Tác giả:

Một năm trước, Hiền Phúc Hoàng hậu bị băng huyết do khó sinh, từ lúc lâm bồn đến khi qua đời chưa đầy hai canh giờ. Ta cùng Hiền Phúc là cùng một đợt tuyển tú mà nhập cung , nàng được phong Hậu, còn ta chỉ là Phi. Mười mấy năm tình nghĩa tỷ muội, nhưng ngày đó nàng ra đi quá đột ngột, khiến ta không thể không tra xét sự tình. Trong cung, quan trọng nhất không gì ngoài quyền lực và ân sủng. Ta thay đổi cách hành xử, dốc lòng vận hành, trở thành người nắm quyền đứng đầu hậu cung, trước mặt Hoàng thượng và văn võ bá quan, ta được cả triều đình công nhận. Nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ. Gia thế của ta không tệ, nếu không thì cũng chẳng thể giữ vững vị trí Phi vị bao năm dù không được sủng ái. Nay ngôi Hậu còn trống, mà ta lại đang được ân sủng vô cùng, các đại thần liền dâng sớ xin lập con gái của Đại tướng quân, Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, làm Hoàng hậu. Thân thể Hoàng thượng ngày một suy yếu, Thái tử lại chưa đủ tuổi trưởng thành, nếu có biến cố xảy ra, hoàng tộc cần một người ra…

Chương 5

Cái Giá Của Ngai HậuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuMột năm trước, Hiền Phúc Hoàng hậu bị băng huyết do khó sinh, từ lúc lâm bồn đến khi qua đời chưa đầy hai canh giờ. Ta cùng Hiền Phúc là cùng một đợt tuyển tú mà nhập cung , nàng được phong Hậu, còn ta chỉ là Phi. Mười mấy năm tình nghĩa tỷ muội, nhưng ngày đó nàng ra đi quá đột ngột, khiến ta không thể không tra xét sự tình. Trong cung, quan trọng nhất không gì ngoài quyền lực và ân sủng. Ta thay đổi cách hành xử, dốc lòng vận hành, trở thành người nắm quyền đứng đầu hậu cung, trước mặt Hoàng thượng và văn võ bá quan, ta được cả triều đình công nhận. Nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ. Gia thế của ta không tệ, nếu không thì cũng chẳng thể giữ vững vị trí Phi vị bao năm dù không được sủng ái. Nay ngôi Hậu còn trống, mà ta lại đang được ân sủng vô cùng, các đại thần liền dâng sớ xin lập con gái của Đại tướng quân, Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, làm Hoàng hậu. Thân thể Hoàng thượng ngày một suy yếu, Thái tử lại chưa đủ tuổi trưởng thành, nếu có biến cố xảy ra, hoàng tộc cần một người ra… Ta không chắc Triệu Thuần Kiếm có nhẫn tâm giết con hay không, cơn phẫn nộ và sợ hãi làm ta ngất xỉu.Khi mở mắt ra, ta nhìn thấy Thanh Từ đứng bên giường và Lương Thái y ở cạnh.“Đồ yêu phụ!” Ta tức giận chửi mắng.“Hoàng thượng gọi ngươi đến chăm sóc mẹ con bản cung, nhưng ngươi lại khinh nhờn chủ nhân, giam lỏng ta trên giường, để Thập Ngũ sinh bệnh mà không được mẹ chăm sóc!” ta bắt đầu khóc lóc.“Ngươi muốn hại chết con ta à!”Thấy ta càng nói càng quá, Thanh Từ quỳ xuống, liên tục nói không dám.“Ta muốn gặp hoàng thượng, gọi hoàng thượng đến đây!”Thấy ta gần như phát điên lên, Thanh Từ sợ hãi lui lại rồi vội vàng sai người đi tìm Triệu Thuần Kiếm.“Ngươi, ngươi đi!”Ta chỉ vào Thanh Từ, “Ngươi tự mình đi mời hoàng thượng.”Thanh Từ thấy ta như muốn ăn tươi nuốt sống mình, càng muốn tránh mặt nhanh chóng, cũng không kiên quyết ở lại canh giữ ta nữa liền rời đi.Ta sai người bế Thập Ngũ đến. Sợ ta lại lên cơn nổi điên tiếp, những người ở đó chỉ biết tuân lệnh.Ta ôm lấy Thập Ngũ, vừa mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Sau đó ta cho lui mọi người, chỉ giữ lại Lương Triệt Thi.Không đợi ta lên tiếng, Lương Triệt Thi tự giác bắt mạch cho Thập Ngũ.“Thập Ngũ hoàng tử quả thực sinh non, cần được chăm sóc cẩn thận, nhưng không đến nỗi yếu ớt thế này.”Hắn cau mày, “Mạch của tiểu hoàng tử rất kỳ lạ. Bên ngoài thì yếu, nhưng khi kiểm tra kỹ lại chỉ là mạch loạn, sức lực với tình trạng của tiểu hoàng tử không phải là yếu.”Nghe vậy, ta thở phào nhẹ nhõm. Hổ dữ không ăn thịt con, tên hoàng đế chó chết kia chưa đến mức b**n th** đến độ giết hại con trẻ để củng cố triều chính.“Ngươi có thể dùng phương pháp nào để chăm sóc cho Thập Ngũ không?” ta hỏi.Ta giữ lại Lương Triệt Thi không chỉ vì nể mặt Hiền Phúc, mà còn vì hắn có y thuật cao siêu, là người tài khó tìm.“Có thể.”Lương Triệt Thi kính cẩn trả lời:“Thần tình cờ biết một phương pháp cổ có thể làm mạnh mạch của trẻ sinh non. Nhưng nếu muốn đạt được mục đích của nương nương, thần cần cải tiến phương pháp này.”“Mất bao lâu?”“Ba ngày.”Ta khóc lóc náo loạn suốt ba ngày, cuối cùng sau khi ta một lần nữa “ngất xỉu” vì kiệt sức trước nôi của Thập Ngũ, Lương Triệt Thi đã nhân lúc hỗn loạn cho Thập Ngũ uống thuốc.Ta tỉnh dậy giữa tiếng khóc.Triệu Thuần Kiếm không thể chờ đợi thêm nữa, hắn thông báo với ta rằng Thập Ngũ không qua nổi tháng đầu, đã mất rồi.Nhìn thấy nước mắt mờ đục lấp lánh trong hốc mắt hắn, ta tự hỏi liệu trong đó có chút nào là tình cảm thật sự dành cho đứa trẻ hay không.Ta lâm bệnh nặng.Lần này ta thực sự bị bệnh. Trong tháng ở cữ, ta lo nghĩ quá nhiều, lại phải gồng mình chống đỡ từng lần tính toán của Triệu Thuần Kiếm, nay mọi việc đã xong, cơ thể cũng suy sụp.

Ta không chắc Triệu Thuần Kiếm có nhẫn tâm giết con hay không, cơn phẫn nộ và sợ hãi làm ta ngất xỉu.

Khi mở mắt ra, ta nhìn thấy Thanh Từ đứng bên giường và Lương Thái y ở cạnh.

“Đồ yêu phụ!” Ta tức giận chửi mắng.

“Hoàng thượng gọi ngươi đến chăm sóc mẹ con bản cung, nhưng ngươi lại khinh nhờn chủ nhân, giam lỏng ta trên giường, để Thập Ngũ sinh bệnh mà không được mẹ chăm sóc!” ta bắt đầu khóc lóc.

“Ngươi muốn hại chết con ta à!”

Thấy ta càng nói càng quá, Thanh Từ quỳ xuống, liên tục nói không dám.

“Ta muốn gặp hoàng thượng, gọi hoàng thượng đến đây!”

Thấy ta gần như phát điên lên, Thanh Từ sợ hãi lui lại rồi vội vàng sai người đi tìm Triệu Thuần Kiếm.

“Ngươi, ngươi đi!”

Ta chỉ vào Thanh Từ, “Ngươi tự mình đi mời hoàng thượng.”

Thanh Từ thấy ta như muốn ăn tươi nuốt sống mình, càng muốn tránh mặt nhanh chóng, cũng không kiên quyết ở lại canh giữ ta nữa liền rời đi.

Ta sai người bế Thập Ngũ đến. Sợ ta lại lên cơn nổi điên tiếp, những người ở đó chỉ biết tuân lệnh.

Ta ôm lấy Thập Ngũ, vừa mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Sau đó ta cho lui mọi người, chỉ giữ lại Lương Triệt Thi.

Không đợi ta lên tiếng, Lương Triệt Thi tự giác bắt mạch cho Thập Ngũ.

“Thập Ngũ hoàng tử quả thực sinh non, cần được chăm sóc cẩn thận, nhưng không đến nỗi yếu ớt thế này.”

Hắn cau mày, “Mạch của tiểu hoàng tử rất kỳ lạ. Bên ngoài thì yếu, nhưng khi kiểm tra kỹ lại chỉ là mạch loạn, sức lực với tình trạng của tiểu hoàng tử không phải là yếu.”

Nghe vậy, ta thở phào nhẹ nhõm. Hổ dữ không ăn thịt con, tên hoàng đế chó chết kia chưa đến mức b**n th** đến độ giết hại con trẻ để củng cố triều chính.

“Ngươi có thể dùng phương pháp nào để chăm sóc cho Thập Ngũ không?” ta hỏi.

Ta giữ lại Lương Triệt Thi không chỉ vì nể mặt Hiền Phúc, mà còn vì hắn có y thuật cao siêu, là người tài khó tìm.

“Có thể.”

Lương Triệt Thi kính cẩn trả lời:

“Thần tình cờ biết một phương pháp cổ có thể làm mạnh mạch của trẻ sinh non. Nhưng nếu muốn đạt được mục đích của nương nương, thần cần cải tiến phương pháp này.”

“Mất bao lâu?”

“Ba ngày.”

Ta khóc lóc náo loạn suốt ba ngày, cuối cùng sau khi ta một lần nữa “ngất xỉu” vì kiệt sức trước nôi của Thập Ngũ, Lương Triệt Thi đã nhân lúc hỗn loạn cho Thập Ngũ uống thuốc.

Ta tỉnh dậy giữa tiếng khóc.

Triệu Thuần Kiếm không thể chờ đợi thêm nữa, hắn thông báo với ta rằng Thập Ngũ không qua nổi tháng đầu, đã mất rồi.

Nhìn thấy nước mắt mờ đục lấp lánh trong hốc mắt hắn, ta tự hỏi liệu trong đó có chút nào là tình cảm thật sự dành cho đứa trẻ hay không.

Ta lâm bệnh nặng.

Lần này ta thực sự bị bệnh. Trong tháng ở cữ, ta lo nghĩ quá nhiều, lại phải gồng mình chống đỡ từng lần tính toán của Triệu Thuần Kiếm, nay mọi việc đã xong, cơ thể cũng suy sụp.

Cái Giá Của Ngai HậuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuMột năm trước, Hiền Phúc Hoàng hậu bị băng huyết do khó sinh, từ lúc lâm bồn đến khi qua đời chưa đầy hai canh giờ. Ta cùng Hiền Phúc là cùng một đợt tuyển tú mà nhập cung , nàng được phong Hậu, còn ta chỉ là Phi. Mười mấy năm tình nghĩa tỷ muội, nhưng ngày đó nàng ra đi quá đột ngột, khiến ta không thể không tra xét sự tình. Trong cung, quan trọng nhất không gì ngoài quyền lực và ân sủng. Ta thay đổi cách hành xử, dốc lòng vận hành, trở thành người nắm quyền đứng đầu hậu cung, trước mặt Hoàng thượng và văn võ bá quan, ta được cả triều đình công nhận. Nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ. Gia thế của ta không tệ, nếu không thì cũng chẳng thể giữ vững vị trí Phi vị bao năm dù không được sủng ái. Nay ngôi Hậu còn trống, mà ta lại đang được ân sủng vô cùng, các đại thần liền dâng sớ xin lập con gái của Đại tướng quân, Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, làm Hoàng hậu. Thân thể Hoàng thượng ngày một suy yếu, Thái tử lại chưa đủ tuổi trưởng thành, nếu có biến cố xảy ra, hoàng tộc cần một người ra… Ta không chắc Triệu Thuần Kiếm có nhẫn tâm giết con hay không, cơn phẫn nộ và sợ hãi làm ta ngất xỉu.Khi mở mắt ra, ta nhìn thấy Thanh Từ đứng bên giường và Lương Thái y ở cạnh.“Đồ yêu phụ!” Ta tức giận chửi mắng.“Hoàng thượng gọi ngươi đến chăm sóc mẹ con bản cung, nhưng ngươi lại khinh nhờn chủ nhân, giam lỏng ta trên giường, để Thập Ngũ sinh bệnh mà không được mẹ chăm sóc!” ta bắt đầu khóc lóc.“Ngươi muốn hại chết con ta à!”Thấy ta càng nói càng quá, Thanh Từ quỳ xuống, liên tục nói không dám.“Ta muốn gặp hoàng thượng, gọi hoàng thượng đến đây!”Thấy ta gần như phát điên lên, Thanh Từ sợ hãi lui lại rồi vội vàng sai người đi tìm Triệu Thuần Kiếm.“Ngươi, ngươi đi!”Ta chỉ vào Thanh Từ, “Ngươi tự mình đi mời hoàng thượng.”Thanh Từ thấy ta như muốn ăn tươi nuốt sống mình, càng muốn tránh mặt nhanh chóng, cũng không kiên quyết ở lại canh giữ ta nữa liền rời đi.Ta sai người bế Thập Ngũ đến. Sợ ta lại lên cơn nổi điên tiếp, những người ở đó chỉ biết tuân lệnh.Ta ôm lấy Thập Ngũ, vừa mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Sau đó ta cho lui mọi người, chỉ giữ lại Lương Triệt Thi.Không đợi ta lên tiếng, Lương Triệt Thi tự giác bắt mạch cho Thập Ngũ.“Thập Ngũ hoàng tử quả thực sinh non, cần được chăm sóc cẩn thận, nhưng không đến nỗi yếu ớt thế này.”Hắn cau mày, “Mạch của tiểu hoàng tử rất kỳ lạ. Bên ngoài thì yếu, nhưng khi kiểm tra kỹ lại chỉ là mạch loạn, sức lực với tình trạng của tiểu hoàng tử không phải là yếu.”Nghe vậy, ta thở phào nhẹ nhõm. Hổ dữ không ăn thịt con, tên hoàng đế chó chết kia chưa đến mức b**n th** đến độ giết hại con trẻ để củng cố triều chính.“Ngươi có thể dùng phương pháp nào để chăm sóc cho Thập Ngũ không?” ta hỏi.Ta giữ lại Lương Triệt Thi không chỉ vì nể mặt Hiền Phúc, mà còn vì hắn có y thuật cao siêu, là người tài khó tìm.“Có thể.”Lương Triệt Thi kính cẩn trả lời:“Thần tình cờ biết một phương pháp cổ có thể làm mạnh mạch của trẻ sinh non. Nhưng nếu muốn đạt được mục đích của nương nương, thần cần cải tiến phương pháp này.”“Mất bao lâu?”“Ba ngày.”Ta khóc lóc náo loạn suốt ba ngày, cuối cùng sau khi ta một lần nữa “ngất xỉu” vì kiệt sức trước nôi của Thập Ngũ, Lương Triệt Thi đã nhân lúc hỗn loạn cho Thập Ngũ uống thuốc.Ta tỉnh dậy giữa tiếng khóc.Triệu Thuần Kiếm không thể chờ đợi thêm nữa, hắn thông báo với ta rằng Thập Ngũ không qua nổi tháng đầu, đã mất rồi.Nhìn thấy nước mắt mờ đục lấp lánh trong hốc mắt hắn, ta tự hỏi liệu trong đó có chút nào là tình cảm thật sự dành cho đứa trẻ hay không.Ta lâm bệnh nặng.Lần này ta thực sự bị bệnh. Trong tháng ở cữ, ta lo nghĩ quá nhiều, lại phải gồng mình chống đỡ từng lần tính toán của Triệu Thuần Kiếm, nay mọi việc đã xong, cơ thể cũng suy sụp.

Chương 5