Tác giả:

Gượm hẵng nào. Hình như tôi hơi rườm lời thì phải. Có lẽ tôi đang kể quá nhiều chuyện một cách đột ngột. Chúng ta cần phải biết vài điều căn bản đã. Suy cho cùng, đây là truyện được thuật lại và có một số việc cần tường trình. Vì vậy có lẽ tôi nên nghiêm túc hơn một chút, bớt hoa mỹ đi và kể lại cho các bạn ngắn gọn tại sao tôi lại ở cái chỗ chết tiệt kia. Có lẽ các bạn đang mù mịt về câu chuyện này chẳng kém gì mù tịt về tương lai. Tên đầy đủ của tôi là Joaquín Carlos Xul Mixoc DeLanda. Khác với những người Maya bản địa khác, tôi được sinh ra trong một bệnh viện thực thụ tại môt thành phố nhỏ tên là San Cristobal Verapaz thuộc tỉnh Alta Verapaz, miền trung Guatemala, cách vịnh Honduras ba mười dặm về phía tây, cách CG, tức là Cidad Guatemala hay Guatemala City (Guatemala City: thủ đô nước cộng hòa Guatemala), chừng chín mươi dặm về phía đông bắc, và cách làng T’ozal, mà thực ra chỉ là một thôn nhỏ nơi tôi lớn lên, đúng mười dặm về phía tây. Ba ngày sau khi ra đời, ngày mùng 2 tháng…

Chương 33

Mật Mã MayaTác giả: Brian D’AmatoTruyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmGượm hẵng nào. Hình như tôi hơi rườm lời thì phải. Có lẽ tôi đang kể quá nhiều chuyện một cách đột ngột. Chúng ta cần phải biết vài điều căn bản đã. Suy cho cùng, đây là truyện được thuật lại và có một số việc cần tường trình. Vì vậy có lẽ tôi nên nghiêm túc hơn một chút, bớt hoa mỹ đi và kể lại cho các bạn ngắn gọn tại sao tôi lại ở cái chỗ chết tiệt kia. Có lẽ các bạn đang mù mịt về câu chuyện này chẳng kém gì mù tịt về tương lai. Tên đầy đủ của tôi là Joaquín Carlos Xul Mixoc DeLanda. Khác với những người Maya bản địa khác, tôi được sinh ra trong một bệnh viện thực thụ tại môt thành phố nhỏ tên là San Cristobal Verapaz thuộc tỉnh Alta Verapaz, miền trung Guatemala, cách vịnh Honduras ba mười dặm về phía tây, cách CG, tức là Cidad Guatemala hay Guatemala City (Guatemala City: thủ đô nước cộng hòa Guatemala), chừng chín mươi dặm về phía đông bắc, và cách làng T’ozal, mà thực ra chỉ là một thôn nhỏ nơi tôi lớn lên, đúng mười dặm về phía tây. Ba ngày sau khi ra đời, ngày mùng 2 tháng… Có điều gì đó không ổn. Và không phải chỉ với mình tôi.Sự tĩnh lặng.Tôi chưa từng để ý đến điều này – vì tôi hơi bận – nhưng dĩ nhiên suốt thời gian tôi chạy đua để cứu lấy cái mạng mình, đêm tối ồn ào đến mức nghe tiếng bước chân của những kẻ săn đuổi không khó bằng phân biệt chúng với cả một đại dương gầm gào của tiếng động ban đêm. Còn lúc này đây, không khí dậy lên âm thanh ù ù và rung bần bật như thể hai mươi ngàn cỗ bài đang vèo vèo bay ra từ bàn tay của mười ngàn gã chia bài trong sòng bạc thích phô trương sự khéo léo. Bộ óc tôi, hay đúng hơn là của Chacal, tách được vài tiếng phần phật ở gần ra khỏi đống tạp âm và nhận ra đó là gì: Đó là tiếng vỗ ào ạt của vô vàn chiếc cánh, không thể đếm được là bao nhiêu, nhưng chắc chắn là số chẵn. Tất cả lũ dơi và chim chóc trên trái đất đã cất cánh bay lên cùng một lúc. Tiếng ồn đó quá lớn, rất không ổn, và điều không ổn nhất là lũ chim không hề kêu. Gần như cũng một lúc, các ngôi sao biến mất. Bầu trời tối đen sôi lên và rạn nứt, nhưng trong toàn bộ cảnh hỗn loạn ấy, âm thanh duy nhất vang lên thành tiếng động chỉ là tiếng rít siêu âm của lũ dơi.A…a…u!Áp lực đè lên màng tai…rrrrRRRRZZglglglglglDDDDDDDDDDDDDDDDDD!!!Những con quái thú sống trong hang hốc ấy gào vào tai tôi và cơn hoảng hốt hụt hẫng như khi rơi thang máy, rơi máy bay hay bước hụt cầu thang ập dến khi mặt đất như tan dần đi. Tôi bám lấy mặt cỏ như thể nếu quả cầu trái đất nổ tung, tôi sẽ có một khoảng đất để bám vào khi trôi ra ngoài khoảng không. Một lát sau, tôi nhận ra những cơn rung chuyển đã lắng xuống và bóng của một tên thợ săn dang đứng ở đoạn dốc phía trên quan sát tôi, tay trái cầm một cây gậy hay chùy gì đó.Nó xảy ra rồi, - tôi nghĩ. Đó là núi lửa San Martín.Quỷ tha ma bắt, họ đã đúng. Taro, Marena, nhóm Connecticut Yankee và cả Michael nữa, lần đầu tiên họ biết mình đang làm gì. Trước đây, tôi đã từng ở gần những trận núi lửa phun trào nhỏ ở Guatemala, và cũng từng cảm nhận dược một cơn động đất khá lớn ở San Pablo Villa de Mitla vào tháng 2 năm 2008. Nhưng lần này thì như mặt dưới của chiếc trống có căng dây. Núi lửa cách đây những bốn trăm dặm mà cứ như là ở ngay trên đỉnh núi kia. Hừ, các đợt phun trào giống như…Ặc.

Có điều gì đó không ổn. Và không phải chỉ với mình tôi.

Sự tĩnh lặng.

Tôi chưa từng để ý đến điều này – vì tôi hơi bận – nhưng dĩ nhiên suốt thời gian tôi chạy đua để cứu lấy cái mạng mình, đêm tối ồn ào đến mức nghe tiếng bước chân của những kẻ săn đuổi không khó bằng phân biệt chúng với cả một đại dương gầm gào của tiếng động ban đêm. Còn lúc này đây, không khí dậy lên âm thanh ù ù và rung bần bật như thể hai mươi ngàn cỗ bài đang vèo vèo bay ra từ bàn tay của mười ngàn gã chia bài trong sòng bạc thích phô trương sự khéo léo. Bộ óc tôi, hay đúng hơn là của Chacal, tách được vài tiếng phần phật ở gần ra khỏi đống tạp âm và nhận ra đó là gì: Đó là tiếng vỗ ào ạt của vô vàn chiếc cánh, không thể đếm được là bao nhiêu, nhưng chắc chắn là số chẵn. Tất cả lũ dơi và chim chóc trên trái đất đã cất cánh bay lên cùng một lúc. Tiếng ồn đó quá lớn, rất không ổn, và điều không ổn nhất là lũ chim không hề kêu. Gần như cũng một lúc, các ngôi sao biến mất. Bầu trời tối đen sôi lên và rạn nứt, nhưng trong toàn bộ cảnh hỗn loạn ấy, âm thanh duy nhất vang lên thành tiếng động chỉ là tiếng rít siêu âm của lũ dơi.

A…a…u!

Áp lực đè lên màng tai…

rrrrRRRRZZglglglglglDDDDDDDDDDDDDDDDDD!!!

Những con quái thú sống trong hang hốc ấy gào vào tai tôi và cơn hoảng hốt hụt hẫng như khi rơi thang máy, rơi máy bay hay bước hụt cầu thang ập dến khi mặt đất như tan dần đi. Tôi bám lấy mặt cỏ như thể nếu quả cầu trái đất nổ tung, tôi sẽ có một khoảng đất để bám vào khi trôi ra ngoài khoảng không. Một lát sau, tôi nhận ra những cơn rung chuyển đã lắng xuống và bóng của một tên thợ săn dang đứng ở đoạn dốc phía trên quan sát tôi, tay trái cầm một cây gậy hay chùy gì đó.

Nó xảy ra rồi, - tôi nghĩ. Đó là núi lửa San Martín.

Quỷ tha ma bắt, họ đã đúng. Taro, Marena, nhóm Connecticut Yankee và cả Michael nữa, lần đầu tiên họ biết mình đang làm gì. Trước đây, tôi đã từng ở gần những trận núi lửa phun trào nhỏ ở Guatemala, và cũng từng cảm nhận dược một cơn động đất khá lớn ở San Pablo Villa de Mitla vào tháng 2 năm 2008. Nhưng lần này thì như mặt dưới của chiếc trống có căng dây. Núi lửa cách đây những bốn trăm dặm mà cứ như là ở ngay trên đỉnh núi kia. Hừ, các đợt phun trào giống như…

Ặc.

Mật Mã MayaTác giả: Brian D’AmatoTruyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmGượm hẵng nào. Hình như tôi hơi rườm lời thì phải. Có lẽ tôi đang kể quá nhiều chuyện một cách đột ngột. Chúng ta cần phải biết vài điều căn bản đã. Suy cho cùng, đây là truyện được thuật lại và có một số việc cần tường trình. Vì vậy có lẽ tôi nên nghiêm túc hơn một chút, bớt hoa mỹ đi và kể lại cho các bạn ngắn gọn tại sao tôi lại ở cái chỗ chết tiệt kia. Có lẽ các bạn đang mù mịt về câu chuyện này chẳng kém gì mù tịt về tương lai. Tên đầy đủ của tôi là Joaquín Carlos Xul Mixoc DeLanda. Khác với những người Maya bản địa khác, tôi được sinh ra trong một bệnh viện thực thụ tại môt thành phố nhỏ tên là San Cristobal Verapaz thuộc tỉnh Alta Verapaz, miền trung Guatemala, cách vịnh Honduras ba mười dặm về phía tây, cách CG, tức là Cidad Guatemala hay Guatemala City (Guatemala City: thủ đô nước cộng hòa Guatemala), chừng chín mươi dặm về phía đông bắc, và cách làng T’ozal, mà thực ra chỉ là một thôn nhỏ nơi tôi lớn lên, đúng mười dặm về phía tây. Ba ngày sau khi ra đời, ngày mùng 2 tháng… Có điều gì đó không ổn. Và không phải chỉ với mình tôi.Sự tĩnh lặng.Tôi chưa từng để ý đến điều này – vì tôi hơi bận – nhưng dĩ nhiên suốt thời gian tôi chạy đua để cứu lấy cái mạng mình, đêm tối ồn ào đến mức nghe tiếng bước chân của những kẻ săn đuổi không khó bằng phân biệt chúng với cả một đại dương gầm gào của tiếng động ban đêm. Còn lúc này đây, không khí dậy lên âm thanh ù ù và rung bần bật như thể hai mươi ngàn cỗ bài đang vèo vèo bay ra từ bàn tay của mười ngàn gã chia bài trong sòng bạc thích phô trương sự khéo léo. Bộ óc tôi, hay đúng hơn là của Chacal, tách được vài tiếng phần phật ở gần ra khỏi đống tạp âm và nhận ra đó là gì: Đó là tiếng vỗ ào ạt của vô vàn chiếc cánh, không thể đếm được là bao nhiêu, nhưng chắc chắn là số chẵn. Tất cả lũ dơi và chim chóc trên trái đất đã cất cánh bay lên cùng một lúc. Tiếng ồn đó quá lớn, rất không ổn, và điều không ổn nhất là lũ chim không hề kêu. Gần như cũng một lúc, các ngôi sao biến mất. Bầu trời tối đen sôi lên và rạn nứt, nhưng trong toàn bộ cảnh hỗn loạn ấy, âm thanh duy nhất vang lên thành tiếng động chỉ là tiếng rít siêu âm của lũ dơi.A…a…u!Áp lực đè lên màng tai…rrrrRRRRZZglglglglglDDDDDDDDDDDDDDDDDD!!!Những con quái thú sống trong hang hốc ấy gào vào tai tôi và cơn hoảng hốt hụt hẫng như khi rơi thang máy, rơi máy bay hay bước hụt cầu thang ập dến khi mặt đất như tan dần đi. Tôi bám lấy mặt cỏ như thể nếu quả cầu trái đất nổ tung, tôi sẽ có một khoảng đất để bám vào khi trôi ra ngoài khoảng không. Một lát sau, tôi nhận ra những cơn rung chuyển đã lắng xuống và bóng của một tên thợ săn dang đứng ở đoạn dốc phía trên quan sát tôi, tay trái cầm một cây gậy hay chùy gì đó.Nó xảy ra rồi, - tôi nghĩ. Đó là núi lửa San Martín.Quỷ tha ma bắt, họ đã đúng. Taro, Marena, nhóm Connecticut Yankee và cả Michael nữa, lần đầu tiên họ biết mình đang làm gì. Trước đây, tôi đã từng ở gần những trận núi lửa phun trào nhỏ ở Guatemala, và cũng từng cảm nhận dược một cơn động đất khá lớn ở San Pablo Villa de Mitla vào tháng 2 năm 2008. Nhưng lần này thì như mặt dưới của chiếc trống có căng dây. Núi lửa cách đây những bốn trăm dặm mà cứ như là ở ngay trên đỉnh núi kia. Hừ, các đợt phun trào giống như…Ặc.

Chương 33