Tác giả:

Lúc sáu giờ sáng chuông đồng hồ báo thức vang lên. Kate-Harper cựa mình, rút tay khỏi chăn bấm tắt chuông, làm như không nghe thấy nó reo. Nàng muốn ngủ lại. Nhưng bất thình lình chuông điện thoại đổ hồi. - Thật quái quỷ. Nàng ngồi dậy, mái tóc màu nâu mướt xõa xuống vai. Nàng có khuôn mặt thật đẹp với nước da nâu mịn màng, chiếc miệng xinh xắn và cặp mắt xanh. Nàng đã tỉnh hẳn. - Chào Kate. Nàng mỉm cười khi nghe giọng nói quen thuộc của Felicia, một người bạn gái rất thân của nàng. Ngoại trừ Felicia ra, không ai biết nơi ở của nàng. - Em đang làm gì vào giờ này thế? - Ồ! Chị không có gì làm hơn là kiểm soát em hả, Licia? - Dĩ nhiên không. Có gì mới không? Felicia có mái tóc vàng óng cắt rất khéo, xõa ngang vai, đôi mắt xanh lạnh lùng trên khuôn mặt đẹp như tạc tượng. Giống như Kate, cô có gương mặt của một người mẫu, nhưng cô hơn Kate mười hai tuổi. - Không có gì mới cả. Và em vẫn mạnh, vẫn yêu chị… Kate cười nhỏ. - Tốt lắm. Chị chỉ nghĩ là em muốn chị đến đó hôm nay. “Đến đó” một…

Chương 13

Một Thời Say ĐắmTác giả: Danielle SteelTruyện Phương TâyLúc sáu giờ sáng chuông đồng hồ báo thức vang lên. Kate-Harper cựa mình, rút tay khỏi chăn bấm tắt chuông, làm như không nghe thấy nó reo. Nàng muốn ngủ lại. Nhưng bất thình lình chuông điện thoại đổ hồi. - Thật quái quỷ. Nàng ngồi dậy, mái tóc màu nâu mướt xõa xuống vai. Nàng có khuôn mặt thật đẹp với nước da nâu mịn màng, chiếc miệng xinh xắn và cặp mắt xanh. Nàng đã tỉnh hẳn. - Chào Kate. Nàng mỉm cười khi nghe giọng nói quen thuộc của Felicia, một người bạn gái rất thân của nàng. Ngoại trừ Felicia ra, không ai biết nơi ở của nàng. - Em đang làm gì vào giờ này thế? - Ồ! Chị không có gì làm hơn là kiểm soát em hả, Licia? - Dĩ nhiên không. Có gì mới không? Felicia có mái tóc vàng óng cắt rất khéo, xõa ngang vai, đôi mắt xanh lạnh lùng trên khuôn mặt đẹp như tạc tượng. Giống như Kate, cô có gương mặt của một người mẫu, nhưng cô hơn Kate mười hai tuổi. - Không có gì mới cả. Và em vẫn mạnh, vẫn yêu chị… Kate cười nhỏ. - Tốt lắm. Chị chỉ nghĩ là em muốn chị đến đó hôm nay. “Đến đó” một… Khi thấy Kate về, Tygue nhìn mẹ không nói gì. Nàng ôm nó nhưng nó đẩy nàng ra. Cuối cùng nàng nói.- Mẹ có cái này thật ngạc nhiên cho con.- Cái gì mẹ?Ít nhất nó còn tò mò muốn biết chiyện gì.- Con sẽ đi với mẹ đến San Francisco.- Không, con không đi.Nói xong, nó chạy vào phòng và đóng sầm cửa lại.Tillie nói:- Rồi nó sẽ nguôi đi.Tillie tỏ ra thương cảm, cả hai làm nàng khó chịu.- Cô có bao giờ để nó một mình qua đêm chưa Kate?- Chưa bao giờ.- Như vậy lầnnày là sự thay đổi lớn lao đối với Tygue. Nhưng rồi nó sẽ quen đi. Có lẽ Tygue sợ rằng cô sẽ bỏ nó khi cô ăn mặc đẹp như thế này. Dù sao, tối nay cô thật đẹp, Kate.- Cám ơn Tillie.- Ngày mai cô có đi dạy học không, Kate?- Có lẽ một vài ngày nữa.Kate bỗng cảm thấy cô đơn, Nàng bước nhẹ đến phòng Tygue và gõ cửa.- Mẹ vào được không?Im lặng một lúc rồi có tiếng trả lời.- Vâng.Tygue đang ngồi trong bóng tối.- Con không thích bật đèn à?- Không.- Mẹ sẽ không bao giờ rời xa con nữa.- Nhưng mẹ đã đi rồi.- Chỉ một đêm, và mẹ đã về như mẹ đã hứa.- Tại sao mẹ làm thế!- Vì mẹ có công chuyện.- Trước đây chưa bao giờ mẹ làm thế!- Nhưng lần này mẹ cần phải làm thế!- Có phải người đàn ông đến đây hôm trước đưa mẹ đi không?- Dĩ nhiên không.Bỗng nhiên Tygue bật khóc nức nở.- Con nhớ mẹ. Con nghĩ mẹ không yêu con nữa.Ồ! Con yêu… Tại sao con nghĩ thế? Mẹ yêu con và nhớ con thật nhiều. Nhưng mẹ phải đi và mẹ đã quay về ngay. Lần tới, con sẽ đi với mẹ.Nàng phải dỗ dành mãi nó mới nín khóc, và mỉm cười với nàng.

Khi thấy Kate về, Tygue nhìn mẹ không nói gì. Nàng ôm nó nhưng nó đẩy nàng ra. Cuối cùng nàng nói.

- Mẹ có cái này thật ngạc nhiên cho con.

- Cái gì mẹ?

Ít nhất nó còn tò mò muốn biết chiyện gì.

- Con sẽ đi với mẹ đến San Francisco.

- Không, con không đi.

Nói xong, nó chạy vào phòng và đóng sầm cửa lại.

Tillie nói:

- Rồi nó sẽ nguôi đi.

Tillie tỏ ra thương cảm, cả hai làm nàng khó chịu.

- Cô có bao giờ để nó một mình qua đêm chưa Kate?

- Chưa bao giờ.

- Như vậy lầnnày là sự thay đổi lớn lao đối với Tygue. Nhưng rồi nó sẽ quen đi. Có lẽ Tygue sợ rằng cô sẽ bỏ nó khi cô ăn mặc đẹp như thế này. Dù sao, tối nay cô thật đẹp, Kate.

- Cám ơn Tillie.

- Ngày mai cô có đi dạy học không, Kate?

- Có lẽ một vài ngày nữa.

Kate bỗng cảm thấy cô đơn, Nàng bước nhẹ đến phòng Tygue và gõ cửa.

- Mẹ vào được không?

Im lặng một lúc rồi có tiếng trả lời.

- Vâng.

Tygue đang ngồi trong bóng tối.

- Con không thích bật đèn à?

- Không.

- Mẹ sẽ không bao giờ rời xa con nữa.

- Nhưng mẹ đã đi rồi.

- Chỉ một đêm, và mẹ đã về như mẹ đã hứa.

- Tại sao mẹ làm thế!

- Vì mẹ có công chuyện.

- Trước đây chưa bao giờ mẹ làm thế!

- Nhưng lần này mẹ cần phải làm thế!

- Có phải người đàn ông đến đây hôm trước đưa mẹ đi không?

- Dĩ nhiên không.

Bỗng nhiên Tygue bật khóc nức nở.

- Con nhớ mẹ. Con nghĩ mẹ không yêu con nữa.

Ồ! Con yêu… Tại sao con nghĩ thế? Mẹ yêu con và nhớ con thật nhiều. Nhưng mẹ phải đi và mẹ đã quay về ngay. Lần tới, con sẽ đi với mẹ.

Nàng phải dỗ dành mãi nó mới nín khóc, và mỉm cười với nàng.

Một Thời Say ĐắmTác giả: Danielle SteelTruyện Phương TâyLúc sáu giờ sáng chuông đồng hồ báo thức vang lên. Kate-Harper cựa mình, rút tay khỏi chăn bấm tắt chuông, làm như không nghe thấy nó reo. Nàng muốn ngủ lại. Nhưng bất thình lình chuông điện thoại đổ hồi. - Thật quái quỷ. Nàng ngồi dậy, mái tóc màu nâu mướt xõa xuống vai. Nàng có khuôn mặt thật đẹp với nước da nâu mịn màng, chiếc miệng xinh xắn và cặp mắt xanh. Nàng đã tỉnh hẳn. - Chào Kate. Nàng mỉm cười khi nghe giọng nói quen thuộc của Felicia, một người bạn gái rất thân của nàng. Ngoại trừ Felicia ra, không ai biết nơi ở của nàng. - Em đang làm gì vào giờ này thế? - Ồ! Chị không có gì làm hơn là kiểm soát em hả, Licia? - Dĩ nhiên không. Có gì mới không? Felicia có mái tóc vàng óng cắt rất khéo, xõa ngang vai, đôi mắt xanh lạnh lùng trên khuôn mặt đẹp như tạc tượng. Giống như Kate, cô có gương mặt của một người mẫu, nhưng cô hơn Kate mười hai tuổi. - Không có gì mới cả. Và em vẫn mạnh, vẫn yêu chị… Kate cười nhỏ. - Tốt lắm. Chị chỉ nghĩ là em muốn chị đến đó hôm nay. “Đến đó” một… Khi thấy Kate về, Tygue nhìn mẹ không nói gì. Nàng ôm nó nhưng nó đẩy nàng ra. Cuối cùng nàng nói.- Mẹ có cái này thật ngạc nhiên cho con.- Cái gì mẹ?Ít nhất nó còn tò mò muốn biết chiyện gì.- Con sẽ đi với mẹ đến San Francisco.- Không, con không đi.Nói xong, nó chạy vào phòng và đóng sầm cửa lại.Tillie nói:- Rồi nó sẽ nguôi đi.Tillie tỏ ra thương cảm, cả hai làm nàng khó chịu.- Cô có bao giờ để nó một mình qua đêm chưa Kate?- Chưa bao giờ.- Như vậy lầnnày là sự thay đổi lớn lao đối với Tygue. Nhưng rồi nó sẽ quen đi. Có lẽ Tygue sợ rằng cô sẽ bỏ nó khi cô ăn mặc đẹp như thế này. Dù sao, tối nay cô thật đẹp, Kate.- Cám ơn Tillie.- Ngày mai cô có đi dạy học không, Kate?- Có lẽ một vài ngày nữa.Kate bỗng cảm thấy cô đơn, Nàng bước nhẹ đến phòng Tygue và gõ cửa.- Mẹ vào được không?Im lặng một lúc rồi có tiếng trả lời.- Vâng.Tygue đang ngồi trong bóng tối.- Con không thích bật đèn à?- Không.- Mẹ sẽ không bao giờ rời xa con nữa.- Nhưng mẹ đã đi rồi.- Chỉ một đêm, và mẹ đã về như mẹ đã hứa.- Tại sao mẹ làm thế!- Vì mẹ có công chuyện.- Trước đây chưa bao giờ mẹ làm thế!- Nhưng lần này mẹ cần phải làm thế!- Có phải người đàn ông đến đây hôm trước đưa mẹ đi không?- Dĩ nhiên không.Bỗng nhiên Tygue bật khóc nức nở.- Con nhớ mẹ. Con nghĩ mẹ không yêu con nữa.Ồ! Con yêu… Tại sao con nghĩ thế? Mẹ yêu con và nhớ con thật nhiều. Nhưng mẹ phải đi và mẹ đã quay về ngay. Lần tới, con sẽ đi với mẹ.Nàng phải dỗ dành mãi nó mới nín khóc, và mỉm cười với nàng.

Chương 13