Lý Từ gặp lại Trình Chi Hành tại hội nghị thương mại năm nay. Anh không thích tham gia những sự kiện kiểu như thế này. Ồn ào, xã giao, khói thuốc, rượu chè... tất cả đều khiến anh không thoải mái. Ngoại trừ Trình Chi Hành. Không phải bởi anh vẫn còn để ý đến hắn, ngược lại, anh chẳng quan tâm, thậm chí chẳng còn chút cảm xúc nào. —— Ai cũng biết, anh và Trình Chi Hành đã chia tay trong êm đẹp. Lý Từ vẫn nhớ rõ lý do hai người chia tay. Năm ngoái, cũng tại một hội nghị tương tự, Trình Chi Hành muốn tham dự nhưng Lý Từ lại muốn hắn ở nhà. Anh hiểu người trưởng thành khó tránh khỏi những buổi xã giao như thế. Anh tự nhận mình không phải loại người vô lý, trước đây cũng chưa từng ngăn cản Trình Chi Hành tham gia các buổi tiệc tùng. Chẳng qua ngày hôm đó là kỷ niệm mười năm họ bên nhau. "Cuối cùng cậu cũng đến rồi sao?" Một đồng nghiệp nhìn thấy anh. Lý Từ sực tỉnh từ trong hồi tưởng, trả lời hờ hững: "Thích thì đến thôi." Người đồng nghiệp thì thầm: "Cậu đến đây để gặp…
Chương 8
Parting With Honour - Tinh ThấtTác giả: Tinh ThấtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănLý Từ gặp lại Trình Chi Hành tại hội nghị thương mại năm nay. Anh không thích tham gia những sự kiện kiểu như thế này. Ồn ào, xã giao, khói thuốc, rượu chè... tất cả đều khiến anh không thoải mái. Ngoại trừ Trình Chi Hành. Không phải bởi anh vẫn còn để ý đến hắn, ngược lại, anh chẳng quan tâm, thậm chí chẳng còn chút cảm xúc nào. —— Ai cũng biết, anh và Trình Chi Hành đã chia tay trong êm đẹp. Lý Từ vẫn nhớ rõ lý do hai người chia tay. Năm ngoái, cũng tại một hội nghị tương tự, Trình Chi Hành muốn tham dự nhưng Lý Từ lại muốn hắn ở nhà. Anh hiểu người trưởng thành khó tránh khỏi những buổi xã giao như thế. Anh tự nhận mình không phải loại người vô lý, trước đây cũng chưa từng ngăn cản Trình Chi Hành tham gia các buổi tiệc tùng. Chẳng qua ngày hôm đó là kỷ niệm mười năm họ bên nhau. "Cuối cùng cậu cũng đến rồi sao?" Một đồng nghiệp nhìn thấy anh. Lý Từ sực tỉnh từ trong hồi tưởng, trả lời hờ hững: "Thích thì đến thôi." Người đồng nghiệp thì thầm: "Cậu đến đây để gặp… Tài xế lái thay đã đến trên chiếc xe đạp điện gập nhỏ, cái cớ để họ ở bên nhau cũng biến mất. Lý Từ liếc nhìn Trình Chi Hành một cái rồi không nói gì. Anh mở cốp xe mời tài xế cất xe vào trong. Đôi mắt tròn xoe của tài xế đảo qua đảo lại, hết nhìn anh rồi lại nhìn hắn. Cuối cùng, anh ta thận trọng hỏi: "Hai vị... có đi cùng một nơi không? Trên đơn chỉ ghi một địa chỉ đến thôi." Lý Từ trả lời dứt khoát: "Không, anh ấy không lên xe." Rồi anh nhìn thấy Trình Chi Hành hơi nhướng mày. Muốn chửi thề quá đi. Tài xế vào ghế lái, đóng cửa. Lý Từ bước đến bên cửa phụ. Những lời nói và hành động lúc nãy của Trình Chi Hành khiến anh bực bội không thôi, anh quyết định sẽ không chào tạm biệt hắn nữa. Nhưng suy đi nghĩ lại, người chia tay êm đẹp nên thản nhiên trước mọi lời của người cũ mới phải. Ừ, ai mất bình tĩnh trước là thua. Lý Từ không hề mất bình tĩnh. "Tạm biệt." Lý Từ nói với gương mặt vô cảm. Trình Chi Hành cười: "Lý Từ, sao vẫn dùng giọng điệu gay gắt như trước vậy?" Cảm ơn nhé, anh cũng vẫn khó chịu như ngày nào. Lý Từ kìm nén ý muốn trợn mắt. Lý Từ không muốn nói thêm gì với hắn nữa, mở cửa xe ra. Trình Chi Hành lại mở miệng: "Sao cậu vội về thế, có người đang đợi ở nhà à?" Tay anh siết chặt tay nắm cửa. Trình Chi Hành bị bệnh à? Hai năm cuối bên nhau sao chẳng thấy hắn nói nhiều thế? Không cần miệng nữa thì đem quyên góp đi. Lý Từ quay lại nhìn thẳng vào mắt Trình Chi Hành, nói rõ ràng với hắn: "Trình Chi Hành, chúng ta đã chia tay rồi." Trình Chi Hành nhún vai bảo: "Ừ, nhưng chia tay thì không được hỏi sao? Chia tay êm đẹp vẫn có thể làm bạn mà, nhỉ?" Bực, sao mà bực thế cơ chứ. Sao Trình Chi Hành có thể tỏ ra thờ ơ đến vậy? Sao câu hỏi của hắn lại thản nhiên như khi hỏi "Tối nay cậu ăn cơm chưa"? Sao... Sao cùng là chia tay êm đẹp, chỉ mình anh còn bận tâm? Thôi được, anh đang bận tâm. Lý Từ thừa nhận. Trước đây Trình Chi Hành luôn bảo anh không đủ thẳng thắn: "Lý Từ, sao em thích cũng không nói, giận cũng không nói, muốn cái này cũng im lặng, ghét cái kia cũng chẳng hé răng? Em không nói sao anh biết được?" Giờ phút này, anh quyết định thành thật với chính mình, bởi vì anh đang bận tâm. Anh bận tâm khi thấy tên Trình Chi Hành trong danh sách hội nghị. Bận tâm khi thấy hắn vẫn phong độ xuất hiện sau một năm chia tay. Bận tâm khi nam thanh nữ tú xúm lại bên hắn. Thậm chí anh còn bận tâm không biết trong bữa tiệc tối nay liệu Trình Chi Hành có lỡ ăn phải món bò tiêu đen kia không. Lý Từ gật đầu, lặp lại lời hắn: "Ừ, chia tay êm đẹp." "Cảm ơn sự quan tâm của cậu, bạn ạ." "Nhà tôi đúng là có người đợi. Cậu ấy chẳng thích tiệc tùng, cũng có vạn lời muốn nói với tôi mỗi ngày, luôn cảm thấy thời gian không đủ. Nên tôi phải về rồi, tạm biệt." Lý Từ cố gắng bắt lấy sự thay đổi trên nét mặt của Trình Chi Hành, nhưng không thành công. Trình Chi Hành chỉ đáp: "OK." Không một chút xáo động. Ánh đèn neon trong bãi đỗ xe chiếu lên người Trình Chi Hành. Thứ ánh sáng ấy cũng rọi thẳng vào mắt Lý Từ. Anh bất chợt nhớ lại buổi chiều nào đó hồi năm hai, ánh mặt trời cũng soi rọi lên Trình Chi Hành như thế. Những giọt mồ hôi trên mái tóc hắn được chiếu sáng lấp lánh dưới sợi nắng chiều. "Mười năm đấy!" Người đồng nghiệp nói. Đúng vậy, mười năm, một khoảng thời gian dài biết mấy. Họ đã từng đậm sâu đến thế, cớ sao lại phải đối mặt với chia ly?
Tài xế lái thay đã đến trên chiếc xe đạp điện gập nhỏ, cái cớ để họ ở bên nhau cũng biến mất.
Lý Từ liếc nhìn Trình Chi Hành một cái rồi không nói gì. Anh mở cốp xe mời tài xế cất xe vào trong.
Đôi mắt tròn xoe của tài xế đảo qua đảo lại, hết nhìn anh rồi lại nhìn hắn.
Cuối cùng, anh ta thận trọng hỏi: "Hai vị... có đi cùng một nơi không? Trên đơn chỉ ghi một địa chỉ đến thôi."
Lý Từ trả lời dứt khoát: "Không, anh ấy không lên xe."
Rồi anh nhìn thấy Trình Chi Hành hơi nhướng mày.
Muốn chửi thề quá đi.
Tài xế vào ghế lái, đóng cửa.
Lý Từ bước đến bên cửa phụ.
Những lời nói và hành động lúc nãy của Trình Chi Hành khiến anh bực bội không thôi, anh quyết định sẽ không chào tạm biệt hắn nữa.
Nhưng suy đi nghĩ lại, người chia tay êm đẹp nên thản nhiên trước mọi lời của người cũ mới phải.
Ừ, ai mất bình tĩnh trước là thua.
Lý Từ không hề mất bình tĩnh.
"Tạm biệt." Lý Từ nói với gương mặt vô cảm.
Trình Chi Hành cười: "Lý Từ, sao vẫn dùng giọng điệu gay gắt như trước vậy?"
Cảm ơn nhé, anh cũng vẫn khó chịu như ngày nào.
Lý Từ kìm nén ý muốn trợn mắt.
Lý Từ không muốn nói thêm gì với hắn nữa, mở cửa xe ra.
Trình Chi Hành lại mở miệng: "Sao cậu vội về thế, có người đang đợi ở nhà à?"
Tay anh siết chặt tay nắm cửa.
Trình Chi Hành bị bệnh à? Hai năm cuối bên nhau sao chẳng thấy hắn nói nhiều thế? Không cần miệng nữa thì đem quyên góp đi.
Lý Từ quay lại nhìn thẳng vào mắt Trình Chi Hành, nói rõ ràng với hắn: "Trình Chi Hành, chúng ta đã chia tay rồi."
Trình Chi Hành nhún vai bảo: "Ừ, nhưng chia tay thì không được hỏi sao? Chia tay êm đẹp vẫn có thể làm bạn mà, nhỉ?"
Bực, sao mà bực thế cơ chứ.
Sao Trình Chi Hành có thể tỏ ra thờ ơ đến vậy? Sao câu hỏi của hắn lại thản nhiên như khi hỏi "Tối nay cậu ăn cơm chưa"?
Sao...
Sao cùng là chia tay êm đẹp, chỉ mình anh còn bận tâm?
Thôi được, anh đang bận tâm.
Lý Từ thừa nhận.
Trước đây Trình Chi Hành luôn bảo anh không đủ thẳng thắn: "Lý Từ, sao em thích cũng không nói, giận cũng không nói, muốn cái này cũng im lặng, ghét cái kia cũng chẳng hé răng? Em không nói sao anh biết được?"
Giờ phút này, anh quyết định thành thật với chính mình, bởi vì anh đang bận tâm.
Anh bận tâm khi thấy tên Trình Chi Hành trong danh sách hội nghị. Bận tâm khi thấy hắn vẫn phong độ xuất hiện sau một năm chia tay. Bận tâm khi nam thanh nữ tú xúm lại bên hắn.
Thậm chí anh còn bận tâm không biết trong bữa tiệc tối nay liệu Trình Chi Hành có lỡ ăn phải món bò tiêu đen kia không.
Lý Từ gật đầu, lặp lại lời hắn: "Ừ, chia tay êm đẹp."
"Cảm ơn sự quan tâm của cậu, bạn ạ."
"Nhà tôi đúng là có người đợi. Cậu ấy chẳng thích tiệc tùng, cũng có vạn lời muốn nói với tôi mỗi ngày, luôn cảm thấy thời gian không đủ. Nên tôi phải về rồi, tạm biệt."
Lý Từ cố gắng bắt lấy sự thay đổi trên nét mặt của Trình Chi Hành, nhưng không thành công.
Trình Chi Hành chỉ đáp: "OK."
Không một chút xáo động.
Ánh đèn neon trong bãi đỗ xe chiếu lên người Trình Chi Hành. Thứ ánh sáng ấy cũng rọi thẳng vào mắt Lý Từ.
Anh bất chợt nhớ lại buổi chiều nào đó hồi năm hai, ánh mặt trời cũng soi rọi lên Trình Chi Hành như thế. Những giọt mồ hôi trên mái tóc hắn được chiếu sáng lấp lánh dưới sợi nắng chiều.
"Mười năm đấy!" Người đồng nghiệp nói.
Đúng vậy, mười năm, một khoảng thời gian dài biết mấy. Họ đã từng đậm sâu đến thế, cớ sao lại phải đối mặt với chia ly?
Parting With Honour - Tinh ThấtTác giả: Tinh ThấtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănLý Từ gặp lại Trình Chi Hành tại hội nghị thương mại năm nay. Anh không thích tham gia những sự kiện kiểu như thế này. Ồn ào, xã giao, khói thuốc, rượu chè... tất cả đều khiến anh không thoải mái. Ngoại trừ Trình Chi Hành. Không phải bởi anh vẫn còn để ý đến hắn, ngược lại, anh chẳng quan tâm, thậm chí chẳng còn chút cảm xúc nào. —— Ai cũng biết, anh và Trình Chi Hành đã chia tay trong êm đẹp. Lý Từ vẫn nhớ rõ lý do hai người chia tay. Năm ngoái, cũng tại một hội nghị tương tự, Trình Chi Hành muốn tham dự nhưng Lý Từ lại muốn hắn ở nhà. Anh hiểu người trưởng thành khó tránh khỏi những buổi xã giao như thế. Anh tự nhận mình không phải loại người vô lý, trước đây cũng chưa từng ngăn cản Trình Chi Hành tham gia các buổi tiệc tùng. Chẳng qua ngày hôm đó là kỷ niệm mười năm họ bên nhau. "Cuối cùng cậu cũng đến rồi sao?" Một đồng nghiệp nhìn thấy anh. Lý Từ sực tỉnh từ trong hồi tưởng, trả lời hờ hững: "Thích thì đến thôi." Người đồng nghiệp thì thầm: "Cậu đến đây để gặp… Tài xế lái thay đã đến trên chiếc xe đạp điện gập nhỏ, cái cớ để họ ở bên nhau cũng biến mất. Lý Từ liếc nhìn Trình Chi Hành một cái rồi không nói gì. Anh mở cốp xe mời tài xế cất xe vào trong. Đôi mắt tròn xoe của tài xế đảo qua đảo lại, hết nhìn anh rồi lại nhìn hắn. Cuối cùng, anh ta thận trọng hỏi: "Hai vị... có đi cùng một nơi không? Trên đơn chỉ ghi một địa chỉ đến thôi." Lý Từ trả lời dứt khoát: "Không, anh ấy không lên xe." Rồi anh nhìn thấy Trình Chi Hành hơi nhướng mày. Muốn chửi thề quá đi. Tài xế vào ghế lái, đóng cửa. Lý Từ bước đến bên cửa phụ. Những lời nói và hành động lúc nãy của Trình Chi Hành khiến anh bực bội không thôi, anh quyết định sẽ không chào tạm biệt hắn nữa. Nhưng suy đi nghĩ lại, người chia tay êm đẹp nên thản nhiên trước mọi lời của người cũ mới phải. Ừ, ai mất bình tĩnh trước là thua. Lý Từ không hề mất bình tĩnh. "Tạm biệt." Lý Từ nói với gương mặt vô cảm. Trình Chi Hành cười: "Lý Từ, sao vẫn dùng giọng điệu gay gắt như trước vậy?" Cảm ơn nhé, anh cũng vẫn khó chịu như ngày nào. Lý Từ kìm nén ý muốn trợn mắt. Lý Từ không muốn nói thêm gì với hắn nữa, mở cửa xe ra. Trình Chi Hành lại mở miệng: "Sao cậu vội về thế, có người đang đợi ở nhà à?" Tay anh siết chặt tay nắm cửa. Trình Chi Hành bị bệnh à? Hai năm cuối bên nhau sao chẳng thấy hắn nói nhiều thế? Không cần miệng nữa thì đem quyên góp đi. Lý Từ quay lại nhìn thẳng vào mắt Trình Chi Hành, nói rõ ràng với hắn: "Trình Chi Hành, chúng ta đã chia tay rồi." Trình Chi Hành nhún vai bảo: "Ừ, nhưng chia tay thì không được hỏi sao? Chia tay êm đẹp vẫn có thể làm bạn mà, nhỉ?" Bực, sao mà bực thế cơ chứ. Sao Trình Chi Hành có thể tỏ ra thờ ơ đến vậy? Sao câu hỏi của hắn lại thản nhiên như khi hỏi "Tối nay cậu ăn cơm chưa"? Sao... Sao cùng là chia tay êm đẹp, chỉ mình anh còn bận tâm? Thôi được, anh đang bận tâm. Lý Từ thừa nhận. Trước đây Trình Chi Hành luôn bảo anh không đủ thẳng thắn: "Lý Từ, sao em thích cũng không nói, giận cũng không nói, muốn cái này cũng im lặng, ghét cái kia cũng chẳng hé răng? Em không nói sao anh biết được?" Giờ phút này, anh quyết định thành thật với chính mình, bởi vì anh đang bận tâm. Anh bận tâm khi thấy tên Trình Chi Hành trong danh sách hội nghị. Bận tâm khi thấy hắn vẫn phong độ xuất hiện sau một năm chia tay. Bận tâm khi nam thanh nữ tú xúm lại bên hắn. Thậm chí anh còn bận tâm không biết trong bữa tiệc tối nay liệu Trình Chi Hành có lỡ ăn phải món bò tiêu đen kia không. Lý Từ gật đầu, lặp lại lời hắn: "Ừ, chia tay êm đẹp." "Cảm ơn sự quan tâm của cậu, bạn ạ." "Nhà tôi đúng là có người đợi. Cậu ấy chẳng thích tiệc tùng, cũng có vạn lời muốn nói với tôi mỗi ngày, luôn cảm thấy thời gian không đủ. Nên tôi phải về rồi, tạm biệt." Lý Từ cố gắng bắt lấy sự thay đổi trên nét mặt của Trình Chi Hành, nhưng không thành công. Trình Chi Hành chỉ đáp: "OK." Không một chút xáo động. Ánh đèn neon trong bãi đỗ xe chiếu lên người Trình Chi Hành. Thứ ánh sáng ấy cũng rọi thẳng vào mắt Lý Từ. Anh bất chợt nhớ lại buổi chiều nào đó hồi năm hai, ánh mặt trời cũng soi rọi lên Trình Chi Hành như thế. Những giọt mồ hôi trên mái tóc hắn được chiếu sáng lấp lánh dưới sợi nắng chiều. "Mười năm đấy!" Người đồng nghiệp nói. Đúng vậy, mười năm, một khoảng thời gian dài biết mấy. Họ đã từng đậm sâu đến thế, cớ sao lại phải đối mặt với chia ly?