Trong mùa đông lạnh lẽo, lông ngỗng theo tuyết lớn cuốn bay tán loạn, gió lạnh thổi qua đâm đau thấu xương tủy. Cố Minh cũng không rõ mình đã đi bao lâu, máu từ vết đâm trên bụng hoà lẫn vào tuyết tạo thành một mảnh huyết nhục mơ hồ, hoàn toàn không nhìn ra được bộ dạng ban đầu. Dưới trời đầy tuyết, hắn trốn chạy khỏi kẻ muốn giết mình nhưng lại đi lạc vào rừng. Tuyết trắng bao phủ xung quanh càng làm vết thương trên người thêm lạnh buốt, hắn sớm đã không còn tinh thần để phân rõ phương hướng, chỉ có thể cắn chặt đầu lưỡi để duy trì ý thức vốn đã mơ hồ, từng bước chậm rãi đi trong tuyết. Thiên hạ đệ nhất sát thủ có lẽ hôm nay sẽ phải chôn vùi trong biển tuyết mênh mông này, ấy cũng là điều mà người người mong muốn. Kể cả khi ý thức đã không còn rõ ràng, hắn vẫn còn tâm trí để cười nhạo bản thân mình, hoang đường, quả thật hoang đường. Năm tám tuổi, hắn được Trương Chi Hải nhận làm con nuôi, từ đó hắn một đường dẫm lên thi thể, vì Huyết Các mà cống hiến hơn mười năm, trở thành thanh…
Tác giả: