Một năm trước, Hiền Phúc Hoàng hậu bị băng huyết do khó sinh, từ lúc lâm bồn đến khi qua đời chưa đầy hai canh giờ. Ta cùng Hiền Phúc là cùng một đợt tuyển tú mà nhập cung , nàng được phong Hậu, còn ta chỉ là Phi. Mười mấy năm tình nghĩa tỷ muội, nhưng ngày đó nàng ra đi quá đột ngột, khiến ta không thể không tra xét sự tình. Trong cung, quan trọng nhất không gì ngoài quyền lực và ân sủng. Ta thay đổi cách hành xử, dốc lòng vận hành, trở thành người nắm quyền đứng đầu hậu cung, trước mặt Hoàng thượng và văn võ bá quan, ta được cả triều đình công nhận. Nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ. Gia thế của ta không tệ, nếu không thì cũng chẳng thể giữ vững vị trí Phi vị bao năm dù không được sủng ái. Nay ngôi Hậu còn trống, mà ta lại đang được ân sủng vô cùng, các đại thần liền dâng sớ xin lập con gái của Đại tướng quân, Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, làm Hoàng hậu. Thân thể Hoàng thượng ngày một suy yếu, Thái tử lại chưa đủ tuổi trưởng thành, nếu có biến cố xảy ra, hoàng tộc cần một người ra…
Chương 6
Cái Giá Của Ngai HậuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuMột năm trước, Hiền Phúc Hoàng hậu bị băng huyết do khó sinh, từ lúc lâm bồn đến khi qua đời chưa đầy hai canh giờ. Ta cùng Hiền Phúc là cùng một đợt tuyển tú mà nhập cung , nàng được phong Hậu, còn ta chỉ là Phi. Mười mấy năm tình nghĩa tỷ muội, nhưng ngày đó nàng ra đi quá đột ngột, khiến ta không thể không tra xét sự tình. Trong cung, quan trọng nhất không gì ngoài quyền lực và ân sủng. Ta thay đổi cách hành xử, dốc lòng vận hành, trở thành người nắm quyền đứng đầu hậu cung, trước mặt Hoàng thượng và văn võ bá quan, ta được cả triều đình công nhận. Nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ. Gia thế của ta không tệ, nếu không thì cũng chẳng thể giữ vững vị trí Phi vị bao năm dù không được sủng ái. Nay ngôi Hậu còn trống, mà ta lại đang được ân sủng vô cùng, các đại thần liền dâng sớ xin lập con gái của Đại tướng quân, Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, làm Hoàng hậu. Thân thể Hoàng thượng ngày một suy yếu, Thái tử lại chưa đủ tuổi trưởng thành, nếu có biến cố xảy ra, hoàng tộc cần một người ra… Khi Lương Thái y bắt mạch, hắn lén nói với ta rằng cơ thể ta đã bị tổn thương nghiêm trọng, về sau khó mà có thai lại.Ta chỉ mỉm cười nhẹ, bảo hắn bẩm báo với hoàng đế. Đây chính là điều mà Triệu Thuần Kiếm luôn mong đợi.Quả nhiên, chưa đầy hai canh giờ sau, chiếu chỉ phong hậu của ta đã đến.Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, được phong Hậu.Đây là ngôi vị hoàng hậu được đổi lấy từ sự chia lìa mẫu tử của ta. Những gì con ta mất đi, ta sẽ từng chút từng chút đòi lại cho nó.Cầm chiếu chỉ trong tay, ta lặng lẽ tính toán.Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Ta nằm trên giường bệnh hơn ba tháng vẫn chưa khỏi hẳn. Trong thời gian đó, ta cầu xin hoàng đế cho phép người nhà vào cung thăm nom.Hoàng đế thương xót ta cô đơn vì mất con, liền rộng rãi ban cho thẻ bài, để người nhà ta có thể vào cung bất cứ lúc nào.Lần đầu vào cung thăm nom, ta triệu mẫu thân và địa tẩu của ta đến.Mẫu thân ôm ta khóc không thành tiếng, bà chỉ trách mình năm đó không nên nghe lời đại huynh mà nhẫn tâm đưa ta vào cung.Đại tẩu của ta vẫn tiều tụy như lúc trước khi ta nhập cung, nhìn thấy ta, tỷ ấy cũng chỉ cười khổ sở mà không hề vui vẻ, rồi thay mặt phu quân của mình xin lỗi ta.Thượng Quan Thần Vinh là một kẻ thấp hèn.Hắn tài cán bình thường nhưng dã tâm lại quá lớn, kết cục của việc đức không xứng với vị là hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt mục đích.Sự không từ thủ đoạn của hắn có thể là việc biết rõ gia đình nhà mẹ đẻ của thê tử bị hãm hại nhưng vẫn để mặc kẻ gian hoành hành để tạo tiếng tốt, hoặc là phá hỏng hôn ước của muội muội ruột chỉ để bám lấy quyền lực hoàng gia.Ta mời mẫu thân thường xuyên vào cung, nhưng không gọi đại tẩu đến nữa.Tâm tỷ ấy đã đủ khổ rồi, chỉ còn có ngôi miếu nhỏ trong nhà, nơi thờ đầy bài vị người thân, mới có thể an ủi tỷ ấy phần nào.Bệnh của ta chữa lâu lắm rồi, dù đã dùng rất nhiều thuốc bổ để phục hồi nhưng mãi vẫn không khỏi.Mẫu thân ta cũng nhận ra điều bất thường, bà khuyên ta nên nghĩ thoáng một chút. Ta không đáp lại, chỉ đưa bà một phong thư.“Mẫu thân, con muốn gặp cha.”“Cha con là người ngoài, e rằng vào nội cung sẽ hơi phiền phức.”“Cha đọc thư xong, tự khắc sẽ nghĩ ra cách để có thể vào đây, mẫu thân chỉ cần truyền lời giúp con là được.”“Trong thư viết gì mà có thể thuyết phục được cha con?”Mẫu thân ta nở nụ cười trêu đùa mà không xem trọng bí mật trong lá thư đó cho lắm.“Là bằng chứng về những việc đại huynh của con bóc lột dân lành, ức h**p kẻ yếu trong những năm gần đây.” Ta điềm tĩnh đáp.Nụ cười của mẫu thân ta chợt cứng lại.
Khi Lương Thái y bắt mạch, hắn lén nói với ta rằng cơ thể ta đã bị tổn thương nghiêm trọng, về sau khó mà có thai lại.
Ta chỉ mỉm cười nhẹ, bảo hắn bẩm báo với hoàng đế. Đây chính là điều mà Triệu Thuần Kiếm luôn mong đợi.
Quả nhiên, chưa đầy hai canh giờ sau, chiếu chỉ phong hậu của ta đã đến.
Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, được phong Hậu.
Đây là ngôi vị hoàng hậu được đổi lấy từ sự chia lìa mẫu tử của ta. Những gì con ta mất đi, ta sẽ từng chút từng chút đòi lại cho nó.
Cầm chiếu chỉ trong tay, ta lặng lẽ tính toán.
Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Ta nằm trên giường bệnh hơn ba tháng vẫn chưa khỏi hẳn. Trong thời gian đó, ta cầu xin hoàng đế cho phép người nhà vào cung thăm nom.
Hoàng đế thương xót ta cô đơn vì mất con, liền rộng rãi ban cho thẻ bài, để người nhà ta có thể vào cung bất cứ lúc nào.
Lần đầu vào cung thăm nom, ta triệu mẫu thân và địa tẩu của ta đến.
Mẫu thân ôm ta khóc không thành tiếng, bà chỉ trách mình năm đó không nên nghe lời đại huynh mà nhẫn tâm đưa ta vào cung.
Đại tẩu của ta vẫn tiều tụy như lúc trước khi ta nhập cung, nhìn thấy ta, tỷ ấy cũng chỉ cười khổ sở mà không hề vui vẻ, rồi thay mặt phu quân của mình xin lỗi ta.
Thượng Quan Thần Vinh là một kẻ thấp hèn.
Hắn tài cán bình thường nhưng dã tâm lại quá lớn, kết cục của việc đức không xứng với vị là hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt mục đích.
Sự không từ thủ đoạn của hắn có thể là việc biết rõ gia đình nhà mẹ đẻ của thê tử bị hãm hại nhưng vẫn để mặc kẻ gian hoành hành để tạo tiếng tốt, hoặc là phá hỏng hôn ước của muội muội ruột chỉ để bám lấy quyền lực hoàng gia.
Ta mời mẫu thân thường xuyên vào cung, nhưng không gọi đại tẩu đến nữa.
Tâm tỷ ấy đã đủ khổ rồi, chỉ còn có ngôi miếu nhỏ trong nhà, nơi thờ đầy bài vị người thân, mới có thể an ủi tỷ ấy phần nào.
Bệnh của ta chữa lâu lắm rồi, dù đã dùng rất nhiều thuốc bổ để phục hồi nhưng mãi vẫn không khỏi.
Mẫu thân ta cũng nhận ra điều bất thường, bà khuyên ta nên nghĩ thoáng một chút. Ta không đáp lại, chỉ đưa bà một phong thư.
“Mẫu thân, con muốn gặp cha.”
“Cha con là người ngoài, e rằng vào nội cung sẽ hơi phiền phức.”
“Cha đọc thư xong, tự khắc sẽ nghĩ ra cách để có thể vào đây, mẫu thân chỉ cần truyền lời giúp con là được.”
“Trong thư viết gì mà có thể thuyết phục được cha con?”
Mẫu thân ta nở nụ cười trêu đùa mà không xem trọng bí mật trong lá thư đó cho lắm.
“Là bằng chứng về những việc đại huynh của con bóc lột dân lành, ức h**p kẻ yếu trong những năm gần đây.” Ta điềm tĩnh đáp.
Nụ cười của mẫu thân ta chợt cứng lại.
Cái Giá Của Ngai HậuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuMột năm trước, Hiền Phúc Hoàng hậu bị băng huyết do khó sinh, từ lúc lâm bồn đến khi qua đời chưa đầy hai canh giờ. Ta cùng Hiền Phúc là cùng một đợt tuyển tú mà nhập cung , nàng được phong Hậu, còn ta chỉ là Phi. Mười mấy năm tình nghĩa tỷ muội, nhưng ngày đó nàng ra đi quá đột ngột, khiến ta không thể không tra xét sự tình. Trong cung, quan trọng nhất không gì ngoài quyền lực và ân sủng. Ta thay đổi cách hành xử, dốc lòng vận hành, trở thành người nắm quyền đứng đầu hậu cung, trước mặt Hoàng thượng và văn võ bá quan, ta được cả triều đình công nhận. Nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ. Gia thế của ta không tệ, nếu không thì cũng chẳng thể giữ vững vị trí Phi vị bao năm dù không được sủng ái. Nay ngôi Hậu còn trống, mà ta lại đang được ân sủng vô cùng, các đại thần liền dâng sớ xin lập con gái của Đại tướng quân, Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, làm Hoàng hậu. Thân thể Hoàng thượng ngày một suy yếu, Thái tử lại chưa đủ tuổi trưởng thành, nếu có biến cố xảy ra, hoàng tộc cần một người ra… Khi Lương Thái y bắt mạch, hắn lén nói với ta rằng cơ thể ta đã bị tổn thương nghiêm trọng, về sau khó mà có thai lại.Ta chỉ mỉm cười nhẹ, bảo hắn bẩm báo với hoàng đế. Đây chính là điều mà Triệu Thuần Kiếm luôn mong đợi.Quả nhiên, chưa đầy hai canh giờ sau, chiếu chỉ phong hậu của ta đã đến.Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, được phong Hậu.Đây là ngôi vị hoàng hậu được đổi lấy từ sự chia lìa mẫu tử của ta. Những gì con ta mất đi, ta sẽ từng chút từng chút đòi lại cho nó.Cầm chiếu chỉ trong tay, ta lặng lẽ tính toán.Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Ta nằm trên giường bệnh hơn ba tháng vẫn chưa khỏi hẳn. Trong thời gian đó, ta cầu xin hoàng đế cho phép người nhà vào cung thăm nom.Hoàng đế thương xót ta cô đơn vì mất con, liền rộng rãi ban cho thẻ bài, để người nhà ta có thể vào cung bất cứ lúc nào.Lần đầu vào cung thăm nom, ta triệu mẫu thân và địa tẩu của ta đến.Mẫu thân ôm ta khóc không thành tiếng, bà chỉ trách mình năm đó không nên nghe lời đại huynh mà nhẫn tâm đưa ta vào cung.Đại tẩu của ta vẫn tiều tụy như lúc trước khi ta nhập cung, nhìn thấy ta, tỷ ấy cũng chỉ cười khổ sở mà không hề vui vẻ, rồi thay mặt phu quân của mình xin lỗi ta.Thượng Quan Thần Vinh là một kẻ thấp hèn.Hắn tài cán bình thường nhưng dã tâm lại quá lớn, kết cục của việc đức không xứng với vị là hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt mục đích.Sự không từ thủ đoạn của hắn có thể là việc biết rõ gia đình nhà mẹ đẻ của thê tử bị hãm hại nhưng vẫn để mặc kẻ gian hoành hành để tạo tiếng tốt, hoặc là phá hỏng hôn ước của muội muội ruột chỉ để bám lấy quyền lực hoàng gia.Ta mời mẫu thân thường xuyên vào cung, nhưng không gọi đại tẩu đến nữa.Tâm tỷ ấy đã đủ khổ rồi, chỉ còn có ngôi miếu nhỏ trong nhà, nơi thờ đầy bài vị người thân, mới có thể an ủi tỷ ấy phần nào.Bệnh của ta chữa lâu lắm rồi, dù đã dùng rất nhiều thuốc bổ để phục hồi nhưng mãi vẫn không khỏi.Mẫu thân ta cũng nhận ra điều bất thường, bà khuyên ta nên nghĩ thoáng một chút. Ta không đáp lại, chỉ đưa bà một phong thư.“Mẫu thân, con muốn gặp cha.”“Cha con là người ngoài, e rằng vào nội cung sẽ hơi phiền phức.”“Cha đọc thư xong, tự khắc sẽ nghĩ ra cách để có thể vào đây, mẫu thân chỉ cần truyền lời giúp con là được.”“Trong thư viết gì mà có thể thuyết phục được cha con?”Mẫu thân ta nở nụ cười trêu đùa mà không xem trọng bí mật trong lá thư đó cho lắm.“Là bằng chứng về những việc đại huynh của con bóc lột dân lành, ức h**p kẻ yếu trong những năm gần đây.” Ta điềm tĩnh đáp.Nụ cười của mẫu thân ta chợt cứng lại.