Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…
Chương 206
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… "Ha ha, vậy được, vậy ba chúng ta theo đại tẩu ở nhà, đợi nhị ca tam ca lên núi bắt được thỏ, chúng ta còn có thể nuôi thỏ nữa!" Cố Tâm Nguyệt cười nói."Được!""Như vậy, rau thịt trong nhà không cần phải lo, nhưng không trồng lương thực, trong lòng ta vẫn không yên, dù sao lương thực mới là căn bản!" Cố lão đầu trâm ngâm nói.Cố Tâm Nguyệt hiểu được nỗi bất an của người nông dân khi không trông lương thực, nghĩ đến hạt giống lúa lai trong không gian, nàng liên lên tiếng: "Cha, con có hạt giống lúa nước, nếu cha muốn trồng, bây giờ gieo hạt vẫn còn kịp, chỉ có điều phải khai hoang lại ruộng lúa!""Thật không?" Ánh mắt Cố lão đầu sáng lên: "Nhà chúng ta có bò nên khai hoang rất dễ, chúng ta cứ khai hoang một khoảnh ruộng lúa ở gần nguồn nước, trồng được nhiều ít cũng tốt hơn là ngồi không ăn núi lở!""Được! Ngày mai con sẽ tìm hạt giống lúa ra để gieo trước!" Cố Tâm Nguyệt vui vẻ đáp lời. ...Đêm khuya tĩnh lặng.Mọi người đều nằm trên giường mới, không khỏi cảm khái muôn vàn! "Vẫn là ngủ trên giường thoải mái hơn, cái thân già này của ta cũng bắt đầu hưởng phúc rồi!" Cố lão đầu hôm nay tâm trạng tốt, nghĩ đến việc sắp có thể trồng lúa nước, ông ta vô cùng vui vẻ, cũng học theo mọi người nói đùa."Đúng vậy, chạy nạn quả thực không phải chuyện đùa, ta còn tưởng rằng cả đời này không được sống những ngày tháng bình yên, thật không ngờ!" Hứa Thị cũng cảm thán: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không biết những ông lão bà lão trong thôn bây giờ thế nào rồi? ôi!""Đừng nghĩ nhiều chuyện linh tỉnh, chúng ta cứ yên tâm sống cùng con cái là được! Dù sao gốc rễ của chúng ta vẫn ở gần đây, biết đâu một ngày nào đó nạn đói qua đi, chúng ta sẽ là những người đầu tiên trở về thôn." Cố lão đầu an ủi."Đúng vậy, mau ngủ thôi, ngày mai còn phải trồng lúa của ông nữa." Hứa Thị giục.Trong phòng của lão đại, Trương Thị đang ngâm chân, Cố Đại Sơn ngồi xổm bên cạnh giúp nàng ấy xoa bóp: "Nương tử, thời gian qua vất vả cho nàng rồi, sau này, chúng ta có giường để ngủ rồi!""Ta không vất vả, suốt dọc đường ta chẳng làm được gì, chỉ toàn làm phiền mọi người." Trương Thị cười nói: "Nhưng lúc đầu ta cũng khá lo lắng, vì ta mà mọi người không thể đi chạy nạn ở phương Nam, chui vào trong núi sâu này, ta sợ sẽ làm hại mọi người nhưng bây giờ thì tốt rồi cuối cùng cũng vượt qua được.”"Làm phiền gì chứ? Sau này nàng cứ yên tâm ở lại dưỡng sức, những chuyện khác không cần lo lắng." Cố Đại Sơn an ủi."Ừm, chàng cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn nhiều việc lắm.""m."Cố Nhị Dũng nằm một mình trên giường, nhớ lại lời lão mẫu thân vừa chạy đến dặn dò mình, trong lòng đầy nghi ngờ.Tại sao mẫu thân lại bảo hắn phải chăm sóc Thanh Hoan cô nương nhiều hơn vậy chứ? Rõ ràng Tống Dập mới là ca ca của nàng ấy?Có phải vì hắn khỏe hơn không?Nhưng Thanh Hoan cô nương thực sự là người rất tốt.Được rồi, ngủ sớm thôi, ngày mai dậy sớm lên núi săn bắn, lúc đó hẳn sẽ để dành nhiều thịt cho Thanh Hoan cô nương ăn, hình như nàng ấy gầy lắm.Một căn phòng khác, hai nam nhân độc thân Cố Tam Thanh và Cố Tiểu Võ đang hào hứng bàn bạc xem ngày mai nên làm món gì để muội muội/cô cô nấu ăn.Phòng của Tống Thanh Hoan, nàng ấy đang cùng hai hài tử ngâm chân, chuẩn bị đi ngủ sớm. Còn bên phía Cố Tâm Nguyệt
"Ha ha, vậy được, vậy ba chúng ta theo đại tẩu ở nhà, đợi nhị ca tam ca lên núi bắt được thỏ, chúng ta còn có thể nuôi thỏ nữa!" Cố Tâm Nguyệt cười nói.
"Được!"
"Như vậy, rau thịt trong nhà không cần phải lo, nhưng không trồng lương thực, trong lòng ta vẫn không yên, dù sao lương thực mới là căn bản!" Cố lão đầu trâm ngâm nói.
Cố Tâm Nguyệt hiểu được nỗi bất an của người nông dân khi không trông lương thực, nghĩ đến hạt giống lúa lai trong không gian, nàng liên lên tiếng: "Cha, con có hạt giống lúa nước, nếu cha muốn trồng, bây giờ gieo hạt vẫn còn kịp, chỉ có điều phải khai hoang lại ruộng lúa!"
"Thật không?" Ánh mắt Cố lão đầu sáng lên: "Nhà chúng ta có bò nên khai hoang rất dễ, chúng ta cứ khai hoang một khoảnh ruộng lúa ở gần nguồn nước, trồng được nhiều ít cũng tốt hơn là ngồi không ăn núi lở!"
"Được! Ngày mai con sẽ tìm hạt giống lúa ra để gieo trước!" Cố Tâm Nguyệt vui vẻ đáp lời. ...
Đêm khuya tĩnh lặng.
Mọi người đều nằm trên giường mới, không khỏi cảm khái muôn vàn! "Vẫn là ngủ trên giường thoải mái hơn, cái thân già này của ta cũng bắt đầu hưởng phúc rồi!" Cố lão đầu hôm nay tâm trạng tốt, nghĩ đến việc sắp có thể trồng lúa nước, ông ta vô cùng vui vẻ, cũng học theo mọi người nói đùa.
"Đúng vậy, chạy nạn quả thực không phải chuyện đùa, ta còn tưởng rằng cả đời này không được sống những ngày tháng bình yên, thật không ngờ!" Hứa Thị cũng cảm thán: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không biết những ông lão bà lão trong thôn bây giờ thế nào rồi? ôi!"
"Đừng nghĩ nhiều chuyện linh tỉnh, chúng ta cứ yên tâm sống cùng con cái là được! Dù sao gốc rễ của chúng ta vẫn ở gần đây, biết đâu một ngày nào đó nạn đói qua đi, chúng ta sẽ là những người đầu tiên trở về thôn." Cố lão đầu an ủi.
"Đúng vậy, mau ngủ thôi, ngày mai còn phải trồng lúa của ông nữa." Hứa Thị giục.
Trong phòng của lão đại, Trương Thị đang ngâm chân, Cố Đại Sơn ngồi xổm bên cạnh giúp nàng ấy xoa bóp: "Nương tử, thời gian qua vất vả cho nàng rồi, sau này, chúng ta có giường để ngủ rồi!"
"Ta không vất vả, suốt dọc đường ta chẳng làm được gì, chỉ toàn làm phiền mọi người." Trương Thị cười nói: "Nhưng lúc đầu ta cũng khá lo lắng, vì ta mà mọi người không thể đi chạy nạn ở phương Nam, chui vào trong núi sâu này, ta sợ sẽ làm hại mọi người nhưng bây giờ thì tốt rồi cuối cùng cũng vượt qua được.”
"Làm phiền gì chứ? Sau này nàng cứ yên tâm ở lại dưỡng sức, những chuyện khác không cần lo lắng." Cố Đại Sơn an ủi.
"Ừm, chàng cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn nhiều việc lắm."
"m."
Cố Nhị Dũng nằm một mình trên giường, nhớ lại lời lão mẫu thân vừa chạy đến dặn dò mình, trong lòng đầy nghi ngờ.
Tại sao mẫu thân lại bảo hắn phải chăm sóc Thanh Hoan cô nương nhiều hơn vậy chứ? Rõ ràng Tống Dập mới là ca ca của nàng ấy?
Có phải vì hắn khỏe hơn không?
Nhưng Thanh Hoan cô nương thực sự là người rất tốt.
Được rồi, ngủ sớm thôi, ngày mai dậy sớm lên núi săn bắn, lúc đó hẳn sẽ để dành nhiều thịt cho Thanh Hoan cô nương ăn, hình như nàng ấy gầy lắm.
Một căn phòng khác, hai nam nhân độc thân Cố Tam Thanh và Cố Tiểu Võ đang hào hứng bàn bạc xem ngày mai nên làm món gì để muội muội/cô cô nấu ăn.
Phòng của Tống Thanh Hoan, nàng ấy đang cùng hai hài tử ngâm chân, chuẩn bị đi ngủ sớm. Còn bên phía Cố Tâm Nguyệt
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… "Ha ha, vậy được, vậy ba chúng ta theo đại tẩu ở nhà, đợi nhị ca tam ca lên núi bắt được thỏ, chúng ta còn có thể nuôi thỏ nữa!" Cố Tâm Nguyệt cười nói."Được!""Như vậy, rau thịt trong nhà không cần phải lo, nhưng không trồng lương thực, trong lòng ta vẫn không yên, dù sao lương thực mới là căn bản!" Cố lão đầu trâm ngâm nói.Cố Tâm Nguyệt hiểu được nỗi bất an của người nông dân khi không trông lương thực, nghĩ đến hạt giống lúa lai trong không gian, nàng liên lên tiếng: "Cha, con có hạt giống lúa nước, nếu cha muốn trồng, bây giờ gieo hạt vẫn còn kịp, chỉ có điều phải khai hoang lại ruộng lúa!""Thật không?" Ánh mắt Cố lão đầu sáng lên: "Nhà chúng ta có bò nên khai hoang rất dễ, chúng ta cứ khai hoang một khoảnh ruộng lúa ở gần nguồn nước, trồng được nhiều ít cũng tốt hơn là ngồi không ăn núi lở!""Được! Ngày mai con sẽ tìm hạt giống lúa ra để gieo trước!" Cố Tâm Nguyệt vui vẻ đáp lời. ...Đêm khuya tĩnh lặng.Mọi người đều nằm trên giường mới, không khỏi cảm khái muôn vàn! "Vẫn là ngủ trên giường thoải mái hơn, cái thân già này của ta cũng bắt đầu hưởng phúc rồi!" Cố lão đầu hôm nay tâm trạng tốt, nghĩ đến việc sắp có thể trồng lúa nước, ông ta vô cùng vui vẻ, cũng học theo mọi người nói đùa."Đúng vậy, chạy nạn quả thực không phải chuyện đùa, ta còn tưởng rằng cả đời này không được sống những ngày tháng bình yên, thật không ngờ!" Hứa Thị cũng cảm thán: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không biết những ông lão bà lão trong thôn bây giờ thế nào rồi? ôi!""Đừng nghĩ nhiều chuyện linh tỉnh, chúng ta cứ yên tâm sống cùng con cái là được! Dù sao gốc rễ của chúng ta vẫn ở gần đây, biết đâu một ngày nào đó nạn đói qua đi, chúng ta sẽ là những người đầu tiên trở về thôn." Cố lão đầu an ủi."Đúng vậy, mau ngủ thôi, ngày mai còn phải trồng lúa của ông nữa." Hứa Thị giục.Trong phòng của lão đại, Trương Thị đang ngâm chân, Cố Đại Sơn ngồi xổm bên cạnh giúp nàng ấy xoa bóp: "Nương tử, thời gian qua vất vả cho nàng rồi, sau này, chúng ta có giường để ngủ rồi!""Ta không vất vả, suốt dọc đường ta chẳng làm được gì, chỉ toàn làm phiền mọi người." Trương Thị cười nói: "Nhưng lúc đầu ta cũng khá lo lắng, vì ta mà mọi người không thể đi chạy nạn ở phương Nam, chui vào trong núi sâu này, ta sợ sẽ làm hại mọi người nhưng bây giờ thì tốt rồi cuối cùng cũng vượt qua được.”"Làm phiền gì chứ? Sau này nàng cứ yên tâm ở lại dưỡng sức, những chuyện khác không cần lo lắng." Cố Đại Sơn an ủi."Ừm, chàng cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn nhiều việc lắm.""m."Cố Nhị Dũng nằm một mình trên giường, nhớ lại lời lão mẫu thân vừa chạy đến dặn dò mình, trong lòng đầy nghi ngờ.Tại sao mẫu thân lại bảo hắn phải chăm sóc Thanh Hoan cô nương nhiều hơn vậy chứ? Rõ ràng Tống Dập mới là ca ca của nàng ấy?Có phải vì hắn khỏe hơn không?Nhưng Thanh Hoan cô nương thực sự là người rất tốt.Được rồi, ngủ sớm thôi, ngày mai dậy sớm lên núi săn bắn, lúc đó hẳn sẽ để dành nhiều thịt cho Thanh Hoan cô nương ăn, hình như nàng ấy gầy lắm.Một căn phòng khác, hai nam nhân độc thân Cố Tam Thanh và Cố Tiểu Võ đang hào hứng bàn bạc xem ngày mai nên làm món gì để muội muội/cô cô nấu ăn.Phòng của Tống Thanh Hoan, nàng ấy đang cùng hai hài tử ngâm chân, chuẩn bị đi ngủ sớm. Còn bên phía Cố Tâm Nguyệt