Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…
Chương 563
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Cố Tâm Nguyệt cũng tán thành gật đầu: "Cũng tốt, thà rằng ở lại kinh thành mà không làm nên chuyện gì, chi bằng lựa chọn cuộc sống mà ngươi yêu thích, chỉ là sau này ngươi nhất định phải hồi kinh thăm chúng ta, Hoài Cẩn và Tử Du đều sẽ nhớ ngươi.""Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, chờ ta kiếm được công danh, nhất định sẽ hồi kinh tìm mọi người." Ngô Phi Vũ c.h.é.m đỉnh chặt sắt nói."Được rồi, nếu đã như vậy thì bữa cơm hôm nay coi như đưa tiễn chúng ta, ăn đi." Cố Tâm Nguyệt cười nói.Ngày hôm sau. Tống Dập sáng sớm đã đi bái kiến Diệp tướng quân. Sau khi bàn bạc chuyện của Ngô Phi Vũ với ông ta, Diệp tướng quân vốn đã có chút thưởng thức Ngô Phi Vũ, không ngờ hắn lại chủ động ở lại. Ông ta liên lập tức vui vẻ đồng ý.Thấy thời gian đã không còn sớm, Tống Dập bèn đứng dậy cáo từ, chuẩn bị hồi kinh phục mệnh.Lúc đến, bọn họ là một đoàn người ngựa hùng hậu.Giờ đây thiếu đi Ngô Phi Vũ, còn có không ít người giỏi làm ruộng cũng bị tạm thời giữ lại.Đợi đến khi thu hoạch xong, sẽ phái người đưa về Thanh Châu.Như vậy, đoàn người đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại bốn người Tống Dập và những binh lính cùng đến từ kinh thành.Bởi vì đường vê không cần vận chuyển lương thực, lại có ngựa tốt mà Diệp tướng quân đổi cho, thời gian hồi kinh đã được rút ngắn đi rất nhiều.Chỉ mất 20 ngày, mọi người đã đến kinh thành.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Lúc vào thành, Tống Dập vốn định để Cố Nhị Dũng đưa Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan về nhà trước, hắn vào cung phục mệnh. Ai ngờ xe ngựa vừa vào cổng thành, Tiểu Trương công công đã ở cổng thành chờ bọn họ.Hắn truyền khẩu dụ của hoàng thượng, để hai phu thê cùng nhau diện thánh.Hai người đi theo Tiểu Trương công công vào hoàng cung, lại đến điện Thái Hòa.Vừa vào cửa, hai người liền nhìn thấy Lục Uyên và không ít đại thần đang chờ ở trong điện.Cố Tâm Nguyệt không ngờ lần đầu tiên mình vào cung, đã là trận thế như vậy, nàng không khỏi âm thầm khẩn trương.Nhưng rất nhanh, nàng đã bình tĩnh lại, cùng Tống Dập hành lễ quỳ lạy.Hoàng đế lập tức cho hai người bình thân, sau đó mỉm cười nhìn Tống Dập: "Tống ái khanh, đây là phu nhân Cố nương tử của ngươi à? Trước đây trẫm đã từng nghe nói, trong kinh thành có một vị kỳ nữ, không ngờ hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền!""Lần này hai phu thê các ngươi cùng nhau đi Tây Bắc, không chỉ giải quyết được vấn đề cấp bách của Diệp tướng quân, mà còn tìm được giống tốt trông thành công ở Tây Bắc, nếu thật sự có thể thu hoạch được nhiều, vậy hai người các ngươi chính là phúc tỉnh của Bắc Việt Quốc ta!"Hoàng đế vừa lên đã bắt đầu thổi phồng hai người.Tống Dập ở bên cạnh vẫn trầm ổn như thường: "Đa tạ hoàng thượng quá khen, lần này chúng thần cũng coi như là vô tình cắm liễu, trước đây khi ở Thanh Châu cũng là tình cờ có được mấy loại cây trồng này, ban đầu cũng không biết là chúng lại có sản lượng cao như vậy, nội tử ngày thường thích nghiên cứu những thứ này, nên đã tự mình trồng ở trang trại, đến nay đã trồng được hai vụ, đã có thể khẳng định, thứ này quả thật là cây trông năng suất cao, hiện nay cũng có thể gieo trồng với số lượng lớn!""Thật sự có thể áp dụng cho toàn quốc à?" Hoàng đế đang ngồi trên cao lập tức đứng dậy.Thật ra, trong vụ án vu cáo lần trước, thái tử điện hạ kể lại chuyện mình được cứu ở Thanh Châu cho phụ hoàng.
Cố Tâm Nguyệt cũng tán thành gật đầu: "Cũng tốt, thà rằng ở lại kinh thành mà không làm nên chuyện gì, chi bằng lựa chọn cuộc sống mà ngươi yêu thích, chỉ là sau này ngươi nhất định phải hồi kinh thăm chúng ta, Hoài Cẩn và Tử Du đều sẽ nhớ ngươi."
"Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, chờ ta kiếm được công danh, nhất định sẽ hồi kinh tìm mọi người." Ngô Phi Vũ c.h.é.m đỉnh chặt sắt nói.
"Được rồi, nếu đã như vậy thì bữa cơm hôm nay coi như đưa tiễn chúng ta, ăn đi." Cố Tâm Nguyệt cười nói.
Ngày hôm sau. Tống Dập sáng sớm đã đi bái kiến Diệp tướng quân. Sau khi bàn bạc chuyện của Ngô Phi Vũ với ông ta, Diệp tướng quân vốn đã có chút thưởng thức Ngô Phi Vũ, không ngờ hắn lại chủ động ở lại. Ông ta liên lập tức vui vẻ đồng ý.
Thấy thời gian đã không còn sớm, Tống Dập bèn đứng dậy cáo từ, chuẩn bị hồi kinh phục mệnh.
Lúc đến, bọn họ là một đoàn người ngựa hùng hậu.
Giờ đây thiếu đi Ngô Phi Vũ, còn có không ít người giỏi làm ruộng cũng bị tạm thời giữ lại.
Đợi đến khi thu hoạch xong, sẽ phái người đưa về Thanh Châu.
Như vậy, đoàn người đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại bốn người Tống Dập và những binh lính cùng đến từ kinh thành.
Bởi vì đường vê không cần vận chuyển lương thực, lại có ngựa tốt mà Diệp tướng quân đổi cho, thời gian hồi kinh đã được rút ngắn đi rất nhiều.
Chỉ mất 20 ngày, mọi người đã đến kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc vào thành, Tống Dập vốn định để Cố Nhị Dũng đưa Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan về nhà trước, hắn vào cung phục mệnh. Ai ngờ xe ngựa vừa vào cổng thành, Tiểu Trương công công đã ở cổng thành chờ bọn họ.
Hắn truyền khẩu dụ của hoàng thượng, để hai phu thê cùng nhau diện thánh.
Hai người đi theo Tiểu Trương công công vào hoàng cung, lại đến điện Thái Hòa.
Vừa vào cửa, hai người liền nhìn thấy Lục Uyên và không ít đại thần đang chờ ở trong điện.
Cố Tâm Nguyệt không ngờ lần đầu tiên mình vào cung, đã là trận thế như vậy, nàng không khỏi âm thầm khẩn trương.
Nhưng rất nhanh, nàng đã bình tĩnh lại, cùng Tống Dập hành lễ quỳ lạy.
Hoàng đế lập tức cho hai người bình thân, sau đó mỉm cười nhìn Tống Dập: "Tống ái khanh, đây là phu nhân Cố nương tử của ngươi à? Trước đây trẫm đã từng nghe nói, trong kinh thành có một vị kỳ nữ, không ngờ hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền!"
"Lần này hai phu thê các ngươi cùng nhau đi Tây Bắc, không chỉ giải quyết được vấn đề cấp bách của Diệp tướng quân, mà còn tìm được giống tốt trông thành công ở Tây Bắc, nếu thật sự có thể thu hoạch được nhiều, vậy hai người các ngươi chính là phúc tỉnh của Bắc Việt Quốc ta!"
Hoàng đế vừa lên đã bắt đầu thổi phồng hai người.
Tống Dập ở bên cạnh vẫn trầm ổn như thường: "Đa tạ hoàng thượng quá khen, lần này chúng thần cũng coi như là vô tình cắm liễu, trước đây khi ở Thanh Châu cũng là tình cờ có được mấy loại cây trồng này, ban đầu cũng không biết là chúng lại có sản lượng cao như vậy, nội tử ngày thường thích nghiên cứu những thứ này, nên đã tự mình trồng ở trang trại, đến nay đã trồng được hai vụ, đã có thể khẳng định, thứ này quả thật là cây trông năng suất cao, hiện nay cũng có thể gieo trồng với số lượng lớn!"
"Thật sự có thể áp dụng cho toàn quốc à?" Hoàng đế đang ngồi trên cao lập tức đứng dậy.
Thật ra, trong vụ án vu cáo lần trước, thái tử điện hạ kể lại chuyện mình được cứu ở Thanh Châu cho phụ hoàng.
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Cố Tâm Nguyệt cũng tán thành gật đầu: "Cũng tốt, thà rằng ở lại kinh thành mà không làm nên chuyện gì, chi bằng lựa chọn cuộc sống mà ngươi yêu thích, chỉ là sau này ngươi nhất định phải hồi kinh thăm chúng ta, Hoài Cẩn và Tử Du đều sẽ nhớ ngươi.""Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, chờ ta kiếm được công danh, nhất định sẽ hồi kinh tìm mọi người." Ngô Phi Vũ c.h.é.m đỉnh chặt sắt nói."Được rồi, nếu đã như vậy thì bữa cơm hôm nay coi như đưa tiễn chúng ta, ăn đi." Cố Tâm Nguyệt cười nói.Ngày hôm sau. Tống Dập sáng sớm đã đi bái kiến Diệp tướng quân. Sau khi bàn bạc chuyện của Ngô Phi Vũ với ông ta, Diệp tướng quân vốn đã có chút thưởng thức Ngô Phi Vũ, không ngờ hắn lại chủ động ở lại. Ông ta liên lập tức vui vẻ đồng ý.Thấy thời gian đã không còn sớm, Tống Dập bèn đứng dậy cáo từ, chuẩn bị hồi kinh phục mệnh.Lúc đến, bọn họ là một đoàn người ngựa hùng hậu.Giờ đây thiếu đi Ngô Phi Vũ, còn có không ít người giỏi làm ruộng cũng bị tạm thời giữ lại.Đợi đến khi thu hoạch xong, sẽ phái người đưa về Thanh Châu.Như vậy, đoàn người đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại bốn người Tống Dập và những binh lính cùng đến từ kinh thành.Bởi vì đường vê không cần vận chuyển lương thực, lại có ngựa tốt mà Diệp tướng quân đổi cho, thời gian hồi kinh đã được rút ngắn đi rất nhiều.Chỉ mất 20 ngày, mọi người đã đến kinh thành.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Lúc vào thành, Tống Dập vốn định để Cố Nhị Dũng đưa Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan về nhà trước, hắn vào cung phục mệnh. Ai ngờ xe ngựa vừa vào cổng thành, Tiểu Trương công công đã ở cổng thành chờ bọn họ.Hắn truyền khẩu dụ của hoàng thượng, để hai phu thê cùng nhau diện thánh.Hai người đi theo Tiểu Trương công công vào hoàng cung, lại đến điện Thái Hòa.Vừa vào cửa, hai người liền nhìn thấy Lục Uyên và không ít đại thần đang chờ ở trong điện.Cố Tâm Nguyệt không ngờ lần đầu tiên mình vào cung, đã là trận thế như vậy, nàng không khỏi âm thầm khẩn trương.Nhưng rất nhanh, nàng đã bình tĩnh lại, cùng Tống Dập hành lễ quỳ lạy.Hoàng đế lập tức cho hai người bình thân, sau đó mỉm cười nhìn Tống Dập: "Tống ái khanh, đây là phu nhân Cố nương tử của ngươi à? Trước đây trẫm đã từng nghe nói, trong kinh thành có một vị kỳ nữ, không ngờ hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền!""Lần này hai phu thê các ngươi cùng nhau đi Tây Bắc, không chỉ giải quyết được vấn đề cấp bách của Diệp tướng quân, mà còn tìm được giống tốt trông thành công ở Tây Bắc, nếu thật sự có thể thu hoạch được nhiều, vậy hai người các ngươi chính là phúc tỉnh của Bắc Việt Quốc ta!"Hoàng đế vừa lên đã bắt đầu thổi phồng hai người.Tống Dập ở bên cạnh vẫn trầm ổn như thường: "Đa tạ hoàng thượng quá khen, lần này chúng thần cũng coi như là vô tình cắm liễu, trước đây khi ở Thanh Châu cũng là tình cờ có được mấy loại cây trồng này, ban đầu cũng không biết là chúng lại có sản lượng cao như vậy, nội tử ngày thường thích nghiên cứu những thứ này, nên đã tự mình trồng ở trang trại, đến nay đã trồng được hai vụ, đã có thể khẳng định, thứ này quả thật là cây trông năng suất cao, hiện nay cũng có thể gieo trồng với số lượng lớn!""Thật sự có thể áp dụng cho toàn quốc à?" Hoàng đế đang ngồi trên cao lập tức đứng dậy.Thật ra, trong vụ án vu cáo lần trước, thái tử điện hạ kể lại chuyện mình được cứu ở Thanh Châu cho phụ hoàng.