Gần đây Giang Hải hơi nóng nảy, trong ký túc xá có một người anh em không thích ngủ trưa, say mê chơi game, cả ngày chơi không biết chán, lúc nào cũng trong trạng thái quyết liệt, đừng nói giữ yên lặng, không gào thét vài tiếng không gọi là chơi game nhiệt huyết! Đầu năm nay, làm gì còn thằng con trai nào mà chưa từng chơi cái trò ăn gà Vương Giả L0L gì gì đó? Cho nên có thể hiểu được, cháu trai này hết lần này tới lần khác đánh game vào giờ ngủ trưa, nói mấy lần cũng vô ích, suýt chút nữa Giang Hải đánh nhau một trận với cậu ta rồi. Hơn nửa tháng liền không có trưa nào ngủ nổi, chậc. Hơn nữa, ở trường bọn họ, tiết thứ ba bắt đầu lúc 1 giờ 20 phút buổi trưa, xuân hạ thu đông vẫn luôn cố định như thế. Buổi trưa 11 giờ rưỡi tan học, mẹ nó chứ chen chúc như chó để ăn xong một bữa cơm thì đã đến 12 giờ. Thời gian ngủ trưa chỉ có một tiếng, ầy, mẹ kiếp, nhắc tới là muốn khóc. Giang Hải đến thư viện, dùng điện thoại di động quét mã QR xong, dựa theo chỗ ngồi tìm vị trí, đặt túi sách lên bàn…
Chương 5: Chương 5
Lão Tôn - Tiêu Lão SưTác giả: Tiêu Lão SưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài HướcGần đây Giang Hải hơi nóng nảy, trong ký túc xá có một người anh em không thích ngủ trưa, say mê chơi game, cả ngày chơi không biết chán, lúc nào cũng trong trạng thái quyết liệt, đừng nói giữ yên lặng, không gào thét vài tiếng không gọi là chơi game nhiệt huyết! Đầu năm nay, làm gì còn thằng con trai nào mà chưa từng chơi cái trò ăn gà Vương Giả L0L gì gì đó? Cho nên có thể hiểu được, cháu trai này hết lần này tới lần khác đánh game vào giờ ngủ trưa, nói mấy lần cũng vô ích, suýt chút nữa Giang Hải đánh nhau một trận với cậu ta rồi. Hơn nửa tháng liền không có trưa nào ngủ nổi, chậc. Hơn nữa, ở trường bọn họ, tiết thứ ba bắt đầu lúc 1 giờ 20 phút buổi trưa, xuân hạ thu đông vẫn luôn cố định như thế. Buổi trưa 11 giờ rưỡi tan học, mẹ nó chứ chen chúc như chó để ăn xong một bữa cơm thì đã đến 12 giờ. Thời gian ngủ trưa chỉ có một tiếng, ầy, mẹ kiếp, nhắc tới là muốn khóc. Giang Hải đến thư viện, dùng điện thoại di động quét mã QR xong, dựa theo chỗ ngồi tìm vị trí, đặt túi sách lên bàn… Giang Hải không tìm được Lão Tôn.Cậu đánh mất… Lão Tôn rồi.Nơi nào cũng không tìm thấy được.Đội cứu hỏa nói trong phòng tìm thấy thi thể của đứa trẻ, nhưng không thấy của Lão Tôn.Giang Hải sắp điên rồi. Cậu ra sức tự nói với bản thân, xương người cứng như vậy, sao có thể bị đốt thành tro nhanh như thế?Lão Tôn cứ như vậy biến mất một cách vô căn cứ, trừ Giang Hải ra, cả thế giới tựa như không có ai biết đến sự tồn tại của hắn.Giang Hải muốn đi tra danh sách của trường Luật, đột nhiên nhận ra ngay cả tên của Lão Tôn cậu cũng hoàn toàn không biết.Lão Tôn nói tên chỉ là một biệt danh, có lần lừa cậu gọi Ngộ Không, bị cậu đạp xuống giường. Buổi tối lại mặt dày đến tìm cậu, thủ đoạn đầy mình xin tha thứ, dùng bất cứ mánh khóe nào.Giang Hải không cam lòng, nghĩ cách lấy hết tài liệu sinh viên của khoa Luật, có một bức hình chụp trên đó. Cậu đã đọc hết tất cả tài liệu đó, kết quả cho ra lại khiến cả người cậu phát run.Khoa Luật học… hoàn toàn không có Lão Tôn. Cậu cũng đi tìm nhà của Lão Tôn, người thuê nhà nói rằng anh ta đã ở đó hai năm rồi, hỏi Giang Hải có phải bị bệnh gì không.Khi Giang Hải mất hồn quay trở lại ký túc xá, cảm thấy bản thân dường như đã có một giấc mộng dài bốn năm. Chẳng lẽ Lão Tôn là do bệnh ảo tưởng của cậu tạo ra sao?Nhưng số điện thoại của người kia, rõ ràng số WeChat vẫn còn trong điện thoại của cậu, chỉ là vĩnh viễn không thể nào kết nối được.Ngay cả chủ tiệm thịt nướng mà bọn họ thường xuyên tới cũng vậy, tựa như bị chứng mất trí nhớ, nói nhớ Giang Hải, cả người bạn thường xuyên đi cùng cậu đến đây ăn cơm. Nhưng khi Giang Hải hỏi ông ta bạn mình là ai, ông chủ cũng cảm thấy kỳ lạ, đúng là kỳ quái. Chuyện gì xảy ra thế? Ông ta nhớ có một người như vậy, nhưng không thể nhớ ra được người mỗi lần tới cùng Giang Hải là ai.Mẹ Giang Hải gọi điện thoại tới đòi cậu tiền, nói gần đây không có tiền tiêu xài, ba cậu chỉ biết say xỉn nằm nhà cả ngày, hỏi cậu còn dư tiền không. Giang Hải nói biết rồi.Cậu nhìn tài khoản WeChat, cậu còn có bốn ngàn tệ, liền chuyển qua chỗ mẹ cậu hai ngàn.Cậu biết, mẹ mình chắc lại đánh mạt chược thua sạch tiền. Mới một tuần trước, cậu vừa chuyển cho mẹ Giang tiền sinh hoạt tháng này, không thể nhanh như vậy đã hết được.Nhưng bây giờ cậu không còn sức nói lý với mẹ nữa. Mẹ Giang nhận được tiền rồi cũng không nhắn tin nữa. Giang Hải bật cười, cất điện thoại vào trong túi. Đứng trên con đường cái vắng vẻ, lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân thật sự không còn nơi nào để đi nữa.Rõ ràng trước đây cậu… cũng vẫn luôn một mình như thế, nhưng sao cũng không thấy khó chịu như bây giờ.Lão Tôn, cậu nghĩ, con mẹ nó nhà anh. Sao anh lại bốc hơi một cách khó hiểu như vậy trước mặt em?Anh đi rồi cũng tốt.Nhưng mà.Anh chết rồi, thế còn em?
Giang Hải không tìm được Lão Tôn.
Cậu đánh mất… Lão Tôn rồi.
Nơi nào cũng không tìm thấy được.
Đội cứu hỏa nói trong phòng tìm thấy thi thể của đứa trẻ, nhưng không thấy của Lão Tôn.
Giang Hải sắp điên rồi. Cậu ra sức tự nói với bản thân, xương người cứng như vậy, sao có thể bị đốt thành tro nhanh như thế?
Lão Tôn cứ như vậy biến mất một cách vô căn cứ, trừ Giang Hải ra, cả thế giới tựa như không có ai biết đến sự tồn tại của hắn.
Giang Hải muốn đi tra danh sách của trường Luật, đột nhiên nhận ra ngay cả tên của Lão Tôn cậu cũng hoàn toàn không biết.
Lão Tôn nói tên chỉ là một biệt danh, có lần lừa cậu gọi Ngộ Không, bị cậu đạp xuống giường. Buổi tối lại mặt dày đến tìm cậu, thủ đoạn đầy mình xin tha thứ, dùng bất cứ mánh khóe nào.
Giang Hải không cam lòng, nghĩ cách lấy hết tài liệu sinh viên của khoa Luật, có một bức hình chụp trên đó. Cậu đã đọc hết tất cả tài liệu đó, kết quả cho ra lại khiến cả người cậu phát run.
Khoa Luật học… hoàn toàn không có Lão Tôn. Cậu cũng đi tìm nhà của Lão Tôn, người thuê nhà nói rằng anh ta đã ở đó hai năm rồi, hỏi Giang Hải có phải bị bệnh gì không.
Khi Giang Hải mất hồn quay trở lại ký túc xá, cảm thấy bản thân dường như đã có một giấc mộng dài bốn năm. Chẳng lẽ Lão Tôn là do bệnh ảo tưởng của cậu tạo ra sao?
Nhưng số điện thoại của người kia, rõ ràng số WeChat vẫn còn trong điện thoại của cậu, chỉ là vĩnh viễn không thể nào kết nối được.
Ngay cả chủ tiệm thịt nướng mà bọn họ thường xuyên tới cũng vậy, tựa như bị chứng mất trí nhớ, nói nhớ Giang Hải, cả người bạn thường xuyên đi cùng cậu đến đây ăn cơm. Nhưng khi Giang Hải hỏi ông ta bạn mình là ai, ông chủ cũng cảm thấy kỳ lạ, đúng là kỳ quái. Chuyện gì xảy ra thế? Ông ta nhớ có một người như vậy, nhưng không thể nhớ ra được người mỗi lần tới cùng Giang Hải là ai.
Mẹ Giang Hải gọi điện thoại tới đòi cậu tiền, nói gần đây không có tiền tiêu xài, ba cậu chỉ biết say xỉn nằm nhà cả ngày, hỏi cậu còn dư tiền không. Giang Hải nói biết rồi.
Cậu nhìn tài khoản WeChat, cậu còn có bốn ngàn tệ, liền chuyển qua chỗ mẹ cậu hai ngàn.
Cậu biết, mẹ mình chắc lại đánh mạt chược thua sạch tiền. Mới một tuần trước, cậu vừa chuyển cho mẹ Giang tiền sinh hoạt tháng này, không thể nhanh như vậy đã hết được.
Nhưng bây giờ cậu không còn sức nói lý với mẹ nữa. Mẹ Giang nhận được tiền rồi cũng không nhắn tin nữa. Giang Hải bật cười, cất điện thoại vào trong túi. Đứng trên con đường cái vắng vẻ, lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân thật sự không còn nơi nào để đi nữa.
Rõ ràng trước đây cậu… cũng vẫn luôn một mình như thế, nhưng sao cũng không thấy khó chịu như bây giờ.
Lão Tôn, cậu nghĩ, con mẹ nó nhà anh. Sao anh lại bốc hơi một cách khó hiểu như vậy trước mặt em?
Anh đi rồi cũng tốt.
Nhưng mà.
Anh chết rồi, thế còn em?
Lão Tôn - Tiêu Lão SưTác giả: Tiêu Lão SưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài HướcGần đây Giang Hải hơi nóng nảy, trong ký túc xá có một người anh em không thích ngủ trưa, say mê chơi game, cả ngày chơi không biết chán, lúc nào cũng trong trạng thái quyết liệt, đừng nói giữ yên lặng, không gào thét vài tiếng không gọi là chơi game nhiệt huyết! Đầu năm nay, làm gì còn thằng con trai nào mà chưa từng chơi cái trò ăn gà Vương Giả L0L gì gì đó? Cho nên có thể hiểu được, cháu trai này hết lần này tới lần khác đánh game vào giờ ngủ trưa, nói mấy lần cũng vô ích, suýt chút nữa Giang Hải đánh nhau một trận với cậu ta rồi. Hơn nửa tháng liền không có trưa nào ngủ nổi, chậc. Hơn nữa, ở trường bọn họ, tiết thứ ba bắt đầu lúc 1 giờ 20 phút buổi trưa, xuân hạ thu đông vẫn luôn cố định như thế. Buổi trưa 11 giờ rưỡi tan học, mẹ nó chứ chen chúc như chó để ăn xong một bữa cơm thì đã đến 12 giờ. Thời gian ngủ trưa chỉ có một tiếng, ầy, mẹ kiếp, nhắc tới là muốn khóc. Giang Hải đến thư viện, dùng điện thoại di động quét mã QR xong, dựa theo chỗ ngồi tìm vị trí, đặt túi sách lên bàn… Giang Hải không tìm được Lão Tôn.Cậu đánh mất… Lão Tôn rồi.Nơi nào cũng không tìm thấy được.Đội cứu hỏa nói trong phòng tìm thấy thi thể của đứa trẻ, nhưng không thấy của Lão Tôn.Giang Hải sắp điên rồi. Cậu ra sức tự nói với bản thân, xương người cứng như vậy, sao có thể bị đốt thành tro nhanh như thế?Lão Tôn cứ như vậy biến mất một cách vô căn cứ, trừ Giang Hải ra, cả thế giới tựa như không có ai biết đến sự tồn tại của hắn.Giang Hải muốn đi tra danh sách của trường Luật, đột nhiên nhận ra ngay cả tên của Lão Tôn cậu cũng hoàn toàn không biết.Lão Tôn nói tên chỉ là một biệt danh, có lần lừa cậu gọi Ngộ Không, bị cậu đạp xuống giường. Buổi tối lại mặt dày đến tìm cậu, thủ đoạn đầy mình xin tha thứ, dùng bất cứ mánh khóe nào.Giang Hải không cam lòng, nghĩ cách lấy hết tài liệu sinh viên của khoa Luật, có một bức hình chụp trên đó. Cậu đã đọc hết tất cả tài liệu đó, kết quả cho ra lại khiến cả người cậu phát run.Khoa Luật học… hoàn toàn không có Lão Tôn. Cậu cũng đi tìm nhà của Lão Tôn, người thuê nhà nói rằng anh ta đã ở đó hai năm rồi, hỏi Giang Hải có phải bị bệnh gì không.Khi Giang Hải mất hồn quay trở lại ký túc xá, cảm thấy bản thân dường như đã có một giấc mộng dài bốn năm. Chẳng lẽ Lão Tôn là do bệnh ảo tưởng của cậu tạo ra sao?Nhưng số điện thoại của người kia, rõ ràng số WeChat vẫn còn trong điện thoại của cậu, chỉ là vĩnh viễn không thể nào kết nối được.Ngay cả chủ tiệm thịt nướng mà bọn họ thường xuyên tới cũng vậy, tựa như bị chứng mất trí nhớ, nói nhớ Giang Hải, cả người bạn thường xuyên đi cùng cậu đến đây ăn cơm. Nhưng khi Giang Hải hỏi ông ta bạn mình là ai, ông chủ cũng cảm thấy kỳ lạ, đúng là kỳ quái. Chuyện gì xảy ra thế? Ông ta nhớ có một người như vậy, nhưng không thể nhớ ra được người mỗi lần tới cùng Giang Hải là ai.Mẹ Giang Hải gọi điện thoại tới đòi cậu tiền, nói gần đây không có tiền tiêu xài, ba cậu chỉ biết say xỉn nằm nhà cả ngày, hỏi cậu còn dư tiền không. Giang Hải nói biết rồi.Cậu nhìn tài khoản WeChat, cậu còn có bốn ngàn tệ, liền chuyển qua chỗ mẹ cậu hai ngàn.Cậu biết, mẹ mình chắc lại đánh mạt chược thua sạch tiền. Mới một tuần trước, cậu vừa chuyển cho mẹ Giang tiền sinh hoạt tháng này, không thể nhanh như vậy đã hết được.Nhưng bây giờ cậu không còn sức nói lý với mẹ nữa. Mẹ Giang nhận được tiền rồi cũng không nhắn tin nữa. Giang Hải bật cười, cất điện thoại vào trong túi. Đứng trên con đường cái vắng vẻ, lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân thật sự không còn nơi nào để đi nữa.Rõ ràng trước đây cậu… cũng vẫn luôn một mình như thế, nhưng sao cũng không thấy khó chịu như bây giờ.Lão Tôn, cậu nghĩ, con mẹ nó nhà anh. Sao anh lại bốc hơi một cách khó hiểu như vậy trước mặt em?Anh đi rồi cũng tốt.Nhưng mà.Anh chết rồi, thế còn em?