Tác giả:

Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…

Chương 532

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… "Chỉ là nhi thần cảm thấy tuy rằng lúc nhi thần ở bên ngoài vẫn kiên trì đọc sách, nhưng vẫn còn nhiều bài vở chưa học, nên muốn nhân lúc này cố gắng bổ sung, sau này nhi thần sẽ chú ý hơn."Quả nhiên, nghe Lục Uyên nhắc đến cuộc sống trong núi sâu, Thánh thượng không khỏi nhíu mày, tim cũng hơi nhói đau.Từ khi Uyên Nhi trở về, ông ta vẫn luôn muốn bù đắp cho hẳn, nhưng cũng chưa từng hỏi kỹ mấy trăm ngày đêm qua hắn đã sống sót như thế nào.Ông ta chỉ biết sau này hắn được một nhà dân thường cưu mang, nhưng ông ta có từng nghĩ đến cuộc sống của hắn trước khi được cứu ra không? Thánh thượng lập tức nảy sinh tâm trạng muốn bù đắp, bèn cất tiếng hỏi: "Con có tâm nguyện gì, cứ nói với phụ hoàng.”Lục Uyên kìm nén khóe miệng muốn nhếch lên, cung kính nói: "Nhi thân ở đây quả thật có một việc, muốn xin phụ hoàng cho phép.""Nói đi." Thánh thượng thản nhiên nói.Ban đầu ông ta còn tưởng hắn nói rA Yênh như vậy, nhất định là muốn tranh thủ chút gì đó cho bản thân. Ai ngờ, Lục Uyên lại tràn đầy mong đợi nói: "Hôm qua Điện thí vừa kết thúc, nhi thân muốn nhờ phụ hoàng xem xem, có ai thích hợp đến đông cung dạy nhi thần đọc sách hay không?”Thánh thượng dường như không ngờ hắn lại nói như vậy, không khỏi ngẩng mắt lên nhìn, thấy vẻ mặt hắn vừa nghiêm túc lại chân thành, hoàng thượng như người mất hồn gật đầu: "Hài nhi, đây là vì cớ gì? Chẳng phải trong cung đã sắp xếp ba vị thái sư, ba vị thái phó cho con rồi à?"Lục Uyên khẽ gật đầu, giải thích: "Quả thật, các vị thái phó, thái sư trong cung đều là bậc uyên bác, tài trí hơn người, chỉ là bọn họ đều ở kinh thành đã lâu, trước kia, khi con lưu lạc dân gian mới cảm thấy chỉ có những thứ này thôi thì chưa đủ, chỉ có người xuất thân từ dân gian, mới có thể dạy con biết nỗi khổ của dân chúng, hiểu được sự khó khăn của bá tánh."[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -"Nếu như gặp được người tài giỏi xuất thân từ dân gian, con nguyện bái hắn làm lão sư, chỉ là việc này có phần không hợp lễ pháp, nếu phụ hoàng cảm thấy không ổn..."Lời hắn nói còn chưa dứt, đã bị hoàng thượng ngắt lời: "Hài nhi quả nhiên đã trưởng thành rồi, đã biết lo nghĩ cho bá tánh, không hổ là thái tử mà ta đã lập, việc này cứ quyết định vậy đi, ta nhất định sẽ cẩn thận xem xét cho con...""Chỉ là, cho dù là trạng nguyên mới nhậm chức, bây giờ con bái sư thì có phần quá sớm, quả thật không hợp quy tắc, chi bằng vào đông cung làm một chức quan văn vậy."“Tạ ơn phụ hoàng.”Hoàng thượng dặn dò vài câu, liên đứng dậy rời đi.Sau khi trở về, hoàng thượng liền lập tức sai người mang bài thi hôm nay đến.Bài thi hôm nay vốn phải do các vị quan chấm thi chấm, mỗi người phải vẽ các loại ký hiệu đại diện cho thứ hạng lên bài thi. Mà trong đó, kí hiệu vòng tròn đại diện cho thứ hạng cao nhất.Đợi đến ngày mai sẽ chọn ra mười bài thi được vẽ nhiều vòng tròn nhất, sau đó mới giao cho Hoàng thượng xem xét và chọn ra ba người đứng đầu.Nhưng không ngờ hoàng thượng lại cần gấp như vậy, mọi người cũng không dám chậm trễ, liền vội vàng cẩn thận chọn ra mười bài có nhiều vòng tròn nhất, thừa dịp đêm tối đưa đến ngự thư phòng.Hoàng thượng xem qua từng bài thi một, chỉ thấy sắc mặt ông ta nặng nề, càng xem lông mày càng nhíu chặt.Bỗng nhiên, ngay khi ông ta vừa lật sang một bài thi khác, chỉ nhìn thoáng qua, trước mắt ông ta liền sáng bừng lên.  

"Chỉ là nhi thần cảm thấy tuy rằng lúc nhi thần ở bên ngoài vẫn kiên trì đọc sách, nhưng vẫn còn nhiều bài vở chưa học, nên muốn nhân lúc này cố gắng bổ sung, sau này nhi thần sẽ chú ý hơn."

Quả nhiên, nghe Lục Uyên nhắc đến cuộc sống trong núi sâu, Thánh thượng không khỏi nhíu mày, tim cũng hơi nhói đau.

Từ khi Uyên Nhi trở về, ông ta vẫn luôn muốn bù đắp cho hẳn, nhưng cũng chưa từng hỏi kỹ mấy trăm ngày đêm qua hắn đã sống sót như thế nào.

Ông ta chỉ biết sau này hắn được một nhà dân thường cưu mang, nhưng ông ta có từng nghĩ đến cuộc sống của hắn trước khi được cứu ra không? Thánh thượng lập tức nảy sinh tâm trạng muốn bù đắp, bèn cất tiếng hỏi: "Con có tâm nguyện gì, cứ nói với phụ hoàng.”

Lục Uyên kìm nén khóe miệng muốn nhếch lên, cung kính nói: "Nhi thân ở đây quả thật có một việc, muốn xin phụ hoàng cho phép."

"Nói đi." Thánh thượng thản nhiên nói.

Ban đầu ông ta còn tưởng hắn nói rA Yênh như vậy, nhất định là muốn tranh thủ chút gì đó cho bản thân. Ai ngờ, Lục Uyên lại tràn đầy mong đợi nói: "Hôm qua Điện thí vừa kết thúc, nhi thân muốn nhờ phụ hoàng xem xem, có ai thích hợp đến đông cung dạy nhi thần đọc sách hay không?”

Thánh thượng dường như không ngờ hắn lại nói như vậy, không khỏi ngẩng mắt lên nhìn, thấy vẻ mặt hắn vừa nghiêm túc lại chân thành, hoàng thượng như người mất hồn gật đầu: "Hài nhi, đây là vì cớ gì? Chẳng phải trong cung đã sắp xếp ba vị thái sư, ba vị thái phó cho con rồi à?"

Lục Uyên khẽ gật đầu, giải thích: "Quả thật, các vị thái phó, thái sư trong cung đều là bậc uyên bác, tài trí hơn người, chỉ là bọn họ đều ở kinh thành đã lâu, trước kia, khi con lưu lạc dân gian mới cảm thấy chỉ có những thứ này thôi thì chưa đủ, chỉ có người xuất thân từ dân gian, mới có thể dạy con biết nỗi khổ của dân chúng, hiểu được sự khó khăn của bá tánh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nếu như gặp được người tài giỏi xuất thân từ dân gian, con nguyện bái hắn làm lão sư, chỉ là việc này có phần không hợp lễ pháp, nếu phụ hoàng cảm thấy không ổn..."

Lời hắn nói còn chưa dứt, đã bị hoàng thượng ngắt lời: "Hài nhi quả nhiên đã trưởng thành rồi, đã biết lo nghĩ cho bá tánh, không hổ là thái tử mà ta đã lập, việc này cứ quyết định vậy đi, ta nhất định sẽ cẩn thận xem xét cho con..."

"Chỉ là, cho dù là trạng nguyên mới nhậm chức, bây giờ con bái sư thì có phần quá sớm, quả thật không hợp quy tắc, chi bằng vào đông cung làm một chức quan văn vậy."

“Tạ ơn phụ hoàng.”

Hoàng thượng dặn dò vài câu, liên đứng dậy rời đi.

Sau khi trở về, hoàng thượng liền lập tức sai người mang bài thi hôm nay đến.

Bài thi hôm nay vốn phải do các vị quan chấm thi chấm, mỗi người phải vẽ các loại ký hiệu đại diện cho thứ hạng lên bài thi. Mà trong đó, kí hiệu vòng tròn đại diện cho thứ hạng cao nhất.

Đợi đến ngày mai sẽ chọn ra mười bài thi được vẽ nhiều vòng tròn nhất, sau đó mới giao cho Hoàng thượng xem xét và chọn ra ba người đứng đầu.

Nhưng không ngờ hoàng thượng lại cần gấp như vậy, mọi người cũng không dám chậm trễ, liền vội vàng cẩn thận chọn ra mười bài có nhiều vòng tròn nhất, thừa dịp đêm tối đưa đến ngự thư phòng.

Hoàng thượng xem qua từng bài thi một, chỉ thấy sắc mặt ông ta nặng nề, càng xem lông mày càng nhíu chặt.

Bỗng nhiên, ngay khi ông ta vừa lật sang một bài thi khác, chỉ nhìn thoáng qua, trước mắt ông ta liền sáng bừng lên.
 

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… "Chỉ là nhi thần cảm thấy tuy rằng lúc nhi thần ở bên ngoài vẫn kiên trì đọc sách, nhưng vẫn còn nhiều bài vở chưa học, nên muốn nhân lúc này cố gắng bổ sung, sau này nhi thần sẽ chú ý hơn."Quả nhiên, nghe Lục Uyên nhắc đến cuộc sống trong núi sâu, Thánh thượng không khỏi nhíu mày, tim cũng hơi nhói đau.Từ khi Uyên Nhi trở về, ông ta vẫn luôn muốn bù đắp cho hẳn, nhưng cũng chưa từng hỏi kỹ mấy trăm ngày đêm qua hắn đã sống sót như thế nào.Ông ta chỉ biết sau này hắn được một nhà dân thường cưu mang, nhưng ông ta có từng nghĩ đến cuộc sống của hắn trước khi được cứu ra không? Thánh thượng lập tức nảy sinh tâm trạng muốn bù đắp, bèn cất tiếng hỏi: "Con có tâm nguyện gì, cứ nói với phụ hoàng.”Lục Uyên kìm nén khóe miệng muốn nhếch lên, cung kính nói: "Nhi thân ở đây quả thật có một việc, muốn xin phụ hoàng cho phép.""Nói đi." Thánh thượng thản nhiên nói.Ban đầu ông ta còn tưởng hắn nói rA Yênh như vậy, nhất định là muốn tranh thủ chút gì đó cho bản thân. Ai ngờ, Lục Uyên lại tràn đầy mong đợi nói: "Hôm qua Điện thí vừa kết thúc, nhi thân muốn nhờ phụ hoàng xem xem, có ai thích hợp đến đông cung dạy nhi thần đọc sách hay không?”Thánh thượng dường như không ngờ hắn lại nói như vậy, không khỏi ngẩng mắt lên nhìn, thấy vẻ mặt hắn vừa nghiêm túc lại chân thành, hoàng thượng như người mất hồn gật đầu: "Hài nhi, đây là vì cớ gì? Chẳng phải trong cung đã sắp xếp ba vị thái sư, ba vị thái phó cho con rồi à?"Lục Uyên khẽ gật đầu, giải thích: "Quả thật, các vị thái phó, thái sư trong cung đều là bậc uyên bác, tài trí hơn người, chỉ là bọn họ đều ở kinh thành đã lâu, trước kia, khi con lưu lạc dân gian mới cảm thấy chỉ có những thứ này thôi thì chưa đủ, chỉ có người xuất thân từ dân gian, mới có thể dạy con biết nỗi khổ của dân chúng, hiểu được sự khó khăn của bá tánh."[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -"Nếu như gặp được người tài giỏi xuất thân từ dân gian, con nguyện bái hắn làm lão sư, chỉ là việc này có phần không hợp lễ pháp, nếu phụ hoàng cảm thấy không ổn..."Lời hắn nói còn chưa dứt, đã bị hoàng thượng ngắt lời: "Hài nhi quả nhiên đã trưởng thành rồi, đã biết lo nghĩ cho bá tánh, không hổ là thái tử mà ta đã lập, việc này cứ quyết định vậy đi, ta nhất định sẽ cẩn thận xem xét cho con...""Chỉ là, cho dù là trạng nguyên mới nhậm chức, bây giờ con bái sư thì có phần quá sớm, quả thật không hợp quy tắc, chi bằng vào đông cung làm một chức quan văn vậy."“Tạ ơn phụ hoàng.”Hoàng thượng dặn dò vài câu, liên đứng dậy rời đi.Sau khi trở về, hoàng thượng liền lập tức sai người mang bài thi hôm nay đến.Bài thi hôm nay vốn phải do các vị quan chấm thi chấm, mỗi người phải vẽ các loại ký hiệu đại diện cho thứ hạng lên bài thi. Mà trong đó, kí hiệu vòng tròn đại diện cho thứ hạng cao nhất.Đợi đến ngày mai sẽ chọn ra mười bài thi được vẽ nhiều vòng tròn nhất, sau đó mới giao cho Hoàng thượng xem xét và chọn ra ba người đứng đầu.Nhưng không ngờ hoàng thượng lại cần gấp như vậy, mọi người cũng không dám chậm trễ, liền vội vàng cẩn thận chọn ra mười bài có nhiều vòng tròn nhất, thừa dịp đêm tối đưa đến ngự thư phòng.Hoàng thượng xem qua từng bài thi một, chỉ thấy sắc mặt ông ta nặng nề, càng xem lông mày càng nhíu chặt.Bỗng nhiên, ngay khi ông ta vừa lật sang một bài thi khác, chỉ nhìn thoáng qua, trước mắt ông ta liền sáng bừng lên.  

Chương 532