Kim Dư đứng ngay ngã tư đường, câm nín ngẩng đầu nhìn đám ngựa, hươu, bò, dê có cánh cùng một đám dơi, chuồn chuồn, chim sẻ bự thiệt bự bay rợp trời; ở phía bên kia đường còn có mấy con mèo hai đuôi và hồ ly ba bốn đuôi đang nhởn nhơ dạo phố. Y cảm thấy mình lại đang nằm mơ nữa rồi. Đây là giấc mơ hoang đường nhất mà y từng mơ a. Toàn bộ nhận thức của y đều bị phá vỡ hết cả rồi. Nhà cao tầng tồn tại song song với nhà tranh mái lá, cổ nhân mặc trường bào dọc xuôi qua lại xen kẽ với đám người máy kim loại sáng choang, trên không thì lại có một đám thú quái dị bay quanh mấy cái màn hình lớn đang phát tin tức. Nhưng việc khiến y không thể nói nên lời chính là: Nơi y ở rõ ràng là đã bị hủy diệt hoàn toàn rồi mà. “Ngô, nếu ba phút nữa mình còn chưa có tỉnh, mai mình lập tức tới mấy cái đống phế tích tìm thuốc ngủ uống cho chết hẳn luôn.” Kim Dư nói xong liền đi về phía căn nhà gỗ cũ nát, sau đó lại tự cho mình cái tát. “Bà mẹ nó! Đau chết người!!” Kim Dư bị đau đến nhảy dựng lên, mắt hàm lệ…
Tác giả: