Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…
Chương 564
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Trước đây hắn không nói, là vì thời cơ chưa chín muôi.Hiện giờ, Dung gia đã hoàn toàn bị phụ hoàng ghét bỏ. Lại thêm tin tức Tống Dập và đoàn người đã đến nơi an toàn, bắt đầu gieo trồng những giống mới. Chờ khi bọn họ hồi kinh, bọn họ cũng nhất định phải tâu với hoàng thượng để mở rộng ra cả nước.Trước đây Lục Uyên từng ăn ở với bọn họ, ruộng vườn trên núi, hắn cũng tận mắt chứng kiến, đương nhiên biết rõ sản lượng cao đến mức nào.Hoàng thượng nghe xong, trong lòng chấn động. Hơn nữa, trong thư của Diệp tướng quân cũng đề cập đến việc những loại cây trồng này có tỷ lệ nảy mầm cao, sinh trưởng tốt, rất nhanh thích nghi với đất đai Tây Bắc.Đến lúc này, Hoàng thượng đã hoàn toàn tin tưởng.Các đại thần bên dưới cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.Có người không thể tin nổi, có người nghỉ ngờ, cũng có kẻ hưng phấn, đủ loại lời bàn tán ập đến.Tống Dập chắp tay, thưa: "Thần không dám vọng ngồn, trước đây khi thử nghiệm gieo trồng ở trang trại, chúng thần đều ghi chép cẩn thận, xin đợi đến mùa thu năm nay, thân nguyện ý mời Đại Tư Nông đến Thanh Châu xem xét.""Được!" Hoàng đế vỗ tay: "Hai người các ngươi có nguyện ý đảm nhiệm việc này không?”"Thần nguyện dốc hết sức mình, giúp hoàng thượng nhanh chóng gieo trông thứ này." Tống Dập cung kính đáp.Cố Tâm Nguyệt cũng bước lên hành lễ: "Dân nữ cũng nguyện dốc hết sức mình.""Tốt!" Hoàng đế trên cao một lần nữa kích động đứng dậy: "Lần này Tống thiếu sư hộ tống lương thảo có công, vạch trần kể gian, lại tương kế tựu kế, giúp binh sĩ biên ải của chúng ta tránh khỏi nạn diệt vong." "Đồng thời cũng đã gieo trồng những loại cây lương thực năng suất cao ở Tây Bắc, vận động toàn dân khai hoang, tầm nhìn xa trông rộng, giải quyết được vấn đề nan giải lâu dài ở Tây Bắc."[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -"Từ hôm nay, Tống thiếu sư sẽ làm thái phó cho thái tử, tòng nhất phẩm, tiếp tục phụ tá bên cạnh thái tử.""Cố nương tử, không ngại đường xa vạn dặm theo phu quân ra chiến trường, cứu binh sĩ Bắc Việt Quốc ta khỏi lửa nước, nghe Diệp tướng quân nói, ngươi ở đó rất được mọi người yêu mến.""Từ hôm nay, sắc phong Cố nương tử làm Thanh Bình huyện chúa, ban thưởng trang trại núi Thanh Phong, trăm mẫu ruộng tốt!""Mong rằng hai người các ngươi có thể cùng nhau phụ tá thái tử, phổ biến giống tốt trên toàn quốc!""Đại Tư Nông, ngươi hãy dốc toàn lực phối hợp với hai người bọn họ, hoàng trang dưới tay ngươi cũng phải nhanh chóng gieo trồng giống tốt, trong thời gian này, hai người bọn họ có thể tùy ý ra vào hoàng trang. ""Thần tuân chỉ."Đợi đến khi Cố Tâm Nguyệt theo Tống Dập ra khỏi cung, nàng vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng, tại sao hoàng thượng tự nhiên lại ban thưởng cho nàng làm huyện chúa? Giống tốt còn chưa trồng ra kia mà? Tống Dập dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, thấp giọng giải thích: "Vừa rồi Lục Uyên có nói với ta, trước đó hắn đã giải thích với hoàng thượng rồi, ruộng vườn trong trang trại của chúng ta trước đây, Lục Uyên là người rõ ràng nhất.""Mấu chốt trong đó, hoàng thượng còn rõ ràng hơn chúng ta, cho nên chức huyện chúa này, nàng không phải nhận không đâu."Cố Tâm Nguyệt gật đầu, xem như yên tâm.Hai người trở vê nhà, phần thưởng của hoàng cung cũng theo sát mà đến. Ngoài việc thăng quan tiến chức, địa khế của trang trại và ruộng tốt đã nói trong chính điện, bọn họ còn được ban thưởng thêm không ít thứ tốt.Đợi người đi rồi, Cố Tâm Nguyệt hưng phấn nhìn số đồ ban thưởng, thấy phần lớn đều là gấm lụa, châu báu trang sức, nàng có chút bất ngờ: “Không có bạc à?”
Trước đây hắn không nói, là vì thời cơ chưa chín muôi.
Hiện giờ, Dung gia đã hoàn toàn bị phụ hoàng ghét bỏ. Lại thêm tin tức Tống Dập và đoàn người đã đến nơi an toàn, bắt đầu gieo trồng những giống mới. Chờ khi bọn họ hồi kinh, bọn họ cũng nhất định phải tâu với hoàng thượng để mở rộng ra cả nước.
Trước đây Lục Uyên từng ăn ở với bọn họ, ruộng vườn trên núi, hắn cũng tận mắt chứng kiến, đương nhiên biết rõ sản lượng cao đến mức nào.
Hoàng thượng nghe xong, trong lòng chấn động. Hơn nữa, trong thư của Diệp tướng quân cũng đề cập đến việc những loại cây trồng này có tỷ lệ nảy mầm cao, sinh trưởng tốt, rất nhanh thích nghi với đất đai Tây Bắc.
Đến lúc này, Hoàng thượng đã hoàn toàn tin tưởng.
Các đại thần bên dưới cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
Có người không thể tin nổi, có người nghỉ ngờ, cũng có kẻ hưng phấn, đủ loại lời bàn tán ập đến.
Tống Dập chắp tay, thưa: "Thần không dám vọng ngồn, trước đây khi thử nghiệm gieo trồng ở trang trại, chúng thần đều ghi chép cẩn thận, xin đợi đến mùa thu năm nay, thân nguyện ý mời Đại Tư Nông đến Thanh Châu xem xét."
"Được!" Hoàng đế vỗ tay: "Hai người các ngươi có nguyện ý đảm nhiệm việc này không?”
"Thần nguyện dốc hết sức mình, giúp hoàng thượng nhanh chóng gieo trông thứ này." Tống Dập cung kính đáp.
Cố Tâm Nguyệt cũng bước lên hành lễ: "Dân nữ cũng nguyện dốc hết sức mình."
"Tốt!" Hoàng đế trên cao một lần nữa kích động đứng dậy: "Lần này Tống thiếu sư hộ tống lương thảo có công, vạch trần kể gian, lại tương kế tựu kế, giúp binh sĩ biên ải của chúng ta tránh khỏi nạn diệt vong." "Đồng thời cũng đã gieo trồng những loại cây lương thực năng suất cao ở Tây Bắc, vận động toàn dân khai hoang, tầm nhìn xa trông rộng, giải quyết được vấn đề nan giải lâu dài ở Tây Bắc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Từ hôm nay, Tống thiếu sư sẽ làm thái phó cho thái tử, tòng nhất phẩm, tiếp tục phụ tá bên cạnh thái tử."
"Cố nương tử, không ngại đường xa vạn dặm theo phu quân ra chiến trường, cứu binh sĩ Bắc Việt Quốc ta khỏi lửa nước, nghe Diệp tướng quân nói, ngươi ở đó rất được mọi người yêu mến."
"Từ hôm nay, sắc phong Cố nương tử làm Thanh Bình huyện chúa, ban thưởng trang trại núi Thanh Phong, trăm mẫu ruộng tốt!"
"Mong rằng hai người các ngươi có thể cùng nhau phụ tá thái tử, phổ biến giống tốt trên toàn quốc!"
"Đại Tư Nông, ngươi hãy dốc toàn lực phối hợp với hai người bọn họ, hoàng trang dưới tay ngươi cũng phải nhanh chóng gieo trồng giống tốt, trong thời gian này, hai người bọn họ có thể tùy ý ra vào hoàng trang. "
"Thần tuân chỉ."
Đợi đến khi Cố Tâm Nguyệt theo Tống Dập ra khỏi cung, nàng vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng, tại sao hoàng thượng tự nhiên lại ban thưởng cho nàng làm huyện chúa? Giống tốt còn chưa trồng ra kia mà? Tống Dập dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, thấp giọng giải thích: "Vừa rồi Lục Uyên có nói với ta, trước đó hắn đã giải thích với hoàng thượng rồi, ruộng vườn trong trang trại của chúng ta trước đây, Lục Uyên là người rõ ràng nhất."
"Mấu chốt trong đó, hoàng thượng còn rõ ràng hơn chúng ta, cho nên chức huyện chúa này, nàng không phải nhận không đâu."
Cố Tâm Nguyệt gật đầu, xem như yên tâm.
Hai người trở vê nhà, phần thưởng của hoàng cung cũng theo sát mà đến. Ngoài việc thăng quan tiến chức, địa khế của trang trại và ruộng tốt đã nói trong chính điện, bọn họ còn được ban thưởng thêm không ít thứ tốt.
Đợi người đi rồi, Cố Tâm Nguyệt hưng phấn nhìn số đồ ban thưởng, thấy phần lớn đều là gấm lụa, châu báu trang sức, nàng có chút bất ngờ: “Không có bạc à?”
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Trước đây hắn không nói, là vì thời cơ chưa chín muôi.Hiện giờ, Dung gia đã hoàn toàn bị phụ hoàng ghét bỏ. Lại thêm tin tức Tống Dập và đoàn người đã đến nơi an toàn, bắt đầu gieo trồng những giống mới. Chờ khi bọn họ hồi kinh, bọn họ cũng nhất định phải tâu với hoàng thượng để mở rộng ra cả nước.Trước đây Lục Uyên từng ăn ở với bọn họ, ruộng vườn trên núi, hắn cũng tận mắt chứng kiến, đương nhiên biết rõ sản lượng cao đến mức nào.Hoàng thượng nghe xong, trong lòng chấn động. Hơn nữa, trong thư của Diệp tướng quân cũng đề cập đến việc những loại cây trồng này có tỷ lệ nảy mầm cao, sinh trưởng tốt, rất nhanh thích nghi với đất đai Tây Bắc.Đến lúc này, Hoàng thượng đã hoàn toàn tin tưởng.Các đại thần bên dưới cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.Có người không thể tin nổi, có người nghỉ ngờ, cũng có kẻ hưng phấn, đủ loại lời bàn tán ập đến.Tống Dập chắp tay, thưa: "Thần không dám vọng ngồn, trước đây khi thử nghiệm gieo trồng ở trang trại, chúng thần đều ghi chép cẩn thận, xin đợi đến mùa thu năm nay, thân nguyện ý mời Đại Tư Nông đến Thanh Châu xem xét.""Được!" Hoàng đế vỗ tay: "Hai người các ngươi có nguyện ý đảm nhiệm việc này không?”"Thần nguyện dốc hết sức mình, giúp hoàng thượng nhanh chóng gieo trông thứ này." Tống Dập cung kính đáp.Cố Tâm Nguyệt cũng bước lên hành lễ: "Dân nữ cũng nguyện dốc hết sức mình.""Tốt!" Hoàng đế trên cao một lần nữa kích động đứng dậy: "Lần này Tống thiếu sư hộ tống lương thảo có công, vạch trần kể gian, lại tương kế tựu kế, giúp binh sĩ biên ải của chúng ta tránh khỏi nạn diệt vong." "Đồng thời cũng đã gieo trồng những loại cây lương thực năng suất cao ở Tây Bắc, vận động toàn dân khai hoang, tầm nhìn xa trông rộng, giải quyết được vấn đề nan giải lâu dài ở Tây Bắc."[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -"Từ hôm nay, Tống thiếu sư sẽ làm thái phó cho thái tử, tòng nhất phẩm, tiếp tục phụ tá bên cạnh thái tử.""Cố nương tử, không ngại đường xa vạn dặm theo phu quân ra chiến trường, cứu binh sĩ Bắc Việt Quốc ta khỏi lửa nước, nghe Diệp tướng quân nói, ngươi ở đó rất được mọi người yêu mến.""Từ hôm nay, sắc phong Cố nương tử làm Thanh Bình huyện chúa, ban thưởng trang trại núi Thanh Phong, trăm mẫu ruộng tốt!""Mong rằng hai người các ngươi có thể cùng nhau phụ tá thái tử, phổ biến giống tốt trên toàn quốc!""Đại Tư Nông, ngươi hãy dốc toàn lực phối hợp với hai người bọn họ, hoàng trang dưới tay ngươi cũng phải nhanh chóng gieo trồng giống tốt, trong thời gian này, hai người bọn họ có thể tùy ý ra vào hoàng trang. ""Thần tuân chỉ."Đợi đến khi Cố Tâm Nguyệt theo Tống Dập ra khỏi cung, nàng vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng, tại sao hoàng thượng tự nhiên lại ban thưởng cho nàng làm huyện chúa? Giống tốt còn chưa trồng ra kia mà? Tống Dập dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, thấp giọng giải thích: "Vừa rồi Lục Uyên có nói với ta, trước đó hắn đã giải thích với hoàng thượng rồi, ruộng vườn trong trang trại của chúng ta trước đây, Lục Uyên là người rõ ràng nhất.""Mấu chốt trong đó, hoàng thượng còn rõ ràng hơn chúng ta, cho nên chức huyện chúa này, nàng không phải nhận không đâu."Cố Tâm Nguyệt gật đầu, xem như yên tâm.Hai người trở vê nhà, phần thưởng của hoàng cung cũng theo sát mà đến. Ngoài việc thăng quan tiến chức, địa khế của trang trại và ruộng tốt đã nói trong chính điện, bọn họ còn được ban thưởng thêm không ít thứ tốt.Đợi người đi rồi, Cố Tâm Nguyệt hưng phấn nhìn số đồ ban thưởng, thấy phần lớn đều là gấm lụa, châu báu trang sức, nàng có chút bất ngờ: “Không có bạc à?”