Tác giả:

Ông nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối. Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở. Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông. Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói: “Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm. “Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh! “Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp. “Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng. “Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không? “Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ! “Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi…

Chương 6

Đáng Xấu Hổ Là Ai?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịÔng nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối. Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở. Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông. Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói: “Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm. “Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh! “Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp. “Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng. “Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không? “Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ! “Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi… Người này rõ ràng đã nghe về “thành tích” của tôi. Trên lớp, mặc dù không cố ý nhắm vào tôi, nhưng thái độ lại như thể tôi là không khí, một kẻ vô hình trong lớp học.Dù vậy, có một điều khiến tôi bất ngờ—trợ cấp học sinh nghèo mà viên cảnh sát Hàn nói đến thực sự đã được phê duyệt.Số tiền không nhiều, nhưng đối với tôi lúc này, nó giống như một cơn mưa rào giữa mùa hạn.…Hôm đó, sau giờ tan học, khi tôi vừa đi đến một con hẻm nhỏ, bỗng có một nhóm người chặn đường tôi.“Mày là Hứa Quang Minh?”“Phải.”Ba tên này rõ ràng là học sinh lớp chín, vậy mà có thể gọi tên tôi trôi chảy như vậy.“Nghe nói mày cũng ghê gớm đấy nhỉ? Ngay cả giáo viên chủ nhiệm của lớp mình mà cũng có thể đuổi đi được.”Một thằng mặc ngược đồng phục vỗ vỗ vào đầu tôi, ánh mắt lấc cấc liếc xéo, giọng điệu đầy mỉa mai:“Mày muốn dựng danh tiếng à? Nhưng mà có báo trước với bọn tao chưa đấy?”“Các anh… các anh nhầm rồi, em không quen biết gì các anh cả, hơn nữa em…”“Mày là cái con mẹ gì chứ!”Tên cầm đầu tát thẳng vào mặt tôi, sau đó tung một cú đá khiến tôi ngã nhào xuống đất.“Nghe cho rõ đây, tốt nhất là ngoan ngoãn một chút! Nếu không, mỗi lần bọn tao gặp mày sẽ đánh mày một trận!”“Hơn nữa, mày dám méc với giáo viên hả? Bọn tao sẽ không bao giờ nhận tội đâu. Đến lúc đó, bị ăn đòn cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình thôi!”“Đừng phí lời với nó nữa, nhìn cái bản mặt nó đã thấy ngứa mắt rồi! Đánh trước đã!”Vừa dứt lời, những cú đấm đá tới tấp giáng xuống.Tôi cuộn tròn trong góc tường, hai tay ôm đầu chịu trận.Trận đòn này đến quá bất ngờ, hoàn toàn vô lý.Nhưng tôi chắc chắn có ai đó đã sai khiến chúng ra tay.Bằng không, chúng sẽ không thể tìm ra tôi một cách chính xác như vậy.Giữa cơn mưa đòn, ánh mắt tôi lướt qua đống gạch ở góc tường.Nếu tôi cầm một viên lên và đập thẳng vào một thằng, có lẽ tôi có thể thoát ra ngoài ngay lập tức.Ánh mắt tôi tối sầm, cắn răng hét lên một tiếng, đột ngột bật dậy và xô ngã một thằng xuống đất.“Đừng có động vào tao!”Thằng bị tôi đẩy ngã lập tức bò dậy, nhặt ngay một viên gạch, chuẩn bị lao lên. Nhưng vừa nhìn thấy thứ tôi đang cầm trong tay, nó bỗng khựng lại.Tôi nheo mắt, cố tình hạ giọng, trầm trầm nói:“Các anh, có gì từ từ nói. Bị đánh, em chịu. Nhưng em mời các anh đi net, có thể bỏ qua chuyện này hôm nay không? Nếu đánh nữa, ngày mai em không đi học được đâu.”

Người này rõ ràng đã nghe về “thành tích” của tôi. Trên lớp, mặc dù không cố ý nhắm vào tôi, nhưng thái độ lại như thể tôi là không khí, một kẻ vô hình trong lớp học.

Dù vậy, có một điều khiến tôi bất ngờ—trợ cấp học sinh nghèo mà viên cảnh sát Hàn nói đến thực sự đã được phê duyệt.

Số tiền không nhiều, nhưng đối với tôi lúc này, nó giống như một cơn mưa rào giữa mùa hạn.

Hôm đó, sau giờ tan học, khi tôi vừa đi đến một con hẻm nhỏ, bỗng có một nhóm người chặn đường tôi.

“Mày là Hứa Quang Minh?”

“Phải.”

Ba tên này rõ ràng là học sinh lớp chín, vậy mà có thể gọi tên tôi trôi chảy như vậy.

“Nghe nói mày cũng ghê gớm đấy nhỉ? Ngay cả giáo viên chủ nhiệm của lớp mình mà cũng có thể đuổi đi được.”

Một thằng mặc ngược đồng phục vỗ vỗ vào đầu tôi, ánh mắt lấc cấc liếc xéo, giọng điệu đầy mỉa mai:

“Mày muốn dựng danh tiếng à? Nhưng mà có báo trước với bọn tao chưa đấy?”

“Các anh… các anh nhầm rồi, em không quen biết gì các anh cả, hơn nữa em…”

“Mày là cái con mẹ gì chứ!”

Tên cầm đầu tát thẳng vào mặt tôi, sau đó tung một cú đá khiến tôi ngã nhào xuống đất.

“Nghe cho rõ đây, tốt nhất là ngoan ngoãn một chút! Nếu không, mỗi lần bọn tao gặp mày sẽ đánh mày một trận!”

“Hơn nữa, mày dám méc với giáo viên hả? Bọn tao sẽ không bao giờ nhận tội đâu. Đến lúc đó, bị ăn đòn cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình thôi!”

“Đừng phí lời với nó nữa, nhìn cái bản mặt nó đã thấy ngứa mắt rồi! Đánh trước đã!”

Vừa dứt lời, những cú đấm đá tới tấp giáng xuống.

Tôi cuộn tròn trong góc tường, hai tay ôm đầu chịu trận.

Trận đòn này đến quá bất ngờ, hoàn toàn vô lý.

Nhưng tôi chắc chắn có ai đó đã sai khiến chúng ra tay.

Bằng không, chúng sẽ không thể tìm ra tôi một cách chính xác như vậy.

Giữa cơn mưa đòn, ánh mắt tôi lướt qua đống gạch ở góc tường.

Nếu tôi cầm một viên lên và đập thẳng vào một thằng, có lẽ tôi có thể thoát ra ngoài ngay lập tức.

Ánh mắt tôi tối sầm, cắn răng hét lên một tiếng, đột ngột bật dậy và xô ngã một thằng xuống đất.

“Đừng có động vào tao!”

Thằng bị tôi đẩy ngã lập tức bò dậy, nhặt ngay một viên gạch, chuẩn bị lao lên. Nhưng vừa nhìn thấy thứ tôi đang cầm trong tay, nó bỗng khựng lại.

Tôi nheo mắt, cố tình hạ giọng, trầm trầm nói:

“Các anh, có gì từ từ nói. Bị đánh, em chịu. Nhưng em mời các anh đi net, có thể bỏ qua chuyện này hôm nay không? Nếu đánh nữa, ngày mai em không đi học được đâu.”

Đáng Xấu Hổ Là Ai?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịÔng nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối. Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở. Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông. Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói: “Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm. “Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh! “Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp. “Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng. “Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không? “Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ! “Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi… Người này rõ ràng đã nghe về “thành tích” của tôi. Trên lớp, mặc dù không cố ý nhắm vào tôi, nhưng thái độ lại như thể tôi là không khí, một kẻ vô hình trong lớp học.Dù vậy, có một điều khiến tôi bất ngờ—trợ cấp học sinh nghèo mà viên cảnh sát Hàn nói đến thực sự đã được phê duyệt.Số tiền không nhiều, nhưng đối với tôi lúc này, nó giống như một cơn mưa rào giữa mùa hạn.…Hôm đó, sau giờ tan học, khi tôi vừa đi đến một con hẻm nhỏ, bỗng có một nhóm người chặn đường tôi.“Mày là Hứa Quang Minh?”“Phải.”Ba tên này rõ ràng là học sinh lớp chín, vậy mà có thể gọi tên tôi trôi chảy như vậy.“Nghe nói mày cũng ghê gớm đấy nhỉ? Ngay cả giáo viên chủ nhiệm của lớp mình mà cũng có thể đuổi đi được.”Một thằng mặc ngược đồng phục vỗ vỗ vào đầu tôi, ánh mắt lấc cấc liếc xéo, giọng điệu đầy mỉa mai:“Mày muốn dựng danh tiếng à? Nhưng mà có báo trước với bọn tao chưa đấy?”“Các anh… các anh nhầm rồi, em không quen biết gì các anh cả, hơn nữa em…”“Mày là cái con mẹ gì chứ!”Tên cầm đầu tát thẳng vào mặt tôi, sau đó tung một cú đá khiến tôi ngã nhào xuống đất.“Nghe cho rõ đây, tốt nhất là ngoan ngoãn một chút! Nếu không, mỗi lần bọn tao gặp mày sẽ đánh mày một trận!”“Hơn nữa, mày dám méc với giáo viên hả? Bọn tao sẽ không bao giờ nhận tội đâu. Đến lúc đó, bị ăn đòn cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình thôi!”“Đừng phí lời với nó nữa, nhìn cái bản mặt nó đã thấy ngứa mắt rồi! Đánh trước đã!”Vừa dứt lời, những cú đấm đá tới tấp giáng xuống.Tôi cuộn tròn trong góc tường, hai tay ôm đầu chịu trận.Trận đòn này đến quá bất ngờ, hoàn toàn vô lý.Nhưng tôi chắc chắn có ai đó đã sai khiến chúng ra tay.Bằng không, chúng sẽ không thể tìm ra tôi một cách chính xác như vậy.Giữa cơn mưa đòn, ánh mắt tôi lướt qua đống gạch ở góc tường.Nếu tôi cầm một viên lên và đập thẳng vào một thằng, có lẽ tôi có thể thoát ra ngoài ngay lập tức.Ánh mắt tôi tối sầm, cắn răng hét lên một tiếng, đột ngột bật dậy và xô ngã một thằng xuống đất.“Đừng có động vào tao!”Thằng bị tôi đẩy ngã lập tức bò dậy, nhặt ngay một viên gạch, chuẩn bị lao lên. Nhưng vừa nhìn thấy thứ tôi đang cầm trong tay, nó bỗng khựng lại.Tôi nheo mắt, cố tình hạ giọng, trầm trầm nói:“Các anh, có gì từ từ nói. Bị đánh, em chịu. Nhưng em mời các anh đi net, có thể bỏ qua chuyện này hôm nay không? Nếu đánh nữa, ngày mai em không đi học được đâu.”

Chương 6