Đệ nhất chương Gió lạnh thổi qua, khiến cho người ta muốn nhăn mặt. Mạc Phi Trần cái mũi hút hấp (hít thở) mở mắt, trời đất đều bị bao phủ bởi một mảnh trắng xóa, giãy dụa một chút mới phát giác bản thân bị bao lại bằng một tấm chăn nhỏ, nhìn kỹ lại lần nữa.... Chính mình bị người ta ôm. Đây... đây là chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng trước khi thi cao đẳng xem tiểu thuyết võ hiệp bị mẹ phát hiện, nghe tiếng mẹ rít gào cơ hồ còn muốn ném cái bàn về phía chính mình, mình trái trốn phải tránh thiếu điều muốn chết, ai ngờ bị cái đấu kim loại đặt trước ván đập trúng thực thê thảm. Hắn thừa nhận mình có ngất đi, nhưng chính là vừa tỉnh dậy không nhìn thấy trần nhà, cũng không bị nằm trên cái giường bệnh rộng một thước? Mà mẹ đáng lý suốt đêm bên giường cũng không thấy? Gian nan cử động cái cổ, mà cái chăn bao mình cũng quá chặt đi, chẳng lẽ bị mẹ đập trúng đến nỗi cái cổ bị thương cần phải cố định rồi sao? Chắc là.... Không đâu a~.... Mạc Phi Trần phát hiện trước mắt hắn xuất hiện một gương…

Truyện chữ