Nằm cuộn tròn trong chăn, Camille quan sát con chim hét đang đậu trên gờ cửa sổ phía cuối giường. Gió heo may xào xạc qua ô cửa kính, mặt trời lấp lóa giữa những vòm lá, rọi những giọt nắng màu mật ong lên vách kính ghép màu. Hôm qua trời mưa suốt đêm nhưng lúc này, bầu trời sáng rỡ một màu xanh trong vắt báo hiệu sẽ là một ngày tháng Mười tuyệt đẹp. Nằm dưới chân giường, một chú chó giống Golden Retriever lông màu kem ngóc đầu dậy, mũi hếch lên đánh hơi. - Lại đây, Buck của chị, lại đây nào, cún xinh! Camille vỗ vỗ lên gối mời mọc con chó. Con chó không để chủ phải nhắc lại. Bằng một cú nhảy, nó lại chỗ cô chủ để nhận những cái v**t v* dành cho nó mỗi sáng. Cô bé m*n tr*n nó, v**t v* cái đầu tròn trịa và đôi tai cụp của nó rồi dặn lòng: Phấn chấn lên cưng! Cô bé tiếc nuối chui ra khỏi chiếc ổ ấm áp trên giường. Trong nháy mắt, cô bé đã mặc xong bộ đồ thể thao, xỏ đôi giày basket, cuộn mái tóc vàng thành một búi lỏng lẻo trên đầu. - Đi nào, Buck, nhúc nhích thôi nào, cún cưng, chúng…
Chương 20
Bảy Năm SauTác giả: Guillaume MussoTruyện Linh Dị, Truyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámNằm cuộn tròn trong chăn, Camille quan sát con chim hét đang đậu trên gờ cửa sổ phía cuối giường. Gió heo may xào xạc qua ô cửa kính, mặt trời lấp lóa giữa những vòm lá, rọi những giọt nắng màu mật ong lên vách kính ghép màu. Hôm qua trời mưa suốt đêm nhưng lúc này, bầu trời sáng rỡ một màu xanh trong vắt báo hiệu sẽ là một ngày tháng Mười tuyệt đẹp. Nằm dưới chân giường, một chú chó giống Golden Retriever lông màu kem ngóc đầu dậy, mũi hếch lên đánh hơi. - Lại đây, Buck của chị, lại đây nào, cún xinh! Camille vỗ vỗ lên gối mời mọc con chó. Con chó không để chủ phải nhắc lại. Bằng một cú nhảy, nó lại chỗ cô chủ để nhận những cái v**t v* dành cho nó mỗi sáng. Cô bé m*n tr*n nó, v**t v* cái đầu tròn trịa và đôi tai cụp của nó rồi dặn lòng: Phấn chấn lên cưng! Cô bé tiếc nuối chui ra khỏi chiếc ổ ấm áp trên giường. Trong nháy mắt, cô bé đã mặc xong bộ đồ thể thao, xỏ đôi giày basket, cuộn mái tóc vàng thành một búi lỏng lẻo trên đầu. - Đi nào, Buck, nhúc nhích thôi nào, cún cưng, chúng… - Nikki, mở cửa cho anh!Santos đập liên tục lên cánh cửa kim loại án ngữ lối vào căn hộ áp mái.- Anh biết là em đang ở trong đó!Bực tức, anh đấm một cú thật mạnh lên mặt cửa bằng thép, nhưng chỉ khiến tay anh thêm đau điếng.Mẹ kiếp!Sau sáu tháng qua lại, Nikki chưa bao giờ đồng ý cho anh một chiếc chìa khóa.Để mở được bức tường thành này, chắc phải cần đến máy ủi.Anh xuống tầng trệt rồi đi một vòng quanh tòa nhà. Đúng như anh đoán, hai tầng trên cùng vẫn còn sáng đèn. Anh leo cầu thang thoát hiểm tới cửa sổ thì thấy một trong số chúng vẫn để mở. Anh lách vào phòng Jeremy.- Nikki?Anh ra hành lang, lướt nhanh qua từng phòng một. Căn hộ chẳng có ai, nhưng đã bị phá hoại. Tên khốn Larabee đã dắt mũi anh khi nói chỉ là một vụ cãi cọ!Anh cố hiểu xem đã có thể xảy ra chuyện gì ở đây. Một vụ trộm, chắc chắn, nhưng tại sao Nikki lại tìm cách giấu anh chuyện đó?Điện thoại di động của anh rung lên trong túi. Mazzantini đang sốt ruột. Santos ý thức được rằng thời gian đang gấp gáp và rằng anh nên khẩn trương tới hiện trường vụ trọng án ở quận Boomerang, nhưng anh vẫn quyết định không nghe cuộc gọi của viên thuộc cấp.Cũng không hẳn đã biết mình đi tìm cái gì, Santos bắt đầu bằng việc lục lọi trong phòng của Jeremy, để bản năng của một cảnh sát điều tra chỉ đường. Rõ ràng đã có người lục soát kỹ càng căn phòng này. Chuyện đó liệu có liên quan gì tới vụ mất tích giả định của thằng bé? Anh xem xét chiếc hộp để bài poker nằm trên giường, chẳng mấy chốc cũng tìm ra hai thẻ bài bằng gốm và không chút nghi ngờ gì về công dụng của thật sự của chúng, anh hiểu ra rằng đây chính là một hướng điều tra cần chú trọng. Khi vào đến phòng tắm, anh không mấy ngạc nhiên về tình trạng lộn xộn nhưng rất kinh ngạc với các dấu chân và nước bắn lên quanh bồn cầu. Anh nghiêng người về phía trước thì phát hiện thứ cặn bột trắng còn vương lại trên bệ bồn cầu.Anh gần như chắc chắn đây không phải là bột thông cống.Cocain...Để biết chắc, aanh dùng tăm bông thấm một ít cặn rồi cho vào một trong số túi ni lông anh luôn mang theo người.Mặc cho chuyện này có vẻ khó tin, anh vẫn đoan chắc rằng kết quả phân tích sẽ khẳng định linh cảm của mình.Bị thời gian thôi thúc, anh vẫn cho mình thêm năm phút nữa để tiếp tục cuộc “khám nhà”. Anh xuống tầng dưới, kiểm tra phòng khác, mở một vài ngăn kéo và dò xét các tầng giá. Đang chuẩn bị rời khỏi nhà, anh bỗng phát hiện thấy máy tính xách tay của Nikki đặt trên quầy bar. Anh lại gần và dựng màn hình notebook lên, màn hình bật sáng hiện lên giao diện trang web của Delta Airlines. Anh dò qua từng ứng dụng một, phát hiện một tệp tài liệu định dạng PDF chứa thông tinh về hai vé máy bay.Anh bật ra một câu chửi thề rồi ném chiếc máy tính vào tườngNikki và tên chồng cũ đã dự định bay tới Paris vào đêm nay...
- Nikki, mở cửa cho anh!
Santos đập liên tục lên cánh cửa kim loại án ngữ lối vào căn hộ áp mái.
- Anh biết là em đang ở trong đó!
Bực tức, anh đấm một cú thật mạnh lên mặt cửa bằng thép, nhưng chỉ khiến tay anh thêm đau điếng.
Mẹ kiếp!
Sau sáu tháng qua lại, Nikki chưa bao giờ đồng ý cho anh một chiếc chìa khóa.
Để mở được bức tường thành này, chắc phải cần đến máy ủi.
Anh xuống tầng trệt rồi đi một vòng quanh tòa nhà. Đúng như anh đoán, hai tầng trên cùng vẫn còn sáng đèn. Anh leo cầu thang thoát hiểm tới cửa sổ thì thấy một trong số chúng vẫn để mở. Anh lách vào phòng Jeremy.
- Nikki?
Anh ra hành lang, lướt nhanh qua từng phòng một. Căn hộ chẳng có ai, nhưng đã bị phá hoại. Tên khốn Larabee đã dắt mũi anh khi nói chỉ là một vụ cãi cọ!
Anh cố hiểu xem đã có thể xảy ra chuyện gì ở đây. Một vụ trộm, chắc chắn, nhưng tại sao Nikki lại tìm cách giấu anh chuyện đó?
Điện thoại di động của anh rung lên trong túi. Mazzantini đang sốt ruột. Santos ý thức được rằng thời gian đang gấp gáp và rằng anh nên khẩn trương tới hiện trường vụ trọng án ở quận Boomerang, nhưng anh vẫn quyết định không nghe cuộc gọi của viên thuộc cấp.
Cũng không hẳn đã biết mình đi tìm cái gì, Santos bắt đầu bằng việc lục lọi trong phòng của Jeremy, để bản năng của một cảnh sát điều tra chỉ đường. Rõ ràng đã có người lục soát kỹ càng căn phòng này. Chuyện đó liệu có liên quan gì tới vụ mất tích giả định của thằng bé? Anh xem xét chiếc hộp để bài poker nằm trên giường, chẳng mấy chốc cũng tìm ra hai thẻ bài bằng gốm và không chút nghi ngờ gì về công dụng của thật sự của chúng, anh hiểu ra rằng đây chính là một hướng điều tra cần chú trọng. Khi vào đến phòng tắm, anh không mấy ngạc nhiên về tình trạng lộn xộn nhưng rất kinh ngạc với các dấu chân và nước bắn lên quanh bồn cầu. Anh nghiêng người về phía trước thì phát hiện thứ cặn bột trắng còn vương lại trên bệ bồn cầu.
Anh gần như chắc chắn đây không phải là bột thông cống.
Cocain...
Để biết chắc, aanh dùng tăm bông thấm một ít cặn rồi cho vào một trong số túi ni lông anh luôn mang theo người.
Mặc cho chuyện này có vẻ khó tin, anh vẫn đoan chắc rằng kết quả phân tích sẽ khẳng định linh cảm của mình.
Bị thời gian thôi thúc, anh vẫn cho mình thêm năm phút nữa để tiếp tục cuộc “khám nhà”. Anh xuống tầng dưới, kiểm tra phòng khác, mở một vài ngăn kéo và dò xét các tầng giá. Đang chuẩn bị rời khỏi nhà, anh bỗng phát hiện thấy máy tính xách tay của Nikki đặt trên quầy bar. Anh lại gần và dựng màn hình notebook lên, màn hình bật sáng hiện lên giao diện trang web của Delta Airlines. Anh dò qua từng ứng dụng một, phát hiện một tệp tài liệu định dạng PDF chứa thông tinh về hai vé máy bay.
Anh bật ra một câu chửi thề rồi ném chiếc máy tính vào tường
Nikki và tên chồng cũ đã dự định bay tới Paris vào đêm nay...
Bảy Năm SauTác giả: Guillaume MussoTruyện Linh Dị, Truyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámNằm cuộn tròn trong chăn, Camille quan sát con chim hét đang đậu trên gờ cửa sổ phía cuối giường. Gió heo may xào xạc qua ô cửa kính, mặt trời lấp lóa giữa những vòm lá, rọi những giọt nắng màu mật ong lên vách kính ghép màu. Hôm qua trời mưa suốt đêm nhưng lúc này, bầu trời sáng rỡ một màu xanh trong vắt báo hiệu sẽ là một ngày tháng Mười tuyệt đẹp. Nằm dưới chân giường, một chú chó giống Golden Retriever lông màu kem ngóc đầu dậy, mũi hếch lên đánh hơi. - Lại đây, Buck của chị, lại đây nào, cún xinh! Camille vỗ vỗ lên gối mời mọc con chó. Con chó không để chủ phải nhắc lại. Bằng một cú nhảy, nó lại chỗ cô chủ để nhận những cái v**t v* dành cho nó mỗi sáng. Cô bé m*n tr*n nó, v**t v* cái đầu tròn trịa và đôi tai cụp của nó rồi dặn lòng: Phấn chấn lên cưng! Cô bé tiếc nuối chui ra khỏi chiếc ổ ấm áp trên giường. Trong nháy mắt, cô bé đã mặc xong bộ đồ thể thao, xỏ đôi giày basket, cuộn mái tóc vàng thành một búi lỏng lẻo trên đầu. - Đi nào, Buck, nhúc nhích thôi nào, cún cưng, chúng… - Nikki, mở cửa cho anh!Santos đập liên tục lên cánh cửa kim loại án ngữ lối vào căn hộ áp mái.- Anh biết là em đang ở trong đó!Bực tức, anh đấm một cú thật mạnh lên mặt cửa bằng thép, nhưng chỉ khiến tay anh thêm đau điếng.Mẹ kiếp!Sau sáu tháng qua lại, Nikki chưa bao giờ đồng ý cho anh một chiếc chìa khóa.Để mở được bức tường thành này, chắc phải cần đến máy ủi.Anh xuống tầng trệt rồi đi một vòng quanh tòa nhà. Đúng như anh đoán, hai tầng trên cùng vẫn còn sáng đèn. Anh leo cầu thang thoát hiểm tới cửa sổ thì thấy một trong số chúng vẫn để mở. Anh lách vào phòng Jeremy.- Nikki?Anh ra hành lang, lướt nhanh qua từng phòng một. Căn hộ chẳng có ai, nhưng đã bị phá hoại. Tên khốn Larabee đã dắt mũi anh khi nói chỉ là một vụ cãi cọ!Anh cố hiểu xem đã có thể xảy ra chuyện gì ở đây. Một vụ trộm, chắc chắn, nhưng tại sao Nikki lại tìm cách giấu anh chuyện đó?Điện thoại di động của anh rung lên trong túi. Mazzantini đang sốt ruột. Santos ý thức được rằng thời gian đang gấp gáp và rằng anh nên khẩn trương tới hiện trường vụ trọng án ở quận Boomerang, nhưng anh vẫn quyết định không nghe cuộc gọi của viên thuộc cấp.Cũng không hẳn đã biết mình đi tìm cái gì, Santos bắt đầu bằng việc lục lọi trong phòng của Jeremy, để bản năng của một cảnh sát điều tra chỉ đường. Rõ ràng đã có người lục soát kỹ càng căn phòng này. Chuyện đó liệu có liên quan gì tới vụ mất tích giả định của thằng bé? Anh xem xét chiếc hộp để bài poker nằm trên giường, chẳng mấy chốc cũng tìm ra hai thẻ bài bằng gốm và không chút nghi ngờ gì về công dụng của thật sự của chúng, anh hiểu ra rằng đây chính là một hướng điều tra cần chú trọng. Khi vào đến phòng tắm, anh không mấy ngạc nhiên về tình trạng lộn xộn nhưng rất kinh ngạc với các dấu chân và nước bắn lên quanh bồn cầu. Anh nghiêng người về phía trước thì phát hiện thứ cặn bột trắng còn vương lại trên bệ bồn cầu.Anh gần như chắc chắn đây không phải là bột thông cống.Cocain...Để biết chắc, aanh dùng tăm bông thấm một ít cặn rồi cho vào một trong số túi ni lông anh luôn mang theo người.Mặc cho chuyện này có vẻ khó tin, anh vẫn đoan chắc rằng kết quả phân tích sẽ khẳng định linh cảm của mình.Bị thời gian thôi thúc, anh vẫn cho mình thêm năm phút nữa để tiếp tục cuộc “khám nhà”. Anh xuống tầng dưới, kiểm tra phòng khác, mở một vài ngăn kéo và dò xét các tầng giá. Đang chuẩn bị rời khỏi nhà, anh bỗng phát hiện thấy máy tính xách tay của Nikki đặt trên quầy bar. Anh lại gần và dựng màn hình notebook lên, màn hình bật sáng hiện lên giao diện trang web của Delta Airlines. Anh dò qua từng ứng dụng một, phát hiện một tệp tài liệu định dạng PDF chứa thông tinh về hai vé máy bay.Anh bật ra một câu chửi thề rồi ném chiếc máy tính vào tườngNikki và tên chồng cũ đã dự định bay tới Paris vào đêm nay...