Đầu canh hai. Ánh trăng bàng bạc rọi khắp ngôi chùa to nhất của xứ Tây Tạng huyền bí là Bố Đạt La Cung. Từ trong Tham Thiền đại sảnh một bóng người nhỏ thó hé cửa bước ra. Ngửa mặt nhìn trời thấy một vầng trăng lạnh treo lơ lửng giữa tầng không xanh thẳm, chung quanh là muôn vạn vì sao nhấp nhánh. Đó là một chú tiểu. Nhìn quanh không thấy ai, bất thình lình chú tiểu phất hai ống tay áo cất mình nhảy lên cao bốn trượng. Chú trổ thuật phi hành lướt theo đầu tường mà ra phía sau. Nơi đó là tòa lầu chứa sách của ngôi chùa khét tiếng này. Đang đi ngon trớn bất thần chú tiểu dùng một thế Thiên Phong Kích Tố nhẹ nhàng lả lướt bay lên cao thêm bảy, tám trượng nữa, bắn mình qua khung cửa sổ của tòa lầu chứa sách. Chính vào lúc mũi giày chú tiểu chạm vừa vào khung cửa sổ bất thình lình chú tiểu đổi Thiên Phong Kích Tố thành Hải Điểu Lược Ba để cho thân mình của chú la đà và trở về mặt đất nhẹ nhàng như một tàu lá rụng giữa đêm thu. Chân vừa chấm đất, chú tức tốc dùng Thất Tinh Liên Hoàn bộ…
Tác giả: