Tác giả:

Ông nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối. Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở. Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông. Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói: “Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm. “Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh! “Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp. “Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng. “Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không? “Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ! “Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi…

Chương 7

Đáng Xấu Hổ Là Ai?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịÔng nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối. Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở. Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông. Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói: “Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm. “Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh! “Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp. “Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng. “Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không? “Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ! “Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi… Thứ trong tay tôi, chính là khoản trợ cấp dành cho học sinh nghèo mà tôi vừa nhận được.Mấy tên kia nhìn nhau, rõ ràng không ngờ tôi sẽ phản ứng như vậy.Tên mặc ngược đồng phục bỗng cười khẩy, giật phắt xấp tiền trong tay tôi:“Ha! Cơ hội tốt thế này mà không nắm lấy thì đúng là đồ ngu! Được đấy, anh em, có tiền rồi, đêm nay đi net chơi thâu đêm thôi!”…Sau khi chúng đi khuất, tôi nhanh chóng nhìn quanh xác nhận không có ai, rồi cởi áo khoác đồng phục, bọc một viên gạch lại.Hít sâu một hơi, tôi giơ viên gạch lên cao, rồi nện thẳng xuống cánh tay trái của mình!“A—!!!”Mười phút sau, tôi đứng bên lề đường, mượn điện thoại của một người tốt bụng.Điện thoại vừa kết nối, tôi nghẹn ngào, giọng lạc đi vì khóc:“Chú Hàn… cháu… cháu vừa bị cướp!”Trong đồn cảnh sát, tôi ngồi trên chiếc ghế băng lạnh lẽo, tay trái bó bột và quấn đầy băng trắng.Tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ hành lang.Hoàng Hữu Phát vội vã chạy vào.“Người đâu? Bọn nó đâu?”“Hiệu trưởng, em ở đây.”Tôi đứng dậy, yếu ớt giơ tay phải lên.Hoàng Hữu Phát nhìn thấy cánh tay bó bột của tôi, sắc mặt lập tức sa sầm:“Tôi hỏi là bọn kia đâu!”“Tôi giữ chúng.”Viên cảnh sát Hàn bước ra từ phòng thẩm vấn, trên tay cầm theo bản ghi lời khai.Sắc mặt Hoàng Hữu Phát lập tức thay đổi. Ông ta nở một nụ cười nịnh bợ, tiến lên một bước:“Đội trưởng Hàn, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?”Hai người đi ra ngoài nói chuyện, không biết trao đổi gì, nhưng giọng của viên cảnh sát Hàn đột nhiên cao vút lên:“Hiểu lầm? Cố ý gây thương tích, cướp đoạt tài sản, mà ông gọi là hiểu lầm?! Ông có biết đây là hành vi phạm pháp không?!”“Không không không, chắc chắn không có chuyện đó đâu! Đám trẻ con ấy mà, nghịch ngợm một chút, chứ làm sao có chuyện phạm pháp được!”Hoàng Hữu Phát lau mồ hôi, giọng lắp bắp, nhưng ngay giây tiếp theo, một chiếc phong bì bị quăng thẳng vào mặt ông ta.Sắc mặt ông ta ngay lập tức tái mét.Đó chính là phong bì đựng khoản trợ cấp học sinh nghèo của tôi, bên trên vẫn còn in rõ ràng tên tôi.Viên cảnh sát Hàn gằn giọng:“Chúng tôi bắt được cả ba tên đó trong quán net, tang vật cũng đã thu hồi.“Hơn nữa, nạn nhân đã đăng ký giám định thương tật. Kết quả giám định có thể dùng làm bằng chứng khởi tố.“Dù chúng chưa đủ 18 tuổi, nhưng với tội danh này, bọn nó cũng sẽ phải vào trại cải tạo thiếu niên.”Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Hữu Phát càng trắng bệch.Thấy không thể lay chuyển được viên cảnh sát Hàn, ông ta nhanh chóng chuyển hướng mục tiêu, quay sang tôi:“Hứa Quang Minh, em xem… có thể nói giúp với cảnh sát, rút lại đơn kiện không?”“Thật ra, theo tôi thấy, đây chỉ là một trò đùa giữa bạn học với nhau. Có điều hơi quá tay một chút thôi.

Thứ trong tay tôi, chính là khoản trợ cấp dành cho học sinh nghèo mà tôi vừa nhận được.

Mấy tên kia nhìn nhau, rõ ràng không ngờ tôi sẽ phản ứng như vậy.

Tên mặc ngược đồng phục bỗng cười khẩy, giật phắt xấp tiền trong tay tôi:

“Ha! Cơ hội tốt thế này mà không nắm lấy thì đúng là đồ ngu! Được đấy, anh em, có tiền rồi, đêm nay đi net chơi thâu đêm thôi!”

Sau khi chúng đi khuất, tôi nhanh chóng nhìn quanh xác nhận không có ai, rồi cởi áo khoác đồng phục, bọc một viên gạch lại.

Hít sâu một hơi, tôi giơ viên gạch lên cao, rồi nện thẳng xuống cánh tay trái của mình!

“A—!!!”

Mười phút sau, tôi đứng bên lề đường, mượn điện thoại của một người tốt bụng.

Điện thoại vừa kết nối, tôi nghẹn ngào, giọng lạc đi vì khóc:

“Chú Hàn… cháu… cháu vừa bị cướp!”

Trong đồn cảnh sát, tôi ngồi trên chiếc ghế băng lạnh lẽo, tay trái bó bột và quấn đầy băng trắng.

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ hành lang.

Hoàng Hữu Phát vội vã chạy vào.

“Người đâu? Bọn nó đâu?”

“Hiệu trưởng, em ở đây.”

Tôi đứng dậy, yếu ớt giơ tay phải lên.

Hoàng Hữu Phát nhìn thấy cánh tay bó bột của tôi, sắc mặt lập tức sa sầm:

“Tôi hỏi là bọn kia đâu!”

“Tôi giữ chúng.”

Viên cảnh sát Hàn bước ra từ phòng thẩm vấn, trên tay cầm theo bản ghi lời khai.

Sắc mặt Hoàng Hữu Phát lập tức thay đổi. Ông ta nở một nụ cười nịnh bợ, tiến lên một bước:

“Đội trưởng Hàn, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?”

Hai người đi ra ngoài nói chuyện, không biết trao đổi gì, nhưng giọng của viên cảnh sát Hàn đột nhiên cao vút lên:

“Hiểu lầm? Cố ý gây thương tích, cướp đoạt tài sản, mà ông gọi là hiểu lầm?! Ông có biết đây là hành vi phạm pháp không?!”

“Không không không, chắc chắn không có chuyện đó đâu! Đám trẻ con ấy mà, nghịch ngợm một chút, chứ làm sao có chuyện phạm pháp được!”

Hoàng Hữu Phát lau mồ hôi, giọng lắp bắp, nhưng ngay giây tiếp theo, một chiếc phong bì bị quăng thẳng vào mặt ông ta.

Sắc mặt ông ta ngay lập tức tái mét.

Đó chính là phong bì đựng khoản trợ cấp học sinh nghèo của tôi, bên trên vẫn còn in rõ ràng tên tôi.

Viên cảnh sát Hàn gằn giọng:

“Chúng tôi bắt được cả ba tên đó trong quán net, tang vật cũng đã thu hồi.

“Hơn nữa, nạn nhân đã đăng ký giám định thương tật. Kết quả giám định có thể dùng làm bằng chứng khởi tố.

“Dù chúng chưa đủ 18 tuổi, nhưng với tội danh này, bọn nó cũng sẽ phải vào trại cải tạo thiếu niên.”

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Hữu Phát càng trắng bệch.

Thấy không thể lay chuyển được viên cảnh sát Hàn, ông ta nhanh chóng chuyển hướng mục tiêu, quay sang tôi:

“Hứa Quang Minh, em xem… có thể nói giúp với cảnh sát, rút lại đơn kiện không?”

“Thật ra, theo tôi thấy, đây chỉ là một trò đùa giữa bạn học với nhau. Có điều hơi quá tay một chút thôi.

Đáng Xấu Hổ Là Ai?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịÔng nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối. Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở. Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông. Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói: “Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm. “Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh! “Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp. “Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng. “Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không? “Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ! “Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi… Thứ trong tay tôi, chính là khoản trợ cấp dành cho học sinh nghèo mà tôi vừa nhận được.Mấy tên kia nhìn nhau, rõ ràng không ngờ tôi sẽ phản ứng như vậy.Tên mặc ngược đồng phục bỗng cười khẩy, giật phắt xấp tiền trong tay tôi:“Ha! Cơ hội tốt thế này mà không nắm lấy thì đúng là đồ ngu! Được đấy, anh em, có tiền rồi, đêm nay đi net chơi thâu đêm thôi!”…Sau khi chúng đi khuất, tôi nhanh chóng nhìn quanh xác nhận không có ai, rồi cởi áo khoác đồng phục, bọc một viên gạch lại.Hít sâu một hơi, tôi giơ viên gạch lên cao, rồi nện thẳng xuống cánh tay trái của mình!“A—!!!”Mười phút sau, tôi đứng bên lề đường, mượn điện thoại của một người tốt bụng.Điện thoại vừa kết nối, tôi nghẹn ngào, giọng lạc đi vì khóc:“Chú Hàn… cháu… cháu vừa bị cướp!”Trong đồn cảnh sát, tôi ngồi trên chiếc ghế băng lạnh lẽo, tay trái bó bột và quấn đầy băng trắng.Tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ hành lang.Hoàng Hữu Phát vội vã chạy vào.“Người đâu? Bọn nó đâu?”“Hiệu trưởng, em ở đây.”Tôi đứng dậy, yếu ớt giơ tay phải lên.Hoàng Hữu Phát nhìn thấy cánh tay bó bột của tôi, sắc mặt lập tức sa sầm:“Tôi hỏi là bọn kia đâu!”“Tôi giữ chúng.”Viên cảnh sát Hàn bước ra từ phòng thẩm vấn, trên tay cầm theo bản ghi lời khai.Sắc mặt Hoàng Hữu Phát lập tức thay đổi. Ông ta nở một nụ cười nịnh bợ, tiến lên một bước:“Đội trưởng Hàn, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?”Hai người đi ra ngoài nói chuyện, không biết trao đổi gì, nhưng giọng của viên cảnh sát Hàn đột nhiên cao vút lên:“Hiểu lầm? Cố ý gây thương tích, cướp đoạt tài sản, mà ông gọi là hiểu lầm?! Ông có biết đây là hành vi phạm pháp không?!”“Không không không, chắc chắn không có chuyện đó đâu! Đám trẻ con ấy mà, nghịch ngợm một chút, chứ làm sao có chuyện phạm pháp được!”Hoàng Hữu Phát lau mồ hôi, giọng lắp bắp, nhưng ngay giây tiếp theo, một chiếc phong bì bị quăng thẳng vào mặt ông ta.Sắc mặt ông ta ngay lập tức tái mét.Đó chính là phong bì đựng khoản trợ cấp học sinh nghèo của tôi, bên trên vẫn còn in rõ ràng tên tôi.Viên cảnh sát Hàn gằn giọng:“Chúng tôi bắt được cả ba tên đó trong quán net, tang vật cũng đã thu hồi.“Hơn nữa, nạn nhân đã đăng ký giám định thương tật. Kết quả giám định có thể dùng làm bằng chứng khởi tố.“Dù chúng chưa đủ 18 tuổi, nhưng với tội danh này, bọn nó cũng sẽ phải vào trại cải tạo thiếu niên.”Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Hữu Phát càng trắng bệch.Thấy không thể lay chuyển được viên cảnh sát Hàn, ông ta nhanh chóng chuyển hướng mục tiêu, quay sang tôi:“Hứa Quang Minh, em xem… có thể nói giúp với cảnh sát, rút lại đơn kiện không?”“Thật ra, theo tôi thấy, đây chỉ là một trò đùa giữa bạn học với nhau. Có điều hơi quá tay một chút thôi.

Chương 7