Tác giả:

Nằm cuộn tròn trong chăn, Camille quan sát con chim hét đang đậu trên gờ cửa sổ phía cuối giường. Gió heo may xào xạc qua ô cửa kính, mặt trời lấp lóa giữa những vòm lá, rọi những giọt nắng màu mật ong lên vách kính ghép màu. Hôm qua trời mưa suốt đêm nhưng lúc này, bầu trời sáng rỡ một màu xanh trong vắt báo hiệu sẽ là một ngày tháng Mười tuyệt đẹp. Nằm dưới chân giường, một chú chó giống Golden Retriever lông màu kem ngóc đầu dậy, mũi hếch lên đánh hơi. - Lại đây, Buck của chị, lại đây nào, cún xinh! Camille vỗ vỗ lên gối mời mọc con chó. Con chó không để chủ phải nhắc lại. Bằng một cú nhảy, nó lại chỗ cô chủ để nhận những cái v**t v* dành cho nó mỗi sáng. Cô bé m*n tr*n nó, v**t v* cái đầu tròn trịa và đôi tai cụp của nó rồi dặn lòng: Phấn chấn lên cưng! Cô bé tiếc nuối chui ra khỏi chiếc ổ ấm áp trên giường. Trong nháy mắt, cô bé đã mặc xong bộ đồ thể thao, xỏ đôi giày basket, cuộn mái tóc vàng thành một búi lỏng lẻo trên đầu. - Đi nào, Buck, nhúc nhích thôi nào, cún cưng, chúng…

Chương 40

Bảy Năm SauTác giả: Guillaume MussoTruyện Linh Dị, Truyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámNằm cuộn tròn trong chăn, Camille quan sát con chim hét đang đậu trên gờ cửa sổ phía cuối giường. Gió heo may xào xạc qua ô cửa kính, mặt trời lấp lóa giữa những vòm lá, rọi những giọt nắng màu mật ong lên vách kính ghép màu. Hôm qua trời mưa suốt đêm nhưng lúc này, bầu trời sáng rỡ một màu xanh trong vắt báo hiệu sẽ là một ngày tháng Mười tuyệt đẹp. Nằm dưới chân giường, một chú chó giống Golden Retriever lông màu kem ngóc đầu dậy, mũi hếch lên đánh hơi. - Lại đây, Buck của chị, lại đây nào, cún xinh! Camille vỗ vỗ lên gối mời mọc con chó. Con chó không để chủ phải nhắc lại. Bằng một cú nhảy, nó lại chỗ cô chủ để nhận những cái v**t v* dành cho nó mỗi sáng. Cô bé m*n tr*n nó, v**t v* cái đầu tròn trịa và đôi tai cụp của nó rồi dặn lòng: Phấn chấn lên cưng! Cô bé tiếc nuối chui ra khỏi chiếc ổ ấm áp trên giường. Trong nháy mắt, cô bé đã mặc xong bộ đồ thể thao, xỏ đôi giày basket, cuộn mái tóc vàng thành một búi lỏng lẻo trên đầu. - Đi nào, Buck, nhúc nhích thôi nào, cún cưng, chúng… Liệu có còn bốt điện thoại nào ở Paris không nhỉ? Sebastian tự hỏi khi đi ngược lên đại lộ bắt vào bến thuyền.Ban đầu anh cứ ngỡ mình may mắn khi nhìn thấy dáng dấp một bốt bằng nhôm và kính điển hình cho những cabin ở Paris, nhưng niềm vui của anh nhanh chóng tắt ngấm. Bốt điện thoại đó đã bị phá hoại và điện thoại đã bị giựt đứt.Anh tới quảng trường Bastille, nhưng không nán lại: hai ô tô của CRS[1] đang đỗ trước nhà hát Opéra.[1]. Tên viết tắt của một lực lượng thuộc Cảnh sát quốc gia Pháp, có nhiệm cụ trấn áp biểu tình hoặc bảo vệ dân sự. (ND)Anh nhìn thấy một cabin nữa ở đầu phố Faubourg-Saint-Antoine, nhưng cabin này cũng không còn sử dụng được nữa. Một tay vô gia cư đã xếp đồ đạc trong đó và đang đắp cả chăn lẫn thùng giấy mà ngủ.Sebastian tiếp tục cuộc tìm kiếm bằng cách xuôi xuống phố hướng về bến tàu điện ngầm. Ngay trước bến tàu Ledru-Rollin, rốt cuộc anh cũng tìm thấy một bốt điện thoại vẫn hoạt động.Anh cắm thẻ tín dụng của Nikki vào rồi bấm số điện thoại khắc trên ổ khóa.48 54 06 2 20 12“Kính chào quý khách. Số điện thoại quý khác vừa gọi không đúng.”Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi đọc bảng hướng dẫn dán trong cabin. Nếu muốn gọi ra nước ngoài, trước tiên anh phải bấm 00 rồi mới đến đầu số của nước đó. Anh thử lại một lần nữa:00 48 54 06 2 20 12“Kính chào quý khách. Số điện thoại quý khách vừa gọi không đúng.”Họ đã đi sai hướng. Vì tưởng nhận ra đầu số của Ba Lan, họ đã nôn nóng nhưng dãy số này không phải là số điện thoại. Mà là một thứ gì khác.Nhưng là gì mới được?Khi nhận lại thẻ từ khe cắm, Sebastian nảy ra ý định gọi cho điện thoại cho Camille. Đang là một giờ sáng ở Paris, tức là bảy giờ tối ở Mỹ.Anh ngập ngừng.Sau cái chết của Drake và gã hộ pháp kia, chắc chắn người ta đã phát lệnh truy nã anh. Vì vậy nhiều khả năng điện thoại của con gái anh đã bị theo dõi. Nhưng có thể điện thoại của mẹ anh thì không. Anh thở dài. Dù sao, cảnh sát cũng đã biết họ đang ở Pháp. Họ có thể định vị được cabin điện thoại này không nhỉ? Có thể, vì anh sử dụng thẻ tín dụng. Thậm chí, chắc chắn là vậy. Nhưng chuyện đó cũng phải mất thời gian. Từ giờ tới lúc đó, có lẽ Nikki và anh đã kịp rời bến Arsenal rồi.Vì vậy, anh quyết định đánh liều một phen và bấm số điện thoại của mẹ anh ở Hamptons. Bà bắt máy sau hai hồi chuông đổ.- Nhưng con đang ở đâu thế, Sebastian? Cảnh sát đã đến hỏi mẹ chiều nay và…- Đừng lo lắng, mẹ ạ.- Đương nhiên là mẹ phải lo chứ! Tại sao họ lại nói là con đã giết hai người?- Chuyện rắc rối lắm…- Lại là vì cái con Nikki phải không? Mẹ chưa bao giờ thích nó, con biết thế mà! Nó lại lôi con vào vụ gì nữa đây?- Chúng ta sẽ nói chuyện đó vào hôm khác, nếu mẹ vẫn muốn…- Thế còn Camille? Con bé ở đâu? Cảnh sát cũng đang tìm nó.Sebastian cảm thấy hoang mang tột độ. Anh khó khăn lắm mới cử động được hàm đề hỏi:- Camille ư, con bé không đến chỗ mẹ sao? Chiều hôm qua, con bé đã bắt tàu về chỗ mẹ rồi mà!Tim đập thình thịch khiến anh nghẹn thở. Thậm chí,trước khi mẹ anh đáp lại, anh đã đoán được câu trả lời của bà:- Không, Sebastian. Camille không ở cùng mẹ. Nó chưa bao giờ đến tìm mẹ.Phần ba: Những bí mật ở Paris“Thời gian, bây giờ anh đã biết, chẳng chữa lành được vết thương nào hết.Thời gian chỉ là một ô cửa sổ mà qua đó con người ta có thể nhìn thấy được lỗi lầm của mình, bởi vì dường như lỗi lầm chính là những điều khiến người ta nhớ rõ nhất.”R.J.ELLORRY, Vendentta

Liệu có còn bốt điện thoại nào ở Paris không nhỉ? Sebastian tự hỏi khi đi ngược lên đại lộ bắt vào bến thuyền.

Ban đầu anh cứ ngỡ mình may mắn khi nhìn thấy dáng dấp một bốt bằng nhôm và kính điển hình cho những cabin ở Paris, nhưng niềm vui của anh nhanh chóng tắt ngấm. Bốt điện thoại đó đã bị phá hoại và điện thoại đã bị giựt đứt.

Anh tới quảng trường Bastille, nhưng không nán lại: hai ô tô của CRS[1] đang đỗ trước nhà hát Opéra.

[1]. Tên viết tắt của một lực lượng thuộc Cảnh sát quốc gia Pháp, có nhiệm cụ trấn áp biểu tình hoặc bảo vệ dân sự. (ND)

Anh nhìn thấy một cabin nữa ở đầu phố Faubourg-Saint-Antoine, nhưng cabin này cũng không còn sử dụng được nữa. Một tay vô gia cư đã xếp đồ đạc trong đó và đang đắp cả chăn lẫn thùng giấy mà ngủ.

Sebastian tiếp tục cuộc tìm kiếm bằng cách xuôi xuống phố hướng về bến tàu điện ngầm. Ngay trước bến tàu Ledru-Rollin, rốt cuộc anh cũng tìm thấy một bốt điện thoại vẫn hoạt động.

Anh cắm thẻ tín dụng của Nikki vào rồi bấm số điện thoại khắc trên ổ khóa.

48 54 06 2 20 12

“Kính chào quý khách. Số điện thoại quý khác vừa gọi không đúng.”

Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi đọc bảng hướng dẫn dán trong cabin. Nếu muốn gọi ra nước ngoài, trước tiên anh phải bấm 00 rồi mới đến đầu số của nước đó. Anh thử lại một lần nữa:

00 48 54 06 2 20 12

“Kính chào quý khách. Số điện thoại quý khách vừa gọi không đúng.”

Họ đã đi sai hướng. Vì tưởng nhận ra đầu số của Ba Lan, họ đã nôn nóng nhưng dãy số này không phải là số điện thoại. Mà là một thứ gì khác.

Nhưng là gì mới được?

Khi nhận lại thẻ từ khe cắm, Sebastian nảy ra ý định gọi cho điện thoại cho Camille. Đang là một giờ sáng ở Paris, tức là bảy giờ tối ở Mỹ.

Anh ngập ngừng.

Sau cái chết của Drake và gã hộ pháp kia, chắc chắn người ta đã phát lệnh truy nã anh. Vì vậy nhiều khả năng điện thoại của con gái anh đã bị theo dõi. Nhưng có thể điện thoại của mẹ anh thì không. Anh thở dài. Dù sao, cảnh sát cũng đã biết họ đang ở Pháp. Họ có thể định vị được cabin điện thoại này không nhỉ? Có thể, vì anh sử dụng thẻ tín dụng. Thậm chí, chắc chắn là vậy. Nhưng chuyện đó cũng phải mất thời gian. Từ giờ tới lúc đó, có lẽ Nikki và anh đã kịp rời bến Arsenal rồi.

Vì vậy, anh quyết định đánh liều một phen và bấm số điện thoại của mẹ anh ở Hamptons. Bà bắt máy sau hai hồi chuông đổ.

- Nhưng con đang ở đâu thế, Sebastian? Cảnh sát đã đến hỏi mẹ chiều nay và…

- Đừng lo lắng, mẹ ạ.

- Đương nhiên là mẹ phải lo chứ! Tại sao họ lại nói là con đã giết hai người?

- Chuyện rắc rối lắm…

- Lại là vì cái con Nikki phải không? Mẹ chưa bao giờ thích nó, con biết thế mà! Nó lại lôi con vào vụ gì nữa đây?

- Chúng ta sẽ nói chuyện đó vào hôm khác, nếu mẹ vẫn muốn…

- Thế còn Camille? Con bé ở đâu? Cảnh sát cũng đang tìm nó.

Sebastian cảm thấy hoang mang tột độ. Anh khó khăn lắm mới cử động được hàm đề hỏi:

- Camille ư, con bé không đến chỗ mẹ sao? Chiều hôm qua, con bé đã bắt tàu về chỗ mẹ rồi mà!

Tim đập thình thịch khiến anh nghẹn thở. Thậm chí,trước khi mẹ anh đáp lại, anh đã đoán được câu trả lời của bà:

- Không, Sebastian. Camille không ở cùng mẹ. Nó chưa bao giờ đến tìm mẹ.

Phần ba: Những bí mật ở Paris

“Thời gian, bây giờ anh đã biết, chẳng chữa lành được vết thương nào hết.

Thời gian chỉ là một ô cửa sổ mà qua đó con người ta có thể nhìn thấy được lỗi lầm của mình, bởi vì dường như lỗi lầm chính là những điều khiến người ta nhớ rõ nhất.”

R.J.ELLORRY, Vendentta

Bảy Năm SauTác giả: Guillaume MussoTruyện Linh Dị, Truyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámNằm cuộn tròn trong chăn, Camille quan sát con chim hét đang đậu trên gờ cửa sổ phía cuối giường. Gió heo may xào xạc qua ô cửa kính, mặt trời lấp lóa giữa những vòm lá, rọi những giọt nắng màu mật ong lên vách kính ghép màu. Hôm qua trời mưa suốt đêm nhưng lúc này, bầu trời sáng rỡ một màu xanh trong vắt báo hiệu sẽ là một ngày tháng Mười tuyệt đẹp. Nằm dưới chân giường, một chú chó giống Golden Retriever lông màu kem ngóc đầu dậy, mũi hếch lên đánh hơi. - Lại đây, Buck của chị, lại đây nào, cún xinh! Camille vỗ vỗ lên gối mời mọc con chó. Con chó không để chủ phải nhắc lại. Bằng một cú nhảy, nó lại chỗ cô chủ để nhận những cái v**t v* dành cho nó mỗi sáng. Cô bé m*n tr*n nó, v**t v* cái đầu tròn trịa và đôi tai cụp của nó rồi dặn lòng: Phấn chấn lên cưng! Cô bé tiếc nuối chui ra khỏi chiếc ổ ấm áp trên giường. Trong nháy mắt, cô bé đã mặc xong bộ đồ thể thao, xỏ đôi giày basket, cuộn mái tóc vàng thành một búi lỏng lẻo trên đầu. - Đi nào, Buck, nhúc nhích thôi nào, cún cưng, chúng… Liệu có còn bốt điện thoại nào ở Paris không nhỉ? Sebastian tự hỏi khi đi ngược lên đại lộ bắt vào bến thuyền.Ban đầu anh cứ ngỡ mình may mắn khi nhìn thấy dáng dấp một bốt bằng nhôm và kính điển hình cho những cabin ở Paris, nhưng niềm vui của anh nhanh chóng tắt ngấm. Bốt điện thoại đó đã bị phá hoại và điện thoại đã bị giựt đứt.Anh tới quảng trường Bastille, nhưng không nán lại: hai ô tô của CRS[1] đang đỗ trước nhà hát Opéra.[1]. Tên viết tắt của một lực lượng thuộc Cảnh sát quốc gia Pháp, có nhiệm cụ trấn áp biểu tình hoặc bảo vệ dân sự. (ND)Anh nhìn thấy một cabin nữa ở đầu phố Faubourg-Saint-Antoine, nhưng cabin này cũng không còn sử dụng được nữa. Một tay vô gia cư đã xếp đồ đạc trong đó và đang đắp cả chăn lẫn thùng giấy mà ngủ.Sebastian tiếp tục cuộc tìm kiếm bằng cách xuôi xuống phố hướng về bến tàu điện ngầm. Ngay trước bến tàu Ledru-Rollin, rốt cuộc anh cũng tìm thấy một bốt điện thoại vẫn hoạt động.Anh cắm thẻ tín dụng của Nikki vào rồi bấm số điện thoại khắc trên ổ khóa.48 54 06 2 20 12“Kính chào quý khách. Số điện thoại quý khác vừa gọi không đúng.”Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi đọc bảng hướng dẫn dán trong cabin. Nếu muốn gọi ra nước ngoài, trước tiên anh phải bấm 00 rồi mới đến đầu số của nước đó. Anh thử lại một lần nữa:00 48 54 06 2 20 12“Kính chào quý khách. Số điện thoại quý khách vừa gọi không đúng.”Họ đã đi sai hướng. Vì tưởng nhận ra đầu số của Ba Lan, họ đã nôn nóng nhưng dãy số này không phải là số điện thoại. Mà là một thứ gì khác.Nhưng là gì mới được?Khi nhận lại thẻ từ khe cắm, Sebastian nảy ra ý định gọi cho điện thoại cho Camille. Đang là một giờ sáng ở Paris, tức là bảy giờ tối ở Mỹ.Anh ngập ngừng.Sau cái chết của Drake và gã hộ pháp kia, chắc chắn người ta đã phát lệnh truy nã anh. Vì vậy nhiều khả năng điện thoại của con gái anh đã bị theo dõi. Nhưng có thể điện thoại của mẹ anh thì không. Anh thở dài. Dù sao, cảnh sát cũng đã biết họ đang ở Pháp. Họ có thể định vị được cabin điện thoại này không nhỉ? Có thể, vì anh sử dụng thẻ tín dụng. Thậm chí, chắc chắn là vậy. Nhưng chuyện đó cũng phải mất thời gian. Từ giờ tới lúc đó, có lẽ Nikki và anh đã kịp rời bến Arsenal rồi.Vì vậy, anh quyết định đánh liều một phen và bấm số điện thoại của mẹ anh ở Hamptons. Bà bắt máy sau hai hồi chuông đổ.- Nhưng con đang ở đâu thế, Sebastian? Cảnh sát đã đến hỏi mẹ chiều nay và…- Đừng lo lắng, mẹ ạ.- Đương nhiên là mẹ phải lo chứ! Tại sao họ lại nói là con đã giết hai người?- Chuyện rắc rối lắm…- Lại là vì cái con Nikki phải không? Mẹ chưa bao giờ thích nó, con biết thế mà! Nó lại lôi con vào vụ gì nữa đây?- Chúng ta sẽ nói chuyện đó vào hôm khác, nếu mẹ vẫn muốn…- Thế còn Camille? Con bé ở đâu? Cảnh sát cũng đang tìm nó.Sebastian cảm thấy hoang mang tột độ. Anh khó khăn lắm mới cử động được hàm đề hỏi:- Camille ư, con bé không đến chỗ mẹ sao? Chiều hôm qua, con bé đã bắt tàu về chỗ mẹ rồi mà!Tim đập thình thịch khiến anh nghẹn thở. Thậm chí,trước khi mẹ anh đáp lại, anh đã đoán được câu trả lời của bà:- Không, Sebastian. Camille không ở cùng mẹ. Nó chưa bao giờ đến tìm mẹ.Phần ba: Những bí mật ở Paris“Thời gian, bây giờ anh đã biết, chẳng chữa lành được vết thương nào hết.Thời gian chỉ là một ô cửa sổ mà qua đó con người ta có thể nhìn thấy được lỗi lầm của mình, bởi vì dường như lỗi lầm chính là những điều khiến người ta nhớ rõ nhất.”R.J.ELLORRY, Vendentta

Chương 40