Tác giả:

Ông nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối. Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở. Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông. Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói: “Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm. “Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh! “Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp. “Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng. “Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không? “Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ! “Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi…

Chương 4

Đáng Xấu Hổ Là Ai?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịÔng nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối. Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở. Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông. Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói: “Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm. “Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh! “Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp. “Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng. “Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không? “Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ! “Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi… Tôi gật đầu. Việc này không cần phải giấu.“Vậy được, hiện tại giáo viên của cậu khẳng định cậu có liên quan đến vụ việc này. Hãy kể lại mọi chuyện cậu biết, tôi hi vọng cậu sẽ nói thật. Cậu cũng biết đấy, có những chuyện, dù cậu không nói, chúng tôi cũng sẽ tìm ra.”Tôi im lặng, bàn tay siết chặt, trong mắt ánh lên những tia sáng vỡ vụn.Ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.Giọng nói của tôi khàn đặc, run rẩy:“Không liên quan đến em… Em chỉ làm theo lời cô dạy thôi…“Rõ ràng em không phải học sinh kém nhất, tại sao ngày nào cũng nhắm vào em? Chỉ vì em không có ba, không có mẹ, ngay cả người yêu thương em nhất cũng đã mất sao?!”Tôi lặp lại từng câu từng chữ mà Vương Tân Vũ đã nói trước mặt cả lớp vào ngày ông nội tôi mất.Chát!Viên cảnh sát trung niên đập mạnh tay xuống bàn:“Đúng là hồ đồ! Một giáo viên mà có thể nói ra những lời khốn nạn như vậy, thật là…!”Ông ta chưa nói dứt câu thì có người nhẹ nhàng kéo tay áo.Lúc này ông ta mới sực nhớ rằng gia đình Vương Tân Vũ cũng vừa có người qua đời, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.Cơn giận còn chưa nguôi, ông ta trút xuống đầu hiệu trưởng Hoàng Hữu Phát:“Hiệu trưởng Hoàng, có lẽ đội ngũ giáo viên của trường ông cần phải được rà soát lại nghiêm túc đấy.”“Vâng vâng, đội trưởng Hàn nói rất đúng. Nhưng trường tôi từ trước đến nay luôn có danh tiếng tốt, chắc hẳn cô Vương chỉ là vô tình lỡ lời thôi. Cũng vì quá quan tâm đến thành tích của học sinh nên mới nói ra những lời dễ gây hiểu lầm.”Tôi thoáng liếc sang Hoàng Hữu Phát. Nhìn ánh mắt ngầm cảnh cáo kia, tôi hiểu ngay rằng ông ta không hề có chút thiện cảm nào với một học sinh dám “gây chuyện” như tôi.Tôi cụp mắt, giọng điệu bình thản:“Tôi sợ cô Vương còn đang giận. Lúc tan học, tôi thấy có người bắt nạt Đồng Dương, nên tôi chỉ giúp một tay thôi. Còn lại, tôi không rõ.”Ngay lúc đó, viên cảnh sát Hàn phái đi điều tra đã quay lại, khẽ nói vài câu bên tai ông ta.Viên cảnh sát trung niên nhướng mày, sau đó nghiêm nghị lên tiếng:“Qua điều tra và thu thập lời khai, những gì học sinh Hứa Quang Minh nói cơ bản trùng khớp với sự thật.“Hơn nữa, các giáo viên và bạn học cùng lớp của Đồng Dương đều có thể làm chứng. Cậu ấy đã tự mình nhảy xuống.”Ông ta hừ lạnh một tiếng, quay sang nhìn hiệu trưởng Hoàng:“Hiệu trưởng Hoàng, bản báo cáo này tôi sẽ gửi thẳng lên Sở Giáo dục.”Sắc mặt Hoàng Hữu Phát lập tức trở nên khó coi. Ông ta nhìn Vương Tân Vũ với ánh mắt trầm xuống.“Không! Nó nói dối! Nó nói dối!!!”Vương Tân Vũ gào lên, định lao về phía tôi nhưng bị hai viên cảnh sát giữ chặt, bẻ tay ra sau.“Đủ rồi!”Hoàng Hữu Phát trầm giọng quát:

Tôi gật đầu. Việc này không cần phải giấu.

“Vậy được, hiện tại giáo viên của cậu khẳng định cậu có liên quan đến vụ việc này. Hãy kể lại mọi chuyện cậu biết, tôi hi vọng cậu sẽ nói thật. Cậu cũng biết đấy, có những chuyện, dù cậu không nói, chúng tôi cũng sẽ tìm ra.”

Tôi im lặng, bàn tay siết chặt, trong mắt ánh lên những tia sáng vỡ vụn.

Ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Giọng nói của tôi khàn đặc, run rẩy:

“Không liên quan đến em… Em chỉ làm theo lời cô dạy thôi…

“Rõ ràng em không phải học sinh kém nhất, tại sao ngày nào cũng nhắm vào em? Chỉ vì em không có ba, không có mẹ, ngay cả người yêu thương em nhất cũng đã mất sao?!”

Tôi lặp lại từng câu từng chữ mà Vương Tân Vũ đã nói trước mặt cả lớp vào ngày ông nội tôi mất.

Chát!

Viên cảnh sát trung niên đập mạnh tay xuống bàn:

“Đúng là hồ đồ! Một giáo viên mà có thể nói ra những lời khốn nạn như vậy, thật là…!”

Ông ta chưa nói dứt câu thì có người nhẹ nhàng kéo tay áo.

Lúc này ông ta mới sực nhớ rằng gia đình Vương Tân Vũ cũng vừa có người qua đời, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.

Cơn giận còn chưa nguôi, ông ta trút xuống đầu hiệu trưởng Hoàng Hữu Phát:

“Hiệu trưởng Hoàng, có lẽ đội ngũ giáo viên của trường ông cần phải được rà soát lại nghiêm túc đấy.”

“Vâng vâng, đội trưởng Hàn nói rất đúng. Nhưng trường tôi từ trước đến nay luôn có danh tiếng tốt, chắc hẳn cô Vương chỉ là vô tình lỡ lời thôi. Cũng vì quá quan tâm đến thành tích của học sinh nên mới nói ra những lời dễ gây hiểu lầm.”

Tôi thoáng liếc sang Hoàng Hữu Phát. Nhìn ánh mắt ngầm cảnh cáo kia, tôi hiểu ngay rằng ông ta không hề có chút thiện cảm nào với một học sinh dám “gây chuyện” như tôi.

Tôi cụp mắt, giọng điệu bình thản:

“Tôi sợ cô Vương còn đang giận. Lúc tan học, tôi thấy có người bắt nạt Đồng Dương, nên tôi chỉ giúp một tay thôi. Còn lại, tôi không rõ.”

Ngay lúc đó, viên cảnh sát Hàn phái đi điều tra đã quay lại, khẽ nói vài câu bên tai ông ta.

Viên cảnh sát trung niên nhướng mày, sau đó nghiêm nghị lên tiếng:

“Qua điều tra và thu thập lời khai, những gì học sinh Hứa Quang Minh nói cơ bản trùng khớp với sự thật.

“Hơn nữa, các giáo viên và bạn học cùng lớp của Đồng Dương đều có thể làm chứng. Cậu ấy đã tự mình nhảy xuống.”

Ông ta hừ lạnh một tiếng, quay sang nhìn hiệu trưởng Hoàng:

“Hiệu trưởng Hoàng, bản báo cáo này tôi sẽ gửi thẳng lên Sở Giáo dục.”

Sắc mặt Hoàng Hữu Phát lập tức trở nên khó coi. Ông ta nhìn Vương Tân Vũ với ánh mắt trầm xuống.

“Không! Nó nói dối! Nó nói dối!!!”

Vương Tân Vũ gào lên, định lao về phía tôi nhưng bị hai viên cảnh sát giữ chặt, bẻ tay ra sau.

“Đủ rồi!”

Hoàng Hữu Phát trầm giọng quát:

Đáng Xấu Hổ Là Ai?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịÔng nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối. Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở. Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông. Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói: “Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm. “Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh! “Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp. “Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng. “Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không? “Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ! “Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi… Tôi gật đầu. Việc này không cần phải giấu.“Vậy được, hiện tại giáo viên của cậu khẳng định cậu có liên quan đến vụ việc này. Hãy kể lại mọi chuyện cậu biết, tôi hi vọng cậu sẽ nói thật. Cậu cũng biết đấy, có những chuyện, dù cậu không nói, chúng tôi cũng sẽ tìm ra.”Tôi im lặng, bàn tay siết chặt, trong mắt ánh lên những tia sáng vỡ vụn.Ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.Giọng nói của tôi khàn đặc, run rẩy:“Không liên quan đến em… Em chỉ làm theo lời cô dạy thôi…“Rõ ràng em không phải học sinh kém nhất, tại sao ngày nào cũng nhắm vào em? Chỉ vì em không có ba, không có mẹ, ngay cả người yêu thương em nhất cũng đã mất sao?!”Tôi lặp lại từng câu từng chữ mà Vương Tân Vũ đã nói trước mặt cả lớp vào ngày ông nội tôi mất.Chát!Viên cảnh sát trung niên đập mạnh tay xuống bàn:“Đúng là hồ đồ! Một giáo viên mà có thể nói ra những lời khốn nạn như vậy, thật là…!”Ông ta chưa nói dứt câu thì có người nhẹ nhàng kéo tay áo.Lúc này ông ta mới sực nhớ rằng gia đình Vương Tân Vũ cũng vừa có người qua đời, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.Cơn giận còn chưa nguôi, ông ta trút xuống đầu hiệu trưởng Hoàng Hữu Phát:“Hiệu trưởng Hoàng, có lẽ đội ngũ giáo viên của trường ông cần phải được rà soát lại nghiêm túc đấy.”“Vâng vâng, đội trưởng Hàn nói rất đúng. Nhưng trường tôi từ trước đến nay luôn có danh tiếng tốt, chắc hẳn cô Vương chỉ là vô tình lỡ lời thôi. Cũng vì quá quan tâm đến thành tích của học sinh nên mới nói ra những lời dễ gây hiểu lầm.”Tôi thoáng liếc sang Hoàng Hữu Phát. Nhìn ánh mắt ngầm cảnh cáo kia, tôi hiểu ngay rằng ông ta không hề có chút thiện cảm nào với một học sinh dám “gây chuyện” như tôi.Tôi cụp mắt, giọng điệu bình thản:“Tôi sợ cô Vương còn đang giận. Lúc tan học, tôi thấy có người bắt nạt Đồng Dương, nên tôi chỉ giúp một tay thôi. Còn lại, tôi không rõ.”Ngay lúc đó, viên cảnh sát Hàn phái đi điều tra đã quay lại, khẽ nói vài câu bên tai ông ta.Viên cảnh sát trung niên nhướng mày, sau đó nghiêm nghị lên tiếng:“Qua điều tra và thu thập lời khai, những gì học sinh Hứa Quang Minh nói cơ bản trùng khớp với sự thật.“Hơn nữa, các giáo viên và bạn học cùng lớp của Đồng Dương đều có thể làm chứng. Cậu ấy đã tự mình nhảy xuống.”Ông ta hừ lạnh một tiếng, quay sang nhìn hiệu trưởng Hoàng:“Hiệu trưởng Hoàng, bản báo cáo này tôi sẽ gửi thẳng lên Sở Giáo dục.”Sắc mặt Hoàng Hữu Phát lập tức trở nên khó coi. Ông ta nhìn Vương Tân Vũ với ánh mắt trầm xuống.“Không! Nó nói dối! Nó nói dối!!!”Vương Tân Vũ gào lên, định lao về phía tôi nhưng bị hai viên cảnh sát giữ chặt, bẻ tay ra sau.“Đủ rồi!”Hoàng Hữu Phát trầm giọng quát:

Chương 4