Có thể ăn no, liền có người vội vàng muốn gả con gái. Cho nên, hễ Khinh Dao xuống núi, chẳng khác nào thành con mồi bị bà mối rình rập. Nghĩ đến ánh mắt như hổ rình mồi ấy, nàng không khỏi rùng mình. “Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.” Nàng lắc đầu, bỏ qua phiền não, bắt đầu một ngày mới. Ra khỏi phòng, việc đầu tiên là kiểm tra quanh sân, nhìn xem thuốc bột xua thú rải tối qua còn nguyên không, tránh để dã thú xâm nhập. Sau đó vào căn phòng nhỏ bên cạnh nơi mà nàng cất giữ dược liệu, thuốc bột. Tất cả đều an ổn, không bị chuột bọ phá hoại. Chính nhờ khéo tay chế ra các loại thuốc mà nàng có thể sống giữa núi sâu. Từ thuốc xua đuổi thú, thuốc gây mê, cho đến thuốc tiêu diệt côn trùng… À, còn loại bột thuốc đặc biệt khiến cả đám thú hoang trong núi… hăng hái lạ thường. Nhưng thôi, chuyện này coi như chưa từng có! Kiểm tra xong mọi thứ, Khinh Dao dùng nước suối rửa mặt, tinh thần sảng khoái, bắt đầu luyện tập buổi sáng. Khởi động bằng vài động tác kéo giãn, chạy quanh sân mười lăm phút,…
Tác giả: