“Vô dụng thôi mẹ ơi, con không may được như mẹ đâu. Con sẽ đi tìm việc làm.” Người đàn bà nằm trên giường kêu lên khe khẽ. “Không được, Canuela. Mẹ không để con ra ngoài làm việc! Hơn nữa, con có thể làm chuyện gì đây?” Canuela mỉm cười. “Mẹ quên rồi là con nói được tiếng Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, thêm một chút tiếng Ý. Con có tự tin là sẽ trở thành thư ký cho một thương gia nào đó.” Mẹ cô lại kêu lên kinh hãi. “Không được! Rồi ba con sẽ nói sao?” Canuela băng ngang qua phòng đến ngồi trên chiếc ghế bên giường mẹ cô. Cô áp tay mình nhẹ nhàng lên những ngón tay trắng mềm mại trên tấm khăn trải giường. “Mình hãy nói cho hết ngọn ngành đi mẹ. Cô dịu dàng nói.” “Mẹ nghĩ mẹ có thể may mỗi ngày một tiếng.” “Mẹ phải nghe lời bác sỹ căn dặn, có nghĩa là không làm gì hết.” Bà Arlington thở dài. “Có thật là không thể nào cầm cự được với số tiền còn lại không?” Bà hỏi nhỏ. “Con e là như vậy.” Canuela khẽ nói. “Đó là lỗi của mẹ”, bà Arlington đáp lời. “Mấy món thuốc đó tốn kém quá, lại còn thêm…
Tác giả: