Tác giả:

Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…

Chương 301

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Sáng hôm đó, mọi người đang ăn sáng, Trương Thị bỗng nhiên không cầm chắc bát cháo ngọt, làm rơi xuống đất."Ái chà!"Cùng với tiếng kêu đau cố nhịn của Trương Thị, mọi người vội vàng đứng dậy đỡ nàng ấy."Nhanh nhanhl Đại Sơn, bế nương tử con vào giường trong nhà nằm đi, chắc là sắp sinh rồi!" Hứa Thị sợ hãi hô lên.Cố Đại Sơn ngẩn người, vội vàng chạy tới, mấy người luống cuống tay chân cùng nhau đỡ nàng ấy vào nhà. Trương Thị vừa nằm xuống, Hứa Thị liền lau mồ hôi trên trán: "Đại Sơn, con mau đi mời bà đỡ đi!"Lúc này Cố Đại Sơn như thể chưa kịp phản ứng, hắn lo lắng nhìn Trương Thị trên giường, vội vàng muốn ra ngoài."Thôi, để nhị ca và tam ca đi đi, bọn họ chạy nhanh hơn! Đại ca lúc này đã luống cuống rồi!" Cố Tâm Nguyệt vội vàng đuổi theo hét lớn."Được! Được!" Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đang đứng đợi trong sân, nghe thấy tiếng động, bọn họ vội vàng chạy ra ngoài.Thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người, Tống Dập đứng ở góc sân cũng không khỏi có chút căng thẳng, lặng lẽ nắm tay hai hài tử. Hắn không tự chủ được mà nhớ lại cảnh Hoài Cẩn và Tử Du ra đời trước đây.Cố Tâm Nguyệt thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm, vội vàng gọi hắn: "Tống Dập, ngươi nên đi tìm Khương phu tử đi! Đúng rồi, ngươi nói với sư nương một tiếng, trưa nay ta không qua được. "Sau đó, thấy mấy hài tử cũng bị tình hình căng thẳng làm cho sợ hãi, sợ lát nữa cảnh tượng sẽ không ổn, nàng lại hét về phía Tiểu Vũ và Tiểu Lục: "Hai đứa dẫn Hoài Cẩn và Tử Du ra sân trước chơi đi, đừng chạy lung tung."Hứa Thị đang dỗ dành Trương Thị trong nhà cũng chạy ra: "Đúng đúng, mấy nam nhân các ngươi mau ra sân trước đi, đừng ở đây cản trở."Cuối cùng, sau bao nhiêu năm chờ đợi, bà lại một lần nữa được làm bà nội.Hứa Thị lo lắng đến toát mồ hôi, nhất là cái thai này của Trương Thị lại không dễ dàng gì.Vừa gặp tuyết rơi, lại thêm chạy nạn, vượt núi băng rừng, mấy tháng trước, nàng ấy đã chịu nhiều khổ sở như vậy, không biết có ảnh hưởng gì xấu đến hài tử này không?Thấy Hứa Thị lo lắng đến mức cứ xoa tay, Cố Tâm Nguyệt nắm lấy tay bà: "Mẫu thân, bình tĩnh nào, trước đây chúng ta đã tập dượt nồi, không sao đâu, đừng lo lắng." "Ừ." Hứa Thị như nuốt phải một viên thuốc an thần, thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, con và Thanh Hoan ra bếp đun nước, mẫu thân vào trong với tấu tử con.""Vâng ạl"Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan cũng không có kinh nghiệm sinh nở, Trương Thị cũng không giúp được gì.Sau khi đuổi hết nam nhân và hài tử đi, hai người vội vàng chạy vào bếp."Thanh Hoan, muội đun một nồi nước nóng to để dùng, ta sẽ nấu canh gà, luộc mì, lát nữa tẩu tử không còn sức thì vẫn có thể ăn được!" Trong lòng Cố Tâm Nguyệt hoảng hốt nhưng nàng vẫn bình tính nói chuyện với Thanh Hoan.Mặc dù nàng chưa từng sinh con nhưng trên tivi đều chiếu như vậy.Bước đầu tiên là đun nước nóng, càng nhiều càng tốt.Sau đó là nấu đồ ăn cho sản phụ.Thanh Hoan nghe thấy tiếng động ở sân sau, tay cũng nhanh hơn, không lâu sau, lửa đã cháy bùng bùng.Canh gà chưa nấu xong, sân trước đã có tiếng động.Cố Tâm Nguyệt ra ngoài xem, là sư nương dẫn theo bà v.ú trong nhà cũng chạy tới.Vừa nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt, bà liên vội vàng hỏi: "Đun nước nóng chưa? Lúc nãy nghe Tống Dập nói, ta mới biết tẩu tử ngươi sắp sinh, ta vội vàng chạy tới xem, ta mang theo ít đường đỏ, ngươi đun sôi rồi đánh hai quả trứng gà, mang vào cho tẩu tử ngươi ăn trước, sinh con không nhanh như vậy, phải tích đủ sức trước.”

Sáng hôm đó, mọi người đang ăn sáng, Trương Thị bỗng nhiên không cầm chắc bát cháo ngọt, làm rơi xuống đất.

"Ái chà!"

Cùng với tiếng kêu đau cố nhịn của Trương Thị, mọi người vội vàng đứng dậy đỡ nàng ấy.

"Nhanh nhanhl Đại Sơn, bế nương tử con vào giường trong nhà nằm đi, chắc là sắp sinh rồi!" Hứa Thị sợ hãi hô lên.

Cố Đại Sơn ngẩn người, vội vàng chạy tới, mấy người luống cuống tay chân cùng nhau đỡ nàng ấy vào nhà. Trương Thị vừa nằm xuống, Hứa Thị liền lau mồ hôi trên trán: "Đại Sơn, con mau đi mời bà đỡ đi!"

Lúc này Cố Đại Sơn như thể chưa kịp phản ứng, hắn lo lắng nhìn Trương Thị trên giường, vội vàng muốn ra ngoài.

"Thôi, để nhị ca và tam ca đi đi, bọn họ chạy nhanh hơn! Đại ca lúc này đã luống cuống rồi!" Cố Tâm Nguyệt vội vàng đuổi theo hét lớn.

"Được! Được!" Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đang đứng đợi trong sân, nghe thấy tiếng động, bọn họ vội vàng chạy ra ngoài.

Thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người, Tống Dập đứng ở góc sân cũng không khỏi có chút căng thẳng, lặng lẽ nắm tay hai hài tử. Hắn không tự chủ được mà nhớ lại cảnh Hoài Cẩn và Tử Du ra đời trước đây.

Cố Tâm Nguyệt thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm, vội vàng gọi hắn: "Tống Dập, ngươi nên đi tìm Khương phu tử đi! Đúng rồi, ngươi nói với sư nương một tiếng, trưa nay ta không qua được. "

Sau đó, thấy mấy hài tử cũng bị tình hình căng thẳng làm cho sợ hãi, sợ lát nữa cảnh tượng sẽ không ổn, nàng lại hét về phía Tiểu Vũ và Tiểu Lục: "Hai đứa dẫn Hoài Cẩn và Tử Du ra sân trước chơi đi, đừng chạy lung tung."

Hứa Thị đang dỗ dành Trương Thị trong nhà cũng chạy ra: "Đúng đúng, mấy nam nhân các ngươi mau ra sân trước đi, đừng ở đây cản trở."

Cuối cùng, sau bao nhiêu năm chờ đợi, bà lại một lần nữa được làm bà nội.

Hứa Thị lo lắng đến toát mồ hôi, nhất là cái thai này của Trương Thị lại không dễ dàng gì.

Vừa gặp tuyết rơi, lại thêm chạy nạn, vượt núi băng rừng, mấy tháng trước, nàng ấy đã chịu nhiều khổ sở như vậy, không biết có ảnh hưởng gì xấu đến hài tử này không?

Thấy Hứa Thị lo lắng đến mức cứ xoa tay, Cố Tâm Nguyệt nắm lấy tay bà: "Mẫu thân, bình tĩnh nào, trước đây chúng ta đã tập dượt nồi, không sao đâu, đừng lo lắng." "Ừ." Hứa Thị như nuốt phải một viên thuốc an thần, thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, con và Thanh Hoan ra bếp đun nước, mẫu thân vào trong với tấu tử con."

"Vâng ạl"

Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan cũng không có kinh nghiệm sinh nở, Trương Thị cũng không giúp được gì.

Sau khi đuổi hết nam nhân và hài tử đi, hai người vội vàng chạy vào bếp.

"Thanh Hoan, muội đun một nồi nước nóng to để dùng, ta sẽ nấu canh gà, luộc mì, lát nữa tẩu tử không còn sức thì vẫn có thể ăn được!" Trong lòng Cố Tâm Nguyệt hoảng hốt nhưng nàng vẫn bình tính nói chuyện với Thanh Hoan.

Mặc dù nàng chưa từng sinh con nhưng trên tivi đều chiếu như vậy.

Bước đầu tiên là đun nước nóng, càng nhiều càng tốt.

Sau đó là nấu đồ ăn cho sản phụ.

Thanh Hoan nghe thấy tiếng động ở sân sau, tay cũng nhanh hơn, không lâu sau, lửa đã cháy bùng bùng.

Canh gà chưa nấu xong, sân trước đã có tiếng động.

Cố Tâm Nguyệt ra ngoài xem, là sư nương dẫn theo bà v.ú trong nhà cũng chạy tới.

Vừa nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt, bà liên vội vàng hỏi: "Đun nước nóng chưa? Lúc nãy nghe Tống Dập nói, ta mới biết tẩu tử ngươi sắp sinh, ta vội vàng chạy tới xem, ta mang theo ít đường đỏ, ngươi đun sôi rồi đánh hai quả trứng gà, mang vào cho tẩu tử ngươi ăn trước, sinh con không nhanh như vậy, phải tích đủ sức trước.”

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Sáng hôm đó, mọi người đang ăn sáng, Trương Thị bỗng nhiên không cầm chắc bát cháo ngọt, làm rơi xuống đất."Ái chà!"Cùng với tiếng kêu đau cố nhịn của Trương Thị, mọi người vội vàng đứng dậy đỡ nàng ấy."Nhanh nhanhl Đại Sơn, bế nương tử con vào giường trong nhà nằm đi, chắc là sắp sinh rồi!" Hứa Thị sợ hãi hô lên.Cố Đại Sơn ngẩn người, vội vàng chạy tới, mấy người luống cuống tay chân cùng nhau đỡ nàng ấy vào nhà. Trương Thị vừa nằm xuống, Hứa Thị liền lau mồ hôi trên trán: "Đại Sơn, con mau đi mời bà đỡ đi!"Lúc này Cố Đại Sơn như thể chưa kịp phản ứng, hắn lo lắng nhìn Trương Thị trên giường, vội vàng muốn ra ngoài."Thôi, để nhị ca và tam ca đi đi, bọn họ chạy nhanh hơn! Đại ca lúc này đã luống cuống rồi!" Cố Tâm Nguyệt vội vàng đuổi theo hét lớn."Được! Được!" Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đang đứng đợi trong sân, nghe thấy tiếng động, bọn họ vội vàng chạy ra ngoài.Thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người, Tống Dập đứng ở góc sân cũng không khỏi có chút căng thẳng, lặng lẽ nắm tay hai hài tử. Hắn không tự chủ được mà nhớ lại cảnh Hoài Cẩn và Tử Du ra đời trước đây.Cố Tâm Nguyệt thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm, vội vàng gọi hắn: "Tống Dập, ngươi nên đi tìm Khương phu tử đi! Đúng rồi, ngươi nói với sư nương một tiếng, trưa nay ta không qua được. "Sau đó, thấy mấy hài tử cũng bị tình hình căng thẳng làm cho sợ hãi, sợ lát nữa cảnh tượng sẽ không ổn, nàng lại hét về phía Tiểu Vũ và Tiểu Lục: "Hai đứa dẫn Hoài Cẩn và Tử Du ra sân trước chơi đi, đừng chạy lung tung."Hứa Thị đang dỗ dành Trương Thị trong nhà cũng chạy ra: "Đúng đúng, mấy nam nhân các ngươi mau ra sân trước đi, đừng ở đây cản trở."Cuối cùng, sau bao nhiêu năm chờ đợi, bà lại một lần nữa được làm bà nội.Hứa Thị lo lắng đến toát mồ hôi, nhất là cái thai này của Trương Thị lại không dễ dàng gì.Vừa gặp tuyết rơi, lại thêm chạy nạn, vượt núi băng rừng, mấy tháng trước, nàng ấy đã chịu nhiều khổ sở như vậy, không biết có ảnh hưởng gì xấu đến hài tử này không?Thấy Hứa Thị lo lắng đến mức cứ xoa tay, Cố Tâm Nguyệt nắm lấy tay bà: "Mẫu thân, bình tĩnh nào, trước đây chúng ta đã tập dượt nồi, không sao đâu, đừng lo lắng." "Ừ." Hứa Thị như nuốt phải một viên thuốc an thần, thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, con và Thanh Hoan ra bếp đun nước, mẫu thân vào trong với tấu tử con.""Vâng ạl"Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan cũng không có kinh nghiệm sinh nở, Trương Thị cũng không giúp được gì.Sau khi đuổi hết nam nhân và hài tử đi, hai người vội vàng chạy vào bếp."Thanh Hoan, muội đun một nồi nước nóng to để dùng, ta sẽ nấu canh gà, luộc mì, lát nữa tẩu tử không còn sức thì vẫn có thể ăn được!" Trong lòng Cố Tâm Nguyệt hoảng hốt nhưng nàng vẫn bình tính nói chuyện với Thanh Hoan.Mặc dù nàng chưa từng sinh con nhưng trên tivi đều chiếu như vậy.Bước đầu tiên là đun nước nóng, càng nhiều càng tốt.Sau đó là nấu đồ ăn cho sản phụ.Thanh Hoan nghe thấy tiếng động ở sân sau, tay cũng nhanh hơn, không lâu sau, lửa đã cháy bùng bùng.Canh gà chưa nấu xong, sân trước đã có tiếng động.Cố Tâm Nguyệt ra ngoài xem, là sư nương dẫn theo bà v.ú trong nhà cũng chạy tới.Vừa nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt, bà liên vội vàng hỏi: "Đun nước nóng chưa? Lúc nãy nghe Tống Dập nói, ta mới biết tẩu tử ngươi sắp sinh, ta vội vàng chạy tới xem, ta mang theo ít đường đỏ, ngươi đun sôi rồi đánh hai quả trứng gà, mang vào cho tẩu tử ngươi ăn trước, sinh con không nhanh như vậy, phải tích đủ sức trước.”

Chương 301