo nhắc: "Trên đó còn nhiều người đang chờ anh đấy." Trình Chi Hành: "Tôi không muốn ở trên đó, xuống đây hít thở một chút." Lý Từ không nhịn được cười khẽ hỏi: "Anh mà cũng có lúc không muốn ở lại sao? Trước kia—" Nói được nửa chừng, anh bặm môi. Đã chia tay rồi không nên nhắc lại, trông như anh vẫn còn vương vấn chuyện cũ lắm ấy. Đời nào có chuyện đó. "Tôi chưa từng muốn ở lại." Trình Chi Hành trả lời, với giọng điệu kiên định. "...Ừ." Kể làm gì, chia tay rồi mà. Kể thì kể, còn nói dối nữa. Trình Chi Hành vốn là người hoạt bát hướng ngoại, hồi đại học luôn thích tham gia các buổi tụ tập tiệc tùng hội nhóm. Mỗi lần cùng Lý Từ đi từ ký túc xá đến thư viện, hắn liên tục chào hỏi những người quen đi ngang qua trên đường. Sau khi gia nhập công ty, Trình Chi Hành vẫn phát huy "tài năng" này. Hắn đi nhậu với ai cũng được, không bữa nào bỏ sót. Trong số các thực tập sinh cùng khoá, hắn là người được các lãnh đạo yêu mến nhất. Những ngày đầu yêu nhau, Lý Từ đã xảy ra mâu thuẫn với hắn vì chuyện này. Nói thẳng ra đơn giản là ghen tuông, muốn bạn trai dành thời gian cho mình. Nhưng rồi anh cũng quen. — Thậm chí quen luôn với sự thay đổi của Trình Chi Hành. Trong hai năm cuối của mối quan hệ, Trình Chi Hành vẫn luôn vui vẻ tươi cười với người ngoài, nhưng lại trở nên im lặng kiệm lời với anh. Khi không còn làm chung công ty nữa, thời gian gặp nhau mỗi ngày chỉ còn vỏn vẹn ba, bốn tiếng buổi tối. Biết không thể gặp nhau vào ban ngày, họ cũng chẳng gửi tin nhắn WeChat để trò chuyện. Không có thời gian, cũng không có gì để nói. Chín giờ tối về đến nhà, ăn cơm, dọn dẹp, tắm rửa, thỉnh thoảng l@m tình, rồi đi ngủ. Về sau ngay cả chuyện ấy cũng thưa dần. "Hôm nay em đã làm gì?" "Chỉ... đi làm thôi." Ban đầu họ còn hỏi han kiểu này, người hỏi có thể là Trình Chi Hành hoặc Lý Từ. Nhưng người được hỏi nghĩ mãi chẳng biết trả lời sao, dần dần thôi không hỏi nữa. Công việc lúc nào cũng lộn xộn, mỗi ngày thực ra có hàng tá chuyện không hay để phàn nàn, nhưng Lý Từ luôn tìm bạn bè trút giận trước chứ không chọn Trình Chi Hành. Bởi lẽ bạn bè phản hồi chậm, đáp không đúng ý cũng chẳng sao. Nhưng mọi người luôn có những kỳ vọng khắt khe nhất ở người yêu, rồi lại tự trốn tránh vì biết trước sẽ thất vọng. Đừng hỏi, đừng nói. Nếu không đạt kỳ vọng rồi lại cãi nhau thì sao? Ngày mai vẫn phải đi làm, cả hai đều mệt mỏi rồi. Mệt mỏi lắm rồi.
Tài xế lái xe thay nhanh chóng nhận đơn.
Lý Từ ngước mắt nhìn Trình Chi Hành, ám chỉ hắn không còn lý do để ở lại đây nữa.
Việc Trình Chi Hành xuất hiện ở đây đã rất kỳ lạ rồi.
Tiệc tùng đang vui, bao nhiêu vị lãnh đạo muốn trò chuyện cùng hắn không tiếp mà lại chạy xuống bãi đỗ xe làm gì?
Thôi kệ, đã chia tay êm đẹp rồi mà.
Nhưng Trình Chi Hành chẳng có vẻ gì muốn rời đi.
Lý Từ khéo léo nhắc: "Trên đó còn nhiều người đang chờ anh đấy."
Trình Chi Hành: "Tôi không muốn ở trên đó, xuống đây hít thở một chút."
Lý Từ không nhịn được cười khẽ hỏi: "Anh mà cũng có lúc không muốn ở lại sao? Trước kia—"
Nói được nửa chừng, anh bặm môi.
Đã chia tay rồi không nên nhắc lại, trông như anh vẫn còn vương vấn chuyện cũ lắm ấy.
Đời nào có chuyện đó.
"Tôi chưa từng muốn ở lại." Trình Chi Hành trả lời, với giọng điệu kiên định.
"...Ừ."
Kể làm gì, chia tay rồi mà.
Kể thì kể, còn nói dối nữa.
Trình Chi Hành vốn là người hoạt bát hướng ngoại, hồi đại học luôn thích tham gia các buổi tụ tập tiệc tùng hội nhóm. Mỗi lần cùng Lý Từ đi từ ký túc xá đến thư viện, hắn liên tục chào hỏi những người quen đi ngang qua trên đường.
Sau khi gia nhập công ty, Trình Chi Hành vẫn phát huy "tài năng" này. Hắn đi nhậu với ai cũng được, không bữa nào bỏ sót. Trong số các thực tập sinh cùng khoá, hắn là người được các lãnh đạo yêu mến nhất.
Những ngày đầu yêu nhau, Lý Từ đã xảy ra mâu thuẫn với hắn vì chuyện này. Nói thẳng ra đơn giản là ghen tuông, muốn bạn trai dành thời gian cho mình.
Nhưng rồi anh cũng quen.
— Thậm chí quen luôn với sự thay đổi của Trình Chi Hành.
Trong hai năm cuối của mối quan hệ, Trình Chi Hành vẫn luôn vui vẻ tươi cười với người ngoài, nhưng lại trở nên im lặng kiệm lời với anh.
Khi không còn làm chung công ty nữa, thời gian gặp nhau mỗi ngày chỉ còn vỏn vẹn ba, bốn tiếng buổi tối. Biết không thể gặp nhau vào ban ngày, họ cũng chẳng gửi tin nhắn WeChat để trò chuyện. Không có thời gian, cũng không có gì để nói.
Chín giờ tối về đến nhà, ăn cơm, dọn dẹp, tắm rửa, thỉnh thoảng l@m tình, rồi đi ngủ. Về sau ngay cả chuyện ấy cũng thưa dần.
"Hôm nay em đã làm gì?"
"Chỉ... đi làm thôi."
Ban đầu họ còn hỏi han kiểu này, người hỏi có thể là Trình Chi Hành hoặc Lý Từ.
Nhưng người được hỏi nghĩ mãi chẳng biết trả lời sao, dần dần thôi không hỏi nữa.
Công việc lúc nào cũng lộn xộn, mỗi ngày thực ra có hàng tá chuyện không hay để phàn nàn, nhưng Lý Từ luôn tìm bạn bè trút giận trước chứ không chọn Trình Chi Hành.
Bởi lẽ bạn bè phản hồi chậm, đáp không đúng ý cũng chẳng sao.
Nhưng mọi người luôn có những kỳ vọng khắt khe nhất ở người yêu, rồi lại tự trốn tránh vì biết trước sẽ thất vọng.
Đừng hỏi, đừng nói. Nếu không đạt kỳ vọng rồi lại cãi nhau thì sao? Ngày mai vẫn phải đi làm, cả hai đều mệt mỏi rồi.
Mệt mỏi lắm rồi.
Parting With Honour - Tinh ThấtTác giả: Tinh ThấtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănLý Từ gặp lại Trình Chi Hành tại hội nghị thương mại năm nay. Anh không thích tham gia những sự kiện kiểu như thế này. Ồn ào, xã giao, khói thuốc, rượu chè... tất cả đều khiến anh không thoải mái. Ngoại trừ Trình Chi Hành. Không phải bởi anh vẫn còn để ý đến hắn, ngược lại, anh chẳng quan tâm, thậm chí chẳng còn chút cảm xúc nào. —— Ai cũng biết, anh và Trình Chi Hành đã chia tay trong êm đẹp. Lý Từ vẫn nhớ rõ lý do hai người chia tay. Năm ngoái, cũng tại một hội nghị tương tự, Trình Chi Hành muốn tham dự nhưng Lý Từ lại muốn hắn ở nhà. Anh hiểu người trưởng thành khó tránh khỏi những buổi xã giao như thế. Anh tự nhận mình không phải loại người vô lý, trước đây cũng chưa từng ngăn cản Trình Chi Hành tham gia các buổi tiệc tùng. Chẳng qua ngày hôm đó là kỷ niệm mười năm họ bên nhau. "Cuối cùng cậu cũng đến rồi sao?" Một đồng nghiệp nhìn thấy anh. Lý Từ sực tỉnh từ trong hồi tưởng, trả lời hờ hững: "Thích thì đến thôi." Người đồng nghiệp thì thầm: "Cậu đến đây để gặp… Tài xế lái xe thay nhanh chóng nhận đơn. Lý Từ ngước mắt nhìn Trình Chi Hành, ám chỉ hắn không còn lý do để ở lại đây nữa. Việc Trình Chi Hành xuất hiện ở đây đã rất kỳ lạ rồi. Tiệc tùng đang vui, bao nhiêu vị lãnh đạo muốn trò chuyện cùng hắn không tiếp mà lại chạy xuống bãi đỗ xe làm gì? Thôi kệ, đã chia tay êm đẹp rồi mà. Nhưng Trình Chi Hành chẳng có vẻ gì muốn rời đi. Lý Từ khéo léo nhắc: "Trên đó còn nhiều người đang chờ anh đấy." Trình Chi Hành: "Tôi không muốn ở trên đó, xuống đây hít thở một chút." Lý Từ không nhịn được cười khẽ hỏi: "Anh mà cũng có lúc không muốn ở lại sao? Trước kia—" Nói được nửa chừng, anh bặm môi. Đã chia tay rồi không nên nhắc lại, trông như anh vẫn còn vương vấn chuyện cũ lắm ấy. Đời nào có chuyện đó. "Tôi chưa từng muốn ở lại." Trình Chi Hành trả lời, với giọng điệu kiên định. "...Ừ." Kể làm gì, chia tay rồi mà. Kể thì kể, còn nói dối nữa. Trình Chi Hành vốn là người hoạt bát hướng ngoại, hồi đại học luôn thích tham gia các buổi tụ tập tiệc tùng hội nhóm. Mỗi lần cùng Lý Từ đi từ ký túc xá đến thư viện, hắn liên tục chào hỏi những người quen đi ngang qua trên đường. Sau khi gia nhập công ty, Trình Chi Hành vẫn phát huy "tài năng" này. Hắn đi nhậu với ai cũng được, không bữa nào bỏ sót. Trong số các thực tập sinh cùng khoá, hắn là người được các lãnh đạo yêu mến nhất. Những ngày đầu yêu nhau, Lý Từ đã xảy ra mâu thuẫn với hắn vì chuyện này. Nói thẳng ra đơn giản là ghen tuông, muốn bạn trai dành thời gian cho mình. Nhưng rồi anh cũng quen. — Thậm chí quen luôn với sự thay đổi của Trình Chi Hành. Trong hai năm cuối của mối quan hệ, Trình Chi Hành vẫn luôn vui vẻ tươi cười với người ngoài, nhưng lại trở nên im lặng kiệm lời với anh. Khi không còn làm chung công ty nữa, thời gian gặp nhau mỗi ngày chỉ còn vỏn vẹn ba, bốn tiếng buổi tối. Biết không thể gặp nhau vào ban ngày, họ cũng chẳng gửi tin nhắn WeChat để trò chuyện. Không có thời gian, cũng không có gì để nói. Chín giờ tối về đến nhà, ăn cơm, dọn dẹp, tắm rửa, thỉnh thoảng l@m tình, rồi đi ngủ. Về sau ngay cả chuyện ấy cũng thưa dần. "Hôm nay em đã làm gì?" "Chỉ... đi làm thôi." Ban đầu họ còn hỏi han kiểu này, người hỏi có thể là Trình Chi Hành hoặc Lý Từ. Nhưng người được hỏi nghĩ mãi chẳng biết trả lời sao, dần dần thôi không hỏi nữa. Công việc lúc nào cũng lộn xộn, mỗi ngày thực ra có hàng tá chuyện không hay để phàn nàn, nhưng Lý Từ luôn tìm bạn bè trút giận trước chứ không chọn Trình Chi Hành. Bởi lẽ bạn bè phản hồi chậm, đáp không đúng ý cũng chẳng sao. Nhưng mọi người luôn có những kỳ vọng khắt khe nhất ở người yêu, rồi lại tự trốn tránh vì biết trước sẽ thất vọng. Đừng hỏi, đừng nói. Nếu không đạt kỳ vọng rồi lại cãi nhau thì sao? Ngày mai vẫn phải đi làm, cả hai đều mệt mỏi rồi. Mệt mỏi lắm rồi.