Tác giả:

Ông nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối. Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở. Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông. Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói: “Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm. “Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh! “Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp. “Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng. “Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không? “Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ! “Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi…

Chương 3

Đáng Xấu Hổ Là Ai?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịÔng nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối. Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở. Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông. Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói: “Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm. “Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh! “Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp. “Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng. “Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không? “Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ! “Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi… Ánh mắt Vương Tân Vũ đờ đẫn nhìn tôi. Lúc này, nếu cô ta còn không nhận ra tôi đang trả thù, thì bộ não của cô ta có thể đem đi vứt rồi.“Mẹ kiếp, cút ngay! Đồ súc sinh! Nếu con tao có chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày!!!”Cô ta lao tới, túm lấy cổ áo tôi, móng tay sắc nhọn cào rách da mặt tôi.Tôi vẫn đứng yên, để mặc cô ta điên cuồng cào cấu, chỉ cắn răng giữ chặt cánh cửa. Dù mặt có bị rạch, thân thể có bị đá vài cú, tôi cũng không hề buông tay.Dù gì tôi cũng là một nam sinh cấp hai, sức lực vẫn mạnh hơn một giáo viên như cô ta.Tiếng còi xe cấp cứu vang lên dồn dập. Đúng lúc ấy, tôi chợt xoay người tránh sang một bên.Hai giáo viên đằng sau mất đà, loạng choạng va vào cửa, nhưng lúc này họ không còn tâm trí để tranh cãi với tôi nữa. Họ vội vàng mở cửa, lảo đảo chạy xuống dưới.Tôi đứng trước sự kinh ngạc tột độ của bạn cùng lớp, ung dung bước đến cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống.Vương Tân Vũ đang quỳ rạp trên cáng cứu thương phủ vải trắng, gào khóc thảm thiết.Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khoái trá khó tả.Dường như cô ta cảm nhận được ánh mắt của tôi, khi cáng cứu thương được khiêng đi, cô ta bỗng dưng quay đầu, ánh mắt tràn ngập căm hận quét về phía cửa sổ.Tôi mỉm cười, trên gương mặt đầy vết máu hiện lên một nét “ngượng ngùng”.Tôi chậm rãi mấp máy môi:“Đồ ngu. Đáng đời.”Đồng Dương chết rồi.Tầng bốn vốn không phải độ cao có thể gây tử vong, nhưng cậu ta không may mắn. Khi nhảy xuống, đầu đập thẳng xuống nền đất, gãy xương sống.Gần như chết ngay tại chỗ.Cạch!Cửa lớp bị đẩy mạnh ra, vài người mặc đồng phục cảnh sát bước vào.“Ai là Hứa Quang Minh?”Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.Viên cảnh sát trung niên đứng đầu nhìn chằm chằm vào tôi:“Ra ngoài với chúng tôi một chút, có chuyện cần hỏi.”Tôi lặng lẽ đứng dậy, đi theo họ vào phòng họp.Vừa đẩy cửa bước vào, một bóng người điên cuồng lao về phía tôi:“Thằng khốn, tao b*p ch*t mày!!!!”Là Vương Tân Vũ.Giờ phút này, cô ta trông chẳng khác gì một kẻ điên, tóc tai rối bù, trên người dính đầy vết bẩn không rõ từ đâu.“Chị Vương, xin bình tĩnh!”Viên cảnh sát trung niên ra hiệu cho cấp dưới giữ chặt cô ta, sau đó quay sang hiệu trưởng.Hoàng Hữu Phát cau mày nói:“Cô Vương, cảnh sát đang làm việc, xin hãy giữ bình tĩnh. Tôi biết cô đang đau khổ, nhưng nếu có gì oan ức, cứ để cảnh sát điều tra rõ ràng.”“Chính thằng khốn này! Nó hại chết con tôi! Bắt nó đi! Bắt nó ngay!!!!”Viên cảnh sát trung niên chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào tôi.Ánh mắt ấy như muốn xuyên thấu toàn bộ tâm can tôi.“Hứa Quang Minh đúng không? Cậu quen Đồng Dương chứ?”

Ánh mắt Vương Tân Vũ đờ đẫn nhìn tôi. Lúc này, nếu cô ta còn không nhận ra tôi đang trả thù, thì bộ não của cô ta có thể đem đi vứt rồi.

“Mẹ kiếp, cút ngay! Đồ súc sinh! Nếu con tao có chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày!!!”

Cô ta lao tới, túm lấy cổ áo tôi, móng tay sắc nhọn cào rách da mặt tôi.

Tôi vẫn đứng yên, để mặc cô ta điên cuồng cào cấu, chỉ cắn răng giữ chặt cánh cửa. Dù mặt có bị rạch, thân thể có bị đá vài cú, tôi cũng không hề buông tay.

Dù gì tôi cũng là một nam sinh cấp hai, sức lực vẫn mạnh hơn một giáo viên như cô ta.

Tiếng còi xe cấp cứu vang lên dồn dập. Đúng lúc ấy, tôi chợt xoay người tránh sang một bên.

Hai giáo viên đằng sau mất đà, loạng choạng va vào cửa, nhưng lúc này họ không còn tâm trí để tranh cãi với tôi nữa. Họ vội vàng mở cửa, lảo đảo chạy xuống dưới.

Tôi đứng trước sự kinh ngạc tột độ của bạn cùng lớp, ung dung bước đến cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống.

Vương Tân Vũ đang quỳ rạp trên cáng cứu thương phủ vải trắng, gào khóc thảm thiết.

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khoái trá khó tả.

Dường như cô ta cảm nhận được ánh mắt của tôi, khi cáng cứu thương được khiêng đi, cô ta bỗng dưng quay đầu, ánh mắt tràn ngập căm hận quét về phía cửa sổ.

Tôi mỉm cười, trên gương mặt đầy vết máu hiện lên một nét “ngượng ngùng”.

Tôi chậm rãi mấp máy môi:

“Đồ ngu. Đáng đời.”

Đồng Dương chết rồi.

Tầng bốn vốn không phải độ cao có thể gây tử vong, nhưng cậu ta không may mắn. Khi nhảy xuống, đầu đập thẳng xuống nền đất, gãy xương sống.

Gần như chết ngay tại chỗ.

Cạch!

Cửa lớp bị đẩy mạnh ra, vài người mặc đồng phục cảnh sát bước vào.

“Ai là Hứa Quang Minh?”

Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.

Viên cảnh sát trung niên đứng đầu nhìn chằm chằm vào tôi:

“Ra ngoài với chúng tôi một chút, có chuyện cần hỏi.”

Tôi lặng lẽ đứng dậy, đi theo họ vào phòng họp.

Vừa đẩy cửa bước vào, một bóng người điên cuồng lao về phía tôi:

“Thằng khốn, tao b*p ch*t mày!!!!”

Là Vương Tân Vũ.

Giờ phút này, cô ta trông chẳng khác gì một kẻ điên, tóc tai rối bù, trên người dính đầy vết bẩn không rõ từ đâu.

“Chị Vương, xin bình tĩnh!”

Viên cảnh sát trung niên ra hiệu cho cấp dưới giữ chặt cô ta, sau đó quay sang hiệu trưởng.

Hoàng Hữu Phát cau mày nói:

“Cô Vương, cảnh sát đang làm việc, xin hãy giữ bình tĩnh. Tôi biết cô đang đau khổ, nhưng nếu có gì oan ức, cứ để cảnh sát điều tra rõ ràng.”

“Chính thằng khốn này! Nó hại chết con tôi! Bắt nó đi! Bắt nó ngay!!!!”

Viên cảnh sát trung niên chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào tôi.

Ánh mắt ấy như muốn xuyên thấu toàn bộ tâm can tôi.

“Hứa Quang Minh đúng không? Cậu quen Đồng Dương chứ?”

Đáng Xấu Hổ Là Ai?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịÔng nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối. Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở. Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông. Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói: “Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm. “Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh! “Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp. “Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng. “Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không? “Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ! “Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi… Ánh mắt Vương Tân Vũ đờ đẫn nhìn tôi. Lúc này, nếu cô ta còn không nhận ra tôi đang trả thù, thì bộ não của cô ta có thể đem đi vứt rồi.“Mẹ kiếp, cút ngay! Đồ súc sinh! Nếu con tao có chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày!!!”Cô ta lao tới, túm lấy cổ áo tôi, móng tay sắc nhọn cào rách da mặt tôi.Tôi vẫn đứng yên, để mặc cô ta điên cuồng cào cấu, chỉ cắn răng giữ chặt cánh cửa. Dù mặt có bị rạch, thân thể có bị đá vài cú, tôi cũng không hề buông tay.Dù gì tôi cũng là một nam sinh cấp hai, sức lực vẫn mạnh hơn một giáo viên như cô ta.Tiếng còi xe cấp cứu vang lên dồn dập. Đúng lúc ấy, tôi chợt xoay người tránh sang một bên.Hai giáo viên đằng sau mất đà, loạng choạng va vào cửa, nhưng lúc này họ không còn tâm trí để tranh cãi với tôi nữa. Họ vội vàng mở cửa, lảo đảo chạy xuống dưới.Tôi đứng trước sự kinh ngạc tột độ của bạn cùng lớp, ung dung bước đến cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống.Vương Tân Vũ đang quỳ rạp trên cáng cứu thương phủ vải trắng, gào khóc thảm thiết.Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khoái trá khó tả.Dường như cô ta cảm nhận được ánh mắt của tôi, khi cáng cứu thương được khiêng đi, cô ta bỗng dưng quay đầu, ánh mắt tràn ngập căm hận quét về phía cửa sổ.Tôi mỉm cười, trên gương mặt đầy vết máu hiện lên một nét “ngượng ngùng”.Tôi chậm rãi mấp máy môi:“Đồ ngu. Đáng đời.”Đồng Dương chết rồi.Tầng bốn vốn không phải độ cao có thể gây tử vong, nhưng cậu ta không may mắn. Khi nhảy xuống, đầu đập thẳng xuống nền đất, gãy xương sống.Gần như chết ngay tại chỗ.Cạch!Cửa lớp bị đẩy mạnh ra, vài người mặc đồng phục cảnh sát bước vào.“Ai là Hứa Quang Minh?”Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.Viên cảnh sát trung niên đứng đầu nhìn chằm chằm vào tôi:“Ra ngoài với chúng tôi một chút, có chuyện cần hỏi.”Tôi lặng lẽ đứng dậy, đi theo họ vào phòng họp.Vừa đẩy cửa bước vào, một bóng người điên cuồng lao về phía tôi:“Thằng khốn, tao b*p ch*t mày!!!!”Là Vương Tân Vũ.Giờ phút này, cô ta trông chẳng khác gì một kẻ điên, tóc tai rối bù, trên người dính đầy vết bẩn không rõ từ đâu.“Chị Vương, xin bình tĩnh!”Viên cảnh sát trung niên ra hiệu cho cấp dưới giữ chặt cô ta, sau đó quay sang hiệu trưởng.Hoàng Hữu Phát cau mày nói:“Cô Vương, cảnh sát đang làm việc, xin hãy giữ bình tĩnh. Tôi biết cô đang đau khổ, nhưng nếu có gì oan ức, cứ để cảnh sát điều tra rõ ràng.”“Chính thằng khốn này! Nó hại chết con tôi! Bắt nó đi! Bắt nó ngay!!!!”Viên cảnh sát trung niên chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào tôi.Ánh mắt ấy như muốn xuyên thấu toàn bộ tâm can tôi.“Hứa Quang Minh đúng không? Cậu quen Đồng Dương chứ?”

Chương 3