Gần đây Giang Hải hơi nóng nảy, trong ký túc xá có một người anh em không thích ngủ trưa, say mê chơi game, cả ngày chơi không biết chán, lúc nào cũng trong trạng thái quyết liệt, đừng nói giữ yên lặng, không gào thét vài tiếng không gọi là chơi game nhiệt huyết! Đầu năm nay, làm gì còn thằng con trai nào mà chưa từng chơi cái trò ăn gà Vương Giả L0L gì gì đó? Cho nên có thể hiểu được, cháu trai này hết lần này tới lần khác đánh game vào giờ ngủ trưa, nói mấy lần cũng vô ích, suýt chút nữa Giang Hải đánh nhau một trận với cậu ta rồi. Hơn nửa tháng liền không có trưa nào ngủ nổi, chậc. Hơn nữa, ở trường bọn họ, tiết thứ ba bắt đầu lúc 1 giờ 20 phút buổi trưa, xuân hạ thu đông vẫn luôn cố định như thế. Buổi trưa 11 giờ rưỡi tan học, mẹ nó chứ chen chúc như chó để ăn xong một bữa cơm thì đã đến 12 giờ. Thời gian ngủ trưa chỉ có một tiếng, ầy, mẹ kiếp, nhắc tới là muốn khóc. Giang Hải đến thư viện, dùng điện thoại di động quét mã QR xong, dựa theo chỗ ngồi tìm vị trí, đặt túi sách lên bàn…
Chương 10: Chương 10 (END)
Lão Tôn - Tiêu Lão SưTác giả: Tiêu Lão SưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài HướcGần đây Giang Hải hơi nóng nảy, trong ký túc xá có một người anh em không thích ngủ trưa, say mê chơi game, cả ngày chơi không biết chán, lúc nào cũng trong trạng thái quyết liệt, đừng nói giữ yên lặng, không gào thét vài tiếng không gọi là chơi game nhiệt huyết! Đầu năm nay, làm gì còn thằng con trai nào mà chưa từng chơi cái trò ăn gà Vương Giả L0L gì gì đó? Cho nên có thể hiểu được, cháu trai này hết lần này tới lần khác đánh game vào giờ ngủ trưa, nói mấy lần cũng vô ích, suýt chút nữa Giang Hải đánh nhau một trận với cậu ta rồi. Hơn nửa tháng liền không có trưa nào ngủ nổi, chậc. Hơn nữa, ở trường bọn họ, tiết thứ ba bắt đầu lúc 1 giờ 20 phút buổi trưa, xuân hạ thu đông vẫn luôn cố định như thế. Buổi trưa 11 giờ rưỡi tan học, mẹ nó chứ chen chúc như chó để ăn xong một bữa cơm thì đã đến 12 giờ. Thời gian ngủ trưa chỉ có một tiếng, ầy, mẹ kiếp, nhắc tới là muốn khóc. Giang Hải đến thư viện, dùng điện thoại di động quét mã QR xong, dựa theo chỗ ngồi tìm vị trí, đặt túi sách lên bàn… “Tôi nhớ em.” Lão Tôn nói, cả người trần như nhộng nằm trong chăn, dáng vẻ có phần tủi thân. Chăn được đắp đàng hoàng, lộ ra bả vai, đôi mắt bướng bỉnh như vậy, mang theo mấy phần không nỡ nhìn cậu. Giang Hải thu lại ánh mắt, chật vật không chịu nổi.Chỉ có thể “Ừ” một tiếng trả lời hắn.Kỳ nghỉ Tết, Giang Hải về nhà, Lão Tôn ở đây một mình, rất cô độc. Ánh mắt Giang Hải vòng quanh phòng ngủ của mình một lượt, Lão Tôn bực bội vì cậu không nhìn mình, cố ý lẩm bẩm hấp dẫn sự chú ý của cậu.Lão Tôn: “Nhớ đến si mê.”Giang Hải: “Đừng, anh nhịn đi. Em sợ anh thấy em sẽ không chịu được.”Lão Tôn: “Không biết đâu.”“Yêu thương còn không kịp, sao mà chịu được đây?”Giang Hải bật cười, nụ cười vừa xấu hổ lại thoải mái. Lão Tôn cũng nhếch môi cười, tiếng cười sang sảng không ngừng tràn ra. Đầu tóc hắn rối tung, thoải mái cọ xát trên gối. Giang Hải rất muốn sửa sang lại đầu tóc cho hắn.Lão Tôn ở trong video rất khó khăn nói, tôi rất nhớ em. Sao đôi mắt kia lại có thể vừa kiên định vững như bàn thạch, vừa hơi ướt át như vậy?Giang Hải cảm thấy hắn sến sẩm, bình thường Lão Tôn không phải người sẽ nói năng như thế.Giang Hải: “Sao tự dưng anh sến thế?” Cậu vừa nói, vừa hôn tạm Lão Tôn một cái để an ủi trước.Lão Tôn: “Thế à? Vậy em mau hưởng thụ đi.” Giang Hải muốn nói là, em không phải người có h@m muốn hưởng thụ cái này. Lời đến khóe miệng, nhìn thấy sự nhớ nhung thành bệnh trong mắt bạn trai, không biết tại sao lại biến thành, được rồi, dù sao em cũng là người có h@m muốn hưởng thụ.Lão Tôn được cậu dỗ mà bật cười.Lúc này Giang Hải mới thở phào nhẹ nhõm.Giang Hải dò xét: “Hay là mai em về gặp anh nhé?” Cậu định đặt vé.Lão Tôn: “Về cái đầu em, ai lại mùng một quay lại trường học chứ.” Nghe có vẻ tức giận, nhưng thật ra là sợ cậu bất chấp mà về, cũng khó ăn nói với gia đình.Lần này Giang Hải cũng không biết làm thế nào mới ổn.“Ôm một cái.” Cậu nói.Lão Tôn kéo chăn, che nửa gương mặt, nhìn cực kỳ đáng thương, nói chuyện vẫn là cái giọng đó, “Ôm không tới.”Giang Hải: “…Ôm một cái thôi! Khi nào về anh muốn ôm thế nào cũng được, được rồi.” Cậu nhận thua.Lão Tôn được voi đòi tiên: “Muốn hôn cơ…” Giang Hải ngây người, có chút ngượng ngùng, Lão Tôn thấy cậu cắn môi, do dự hồi lâu, không biết đánh chữ gì.Bản thân không khỏi nhỏ giọng mắng một câu, mẹ nó, đúng là không biết xấu hổ.Giang Hải nghe thấy lời hắn, cảm thấy vui hẳn lên, vốn muốn nói….Theo ý anh.Lão Tôn càng không chịu nổi, “Tốt thế ư?” Giang Hải cắn răng nhìn hắn: “Nếu không thì sao?”Lão Tôn vui sướng hài lòng: “Vẫn là vợ tốt.” Giang Hải nghẹn lời, không biết trả lời hắn thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói ừ.Lão Tôn ngáp dài, rõ ràng buồn ngủ. Giang Hải khuyên hắn đi ngủ, lại hôn gió một cái qua khoảng cách, nói em yêu anh.Lão Tôn cười đắc ý, đánh chữ cho cậu.Biết đâu tôi sẽ nằm mơ thấy em.Không chịu được, nhớ em quá, tôi không thể kiềm chế được.Bái bai, gặp lại trong mơ.Video cắt đứt, Giang Hải đọc mấy tin cuối cùng mà ngẩn người, không biết tại sao, cảm thấy Lão Tôn vừa buồn cười vừa đáng yêu, muốn lập tức thấy hắn, ôm người này một cái.Đừng nói.Cậu về trường sớm năm ngày, không gặp Lão Tôn. Lúc về cũng không chào hỏi hắn, nghĩ muốn cho hắn sự ngạc nhiên, đến cửa tiểu khu mới gọi điện thoại cho hắn.Thậm chí Lão Tôn chạy đến còn không quá hai phút, thở hổn ha hổn hển, vừa vặn hai phút, ánh mắt sáng rực muốn đốt cháy cậu.Còn chưa vào nhà, Lão Tôn thừa dịp ra mở cửa, hành lang không có ai mà hôn trộm cậu một cái, hôn lên môi. Giang Hải kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn hắn, nụ cười dịu dàng của Lão Tôn liền xông vào mắt cậu. Cậu không thể thốt ra câu nào.Người và vali hành lý đều bị đẩy vào.Lão Tôn gắt gao ôm chặt lấy cậu, tựa như ông lão sắp chết khát tìm được nguồn nước mát. Hồi lâu, tựa như tỉnh lại. Giang Hải không nhúc nhích trong ngực hắn.Lão Tôn nói, đi tắm trước nhé, mệt không, đói không? Tôi làm cho em chút đồ ăn nhé?Giang Hải hơi thất vọng, lại cảm thấy sự thân mật dâng lên. Cậu cứ tưởng là… Lão Tôn muốn làm chuyện gì đó trước cơ.Lão Tôn đã vào phòng bếp.Giang Hải cười một tiếng, cất vali về phòng ngủ.
“Tôi nhớ em.” Lão Tôn nói, cả người trần như nhộng nằm trong chăn, dáng vẻ có phần tủi thân. Chăn được đắp đàng hoàng, lộ ra bả vai, đôi mắt bướng bỉnh như vậy, mang theo mấy phần không nỡ nhìn cậu. Giang Hải thu lại ánh mắt, chật vật không chịu nổi.
Chỉ có thể “Ừ” một tiếng trả lời hắn.
Kỳ nghỉ Tết, Giang Hải về nhà, Lão Tôn ở đây một mình, rất cô độc. Ánh mắt Giang Hải vòng quanh phòng ngủ của mình một lượt, Lão Tôn bực bội vì cậu không nhìn mình, cố ý lẩm bẩm hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Lão Tôn: “Nhớ đến si mê.”
Giang Hải: “Đừng, anh nhịn đi. Em sợ anh thấy em sẽ không chịu được.”
Lão Tôn: “Không biết đâu.”
“Yêu thương còn không kịp, sao mà chịu được đây?”
Giang Hải bật cười, nụ cười vừa xấu hổ lại thoải mái. Lão Tôn cũng nhếch môi cười, tiếng cười sang sảng không ngừng tràn ra. Đầu tóc hắn rối tung, thoải mái cọ xát trên gối. Giang Hải rất muốn sửa sang lại đầu tóc cho hắn.
Lão Tôn ở trong video rất khó khăn nói, tôi rất nhớ em. Sao đôi mắt kia lại có thể vừa kiên định vững như bàn thạch, vừa hơi ướt át như vậy?
Giang Hải cảm thấy hắn sến sẩm, bình thường Lão Tôn không phải người sẽ nói năng như thế.
Giang Hải: “Sao tự dưng anh sến thế?” Cậu vừa nói, vừa hôn tạm Lão Tôn một cái để an ủi trước.
Lão Tôn: “Thế à? Vậy em mau hưởng thụ đi.” Giang Hải muốn nói là, em không phải người có h@m muốn hưởng thụ cái này. Lời đến khóe miệng, nhìn thấy sự nhớ nhung thành bệnh trong mắt bạn trai, không biết tại sao lại biến thành, được rồi, dù sao em cũng là người có h@m muốn hưởng thụ.
Lão Tôn được cậu dỗ mà bật cười.
Lúc này Giang Hải mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Hải dò xét: “Hay là mai em về gặp anh nhé?” Cậu định đặt vé.
Lão Tôn: “Về cái đầu em, ai lại mùng một quay lại trường học chứ.” Nghe có vẻ tức giận, nhưng thật ra là sợ cậu bất chấp mà về, cũng khó ăn nói với gia đình.
Lần này Giang Hải cũng không biết làm thế nào mới ổn.
“Ôm một cái.” Cậu nói.
Lão Tôn kéo chăn, che nửa gương mặt, nhìn cực kỳ đáng thương, nói chuyện vẫn là cái giọng đó, “Ôm không tới.”
Giang Hải: “…Ôm một cái thôi! Khi nào về anh muốn ôm thế nào cũng được, được rồi.” Cậu nhận thua.
Lão Tôn được voi đòi tiên: “Muốn hôn cơ…” Giang Hải ngây người, có chút ngượng ngùng, Lão Tôn thấy cậu cắn môi, do dự hồi lâu, không biết đánh chữ gì.
Bản thân không khỏi nhỏ giọng mắng một câu, mẹ nó, đúng là không biết xấu hổ.
Giang Hải nghe thấy lời hắn, cảm thấy vui hẳn lên, vốn muốn nói….
Theo ý anh.
Lão Tôn càng không chịu nổi, “Tốt thế ư?” Giang Hải cắn răng nhìn hắn: “Nếu không thì sao?”
Lão Tôn vui sướng hài lòng: “Vẫn là vợ tốt.” Giang Hải nghẹn lời, không biết trả lời hắn thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói ừ.
Lão Tôn ngáp dài, rõ ràng buồn ngủ. Giang Hải khuyên hắn đi ngủ, lại hôn gió một cái qua khoảng cách, nói em yêu anh.
Lão Tôn cười đắc ý, đánh chữ cho cậu.
Biết đâu tôi sẽ nằm mơ thấy em.
Không chịu được, nhớ em quá, tôi không thể kiềm chế được.
Bái bai, gặp lại trong mơ.
Video cắt đứt, Giang Hải đọc mấy tin cuối cùng mà ngẩn người, không biết tại sao, cảm thấy Lão Tôn vừa buồn cười vừa đáng yêu, muốn lập tức thấy hắn, ôm người này một cái.
Đừng nói.
Cậu về trường sớm năm ngày, không gặp Lão Tôn. Lúc về cũng không chào hỏi hắn, nghĩ muốn cho hắn sự ngạc nhiên, đến cửa tiểu khu mới gọi điện thoại cho hắn.
Thậm chí Lão Tôn chạy đến còn không quá hai phút, thở hổn ha hổn hển, vừa vặn hai phút, ánh mắt sáng rực muốn đốt cháy cậu.
Còn chưa vào nhà, Lão Tôn thừa dịp ra mở cửa, hành lang không có ai mà hôn trộm cậu một cái, hôn lên môi. Giang Hải kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn hắn, nụ cười dịu dàng của Lão Tôn liền xông vào mắt cậu. Cậu không thể thốt ra câu nào.
Người và vali hành lý đều bị đẩy vào.
Lão Tôn gắt gao ôm chặt lấy cậu, tựa như ông lão sắp chết khát tìm được nguồn nước mát. Hồi lâu, tựa như tỉnh lại. Giang Hải không nhúc nhích trong ngực hắn.
Lão Tôn nói, đi tắm trước nhé, mệt không, đói không? Tôi làm cho em chút đồ ăn nhé?
Giang Hải hơi thất vọng, lại cảm thấy sự thân mật dâng lên. Cậu cứ tưởng là… Lão Tôn muốn làm chuyện gì đó trước cơ.
Lão Tôn đã vào phòng bếp.
Giang Hải cười một tiếng, cất vali về phòng ngủ.
Lão Tôn - Tiêu Lão SưTác giả: Tiêu Lão SưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài HướcGần đây Giang Hải hơi nóng nảy, trong ký túc xá có một người anh em không thích ngủ trưa, say mê chơi game, cả ngày chơi không biết chán, lúc nào cũng trong trạng thái quyết liệt, đừng nói giữ yên lặng, không gào thét vài tiếng không gọi là chơi game nhiệt huyết! Đầu năm nay, làm gì còn thằng con trai nào mà chưa từng chơi cái trò ăn gà Vương Giả L0L gì gì đó? Cho nên có thể hiểu được, cháu trai này hết lần này tới lần khác đánh game vào giờ ngủ trưa, nói mấy lần cũng vô ích, suýt chút nữa Giang Hải đánh nhau một trận với cậu ta rồi. Hơn nửa tháng liền không có trưa nào ngủ nổi, chậc. Hơn nữa, ở trường bọn họ, tiết thứ ba bắt đầu lúc 1 giờ 20 phút buổi trưa, xuân hạ thu đông vẫn luôn cố định như thế. Buổi trưa 11 giờ rưỡi tan học, mẹ nó chứ chen chúc như chó để ăn xong một bữa cơm thì đã đến 12 giờ. Thời gian ngủ trưa chỉ có một tiếng, ầy, mẹ kiếp, nhắc tới là muốn khóc. Giang Hải đến thư viện, dùng điện thoại di động quét mã QR xong, dựa theo chỗ ngồi tìm vị trí, đặt túi sách lên bàn… “Tôi nhớ em.” Lão Tôn nói, cả người trần như nhộng nằm trong chăn, dáng vẻ có phần tủi thân. Chăn được đắp đàng hoàng, lộ ra bả vai, đôi mắt bướng bỉnh như vậy, mang theo mấy phần không nỡ nhìn cậu. Giang Hải thu lại ánh mắt, chật vật không chịu nổi.Chỉ có thể “Ừ” một tiếng trả lời hắn.Kỳ nghỉ Tết, Giang Hải về nhà, Lão Tôn ở đây một mình, rất cô độc. Ánh mắt Giang Hải vòng quanh phòng ngủ của mình một lượt, Lão Tôn bực bội vì cậu không nhìn mình, cố ý lẩm bẩm hấp dẫn sự chú ý của cậu.Lão Tôn: “Nhớ đến si mê.”Giang Hải: “Đừng, anh nhịn đi. Em sợ anh thấy em sẽ không chịu được.”Lão Tôn: “Không biết đâu.”“Yêu thương còn không kịp, sao mà chịu được đây?”Giang Hải bật cười, nụ cười vừa xấu hổ lại thoải mái. Lão Tôn cũng nhếch môi cười, tiếng cười sang sảng không ngừng tràn ra. Đầu tóc hắn rối tung, thoải mái cọ xát trên gối. Giang Hải rất muốn sửa sang lại đầu tóc cho hắn.Lão Tôn ở trong video rất khó khăn nói, tôi rất nhớ em. Sao đôi mắt kia lại có thể vừa kiên định vững như bàn thạch, vừa hơi ướt át như vậy?Giang Hải cảm thấy hắn sến sẩm, bình thường Lão Tôn không phải người sẽ nói năng như thế.Giang Hải: “Sao tự dưng anh sến thế?” Cậu vừa nói, vừa hôn tạm Lão Tôn một cái để an ủi trước.Lão Tôn: “Thế à? Vậy em mau hưởng thụ đi.” Giang Hải muốn nói là, em không phải người có h@m muốn hưởng thụ cái này. Lời đến khóe miệng, nhìn thấy sự nhớ nhung thành bệnh trong mắt bạn trai, không biết tại sao lại biến thành, được rồi, dù sao em cũng là người có h@m muốn hưởng thụ.Lão Tôn được cậu dỗ mà bật cười.Lúc này Giang Hải mới thở phào nhẹ nhõm.Giang Hải dò xét: “Hay là mai em về gặp anh nhé?” Cậu định đặt vé.Lão Tôn: “Về cái đầu em, ai lại mùng một quay lại trường học chứ.” Nghe có vẻ tức giận, nhưng thật ra là sợ cậu bất chấp mà về, cũng khó ăn nói với gia đình.Lần này Giang Hải cũng không biết làm thế nào mới ổn.“Ôm một cái.” Cậu nói.Lão Tôn kéo chăn, che nửa gương mặt, nhìn cực kỳ đáng thương, nói chuyện vẫn là cái giọng đó, “Ôm không tới.”Giang Hải: “…Ôm một cái thôi! Khi nào về anh muốn ôm thế nào cũng được, được rồi.” Cậu nhận thua.Lão Tôn được voi đòi tiên: “Muốn hôn cơ…” Giang Hải ngây người, có chút ngượng ngùng, Lão Tôn thấy cậu cắn môi, do dự hồi lâu, không biết đánh chữ gì.Bản thân không khỏi nhỏ giọng mắng một câu, mẹ nó, đúng là không biết xấu hổ.Giang Hải nghe thấy lời hắn, cảm thấy vui hẳn lên, vốn muốn nói….Theo ý anh.Lão Tôn càng không chịu nổi, “Tốt thế ư?” Giang Hải cắn răng nhìn hắn: “Nếu không thì sao?”Lão Tôn vui sướng hài lòng: “Vẫn là vợ tốt.” Giang Hải nghẹn lời, không biết trả lời hắn thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói ừ.Lão Tôn ngáp dài, rõ ràng buồn ngủ. Giang Hải khuyên hắn đi ngủ, lại hôn gió một cái qua khoảng cách, nói em yêu anh.Lão Tôn cười đắc ý, đánh chữ cho cậu.Biết đâu tôi sẽ nằm mơ thấy em.Không chịu được, nhớ em quá, tôi không thể kiềm chế được.Bái bai, gặp lại trong mơ.Video cắt đứt, Giang Hải đọc mấy tin cuối cùng mà ngẩn người, không biết tại sao, cảm thấy Lão Tôn vừa buồn cười vừa đáng yêu, muốn lập tức thấy hắn, ôm người này một cái.Đừng nói.Cậu về trường sớm năm ngày, không gặp Lão Tôn. Lúc về cũng không chào hỏi hắn, nghĩ muốn cho hắn sự ngạc nhiên, đến cửa tiểu khu mới gọi điện thoại cho hắn.Thậm chí Lão Tôn chạy đến còn không quá hai phút, thở hổn ha hổn hển, vừa vặn hai phút, ánh mắt sáng rực muốn đốt cháy cậu.Còn chưa vào nhà, Lão Tôn thừa dịp ra mở cửa, hành lang không có ai mà hôn trộm cậu một cái, hôn lên môi. Giang Hải kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn hắn, nụ cười dịu dàng của Lão Tôn liền xông vào mắt cậu. Cậu không thể thốt ra câu nào.Người và vali hành lý đều bị đẩy vào.Lão Tôn gắt gao ôm chặt lấy cậu, tựa như ông lão sắp chết khát tìm được nguồn nước mát. Hồi lâu, tựa như tỉnh lại. Giang Hải không nhúc nhích trong ngực hắn.Lão Tôn nói, đi tắm trước nhé, mệt không, đói không? Tôi làm cho em chút đồ ăn nhé?Giang Hải hơi thất vọng, lại cảm thấy sự thân mật dâng lên. Cậu cứ tưởng là… Lão Tôn muốn làm chuyện gì đó trước cơ.Lão Tôn đã vào phòng bếp.Giang Hải cười một tiếng, cất vali về phòng ngủ.