Tác giả:

Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…

Chương 574

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Lục Uyên bên kia biết cô cô và thẩm thẩm sắp sinh nở, liền cho phép Tống Dập và Cố Nhị Dũng bắt đầu nghỉ phép.Hai người Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan ở nhà ăn uống ngủ nghỉ, thỉnh thoảng lại được phu quân ở bên cạnh dìu dắt đi dạo trong sân. Những ngày ở nhà dưỡng thai này vốn dĩ rất yên bình và thư thái.Ai ngờ sáng sớm ngày hôm nay, bên ngoài tuyết đang rơi, trời vừa hửng sang, Giang Tu Tề đã vội vàng chạy đến.Mọi người còn tưởng hắn đến tìm Ngọc Nương, hỏi mãi mới biết, thì ra trong cung xảy ra chuyện.Đêm qua, hoàng thượng bỗng nhiên bệnh nặng, người của Thái Y Viện đã thức trắng đêm, sáng nay mặc dù ông ta đã tỉnh lại, nhưng có thể chống đỡ được hay không thì vẫn chưa thể nói trước.Từ sau khi Dung gia sụp đổ, bọn họ vẫn luôn ngấm ngầm gây chuyện sau lưng.Dung quý phi tuy bị cấm túc trong cung không thể ra ngoài, nhưng dù sao tai mắt của bà ta ở trong cung cũng còn không ít.Huống chỉ nhị hoàng tử do chính bà ta sinh ra còn đang ở trong cung, hành động cũng không bị hạn chế gì. Đêm qua thái tử điện hạ dẫn theo các hoàng tử đều túc trực trong điện.Giang Tu Tề lo lắng trong cung sẽ có biến, nên thừa dịp sáng sớm lẻn ra khỏi cung báo tin cho Tống Dập, để bọn họ chuẩn bị tâm lý trước.Dứt lời, Giang Tu Tề vội vàng quay trở vào cung.Đợi người đi rồi, hàng lông mày nhíu chặt của Tống Dập vẫn không hề giãn ra.Cố Tâm Nguyệt vừa rồi đã nghe được bảy tám phần, nàng cũng lo cho an nguy của Tiểu Lục, bèn hỏi dò: "Hay là ngươi vào cung xem sao?"Tống Dập thực sự có chút không ngồi yên được nữa, nhưng nghĩ đến Cố Tâm Nguyệt bất cứ lúc nào cũng có thể sinh, nhất là hai ngày nay thời tiết không tốt, tuyết rơi liên miên, nghĩ đến chuyện bất ngờ xảy ra khi trước lúc nàng sinh Hoài Cẩn và Tử Du, hắn lại càng bất an.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Thấy hắn suy nghĩ quá nhiều, Cố Tâm Nguyệt bèn an ủi: "Ngươi ở đây cũng không giúp được gì, hài tử này vẫn là phải để ta sinh, hơn nữa Ngọc Nương và các bà mụ đều ở đây".Những người còn lại thấy vậy cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, còn có chúng ta nữa"."Hơn nữa hai ngày nay vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ hài tử này lười, nhất thời còn chưa muốn ra ngoài”.Tống Dập do dự một lát, sau đó mới khó khăn gật đầu: "Ừm, ta đi rồi về ngay"."Ngươi cứ yên tâm đi đi, nhất định phải bình an trở về", Cố Tâm Nguyệt trịnh trọng nói.Cố Nhị Dũng ở phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh bên này, cũng vội vàng thu dọn đồ đạc: "Muội phu, ta và ngươi vào cung xem sao, bảo vệ thái tử điện hạ cũng là trách nhiệm của ta"."Được." Tống Dập quay đầu nhìn Tống Chính Quang: "Phụ thân, an nguy của mọi người giao cho người, sau khi hai người bọn con đi, người cho đóng cửa từ chối khách khứa, tạm thời đừng ra ngoài”."Ừ, yên tâm đi".Hai người đi rồi, mọi người đều như treo một hòn đá nặng trong lòng.Cố Tâm Nguyệt cũng rơi vào nỗi hoang mang chưa từng có.Theo lý mà nói, Tống Dập là nam chính trong nguyên tác, tương lai sẽ làm thừa tướng một nước, tính mạng chắc chắn sẽ được bảo đảm.Võ công của Cố Nhị Dũng bây giờ đã rất khá, chỉ cần không manh động, có lẽ sẽ không có trở ngại gì.Thế nhưng nghĩ đến trong hoàng cung lúc này e rằng sóng ngầm đang cuồn cuộn, nàng vẫn không khỏi lo lắng. Nhưng chuyện đã rồi, với tính cách của hai người bọn họ, làm quan đâu thể nào khoanh tay đứng nhìn.

Lục Uyên bên kia biết cô cô và thẩm thẩm sắp sinh nở, liền cho phép Tống Dập và Cố Nhị Dũng bắt đầu nghỉ phép.

Hai người Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan ở nhà ăn uống ngủ nghỉ, thỉnh thoảng lại được phu quân ở bên cạnh dìu dắt đi dạo trong sân. Những ngày ở nhà dưỡng thai này vốn dĩ rất yên bình và thư thái.

Ai ngờ sáng sớm ngày hôm nay, bên ngoài tuyết đang rơi, trời vừa hửng sang, Giang Tu Tề đã vội vàng chạy đến.

Mọi người còn tưởng hắn đến tìm Ngọc Nương, hỏi mãi mới biết, thì ra trong cung xảy ra chuyện.

Đêm qua, hoàng thượng bỗng nhiên bệnh nặng, người của Thái Y Viện đã thức trắng đêm, sáng nay mặc dù ông ta đã tỉnh lại, nhưng có thể chống đỡ được hay không thì vẫn chưa thể nói trước.

Từ sau khi Dung gia sụp đổ, bọn họ vẫn luôn ngấm ngầm gây chuyện sau lưng.

Dung quý phi tuy bị cấm túc trong cung không thể ra ngoài, nhưng dù sao tai mắt của bà ta ở trong cung cũng còn không ít.

Huống chỉ nhị hoàng tử do chính bà ta sinh ra còn đang ở trong cung, hành động cũng không bị hạn chế gì. Đêm qua thái tử điện hạ dẫn theo các hoàng tử đều túc trực trong điện.

Giang Tu Tề lo lắng trong cung sẽ có biến, nên thừa dịp sáng sớm lẻn ra khỏi cung báo tin cho Tống Dập, để bọn họ chuẩn bị tâm lý trước.

Dứt lời, Giang Tu Tề vội vàng quay trở vào cung.

Đợi người đi rồi, hàng lông mày nhíu chặt của Tống Dập vẫn không hề giãn ra.

Cố Tâm Nguyệt vừa rồi đã nghe được bảy tám phần, nàng cũng lo cho an nguy của Tiểu Lục, bèn hỏi dò: "Hay là ngươi vào cung xem sao?"

Tống Dập thực sự có chút không ngồi yên được nữa, nhưng nghĩ đến Cố Tâm Nguyệt bất cứ lúc nào cũng có thể sinh, nhất là hai ngày nay thời tiết không tốt, tuyết rơi liên miên, nghĩ đến chuyện bất ngờ xảy ra khi trước lúc nàng sinh Hoài Cẩn và Tử Du, hắn lại càng bất an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy hắn suy nghĩ quá nhiều, Cố Tâm Nguyệt bèn an ủi: "Ngươi ở đây cũng không giúp được gì, hài tử này vẫn là phải để ta sinh, hơn nữa Ngọc Nương và các bà mụ đều ở đây".

Những người còn lại thấy vậy cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, còn có chúng ta nữa".

"Hơn nữa hai ngày nay vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ hài tử này lười, nhất thời còn chưa muốn ra ngoài”.

Tống Dập do dự một lát, sau đó mới khó khăn gật đầu: "Ừm, ta đi rồi về ngay".

"Ngươi cứ yên tâm đi đi, nhất định phải bình an trở về", Cố Tâm Nguyệt trịnh trọng nói.

Cố Nhị Dũng ở phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh bên này, cũng vội vàng thu dọn đồ đạc: "Muội phu, ta và ngươi vào cung xem sao, bảo vệ thái tử điện hạ cũng là trách nhiệm của ta".

"Được." Tống Dập quay đầu nhìn Tống Chính Quang: "Phụ thân, an nguy của mọi người giao cho người, sau khi hai người bọn con đi, người cho đóng cửa từ chối khách khứa, tạm thời đừng ra ngoài”.

"Ừ, yên tâm đi".

Hai người đi rồi, mọi người đều như treo một hòn đá nặng trong lòng.

Cố Tâm Nguyệt cũng rơi vào nỗi hoang mang chưa từng có.

Theo lý mà nói, Tống Dập là nam chính trong nguyên tác, tương lai sẽ làm thừa tướng một nước, tính mạng chắc chắn sẽ được bảo đảm.

Võ công của Cố Nhị Dũng bây giờ đã rất khá, chỉ cần không manh động, có lẽ sẽ không có trở ngại gì.

Thế nhưng nghĩ đến trong hoàng cung lúc này e rằng sóng ngầm đang cuồn cuộn, nàng vẫn không khỏi lo lắng. Nhưng chuyện đã rồi, với tính cách của hai người bọn họ, làm quan đâu thể nào khoanh tay đứng nhìn.

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Lục Uyên bên kia biết cô cô và thẩm thẩm sắp sinh nở, liền cho phép Tống Dập và Cố Nhị Dũng bắt đầu nghỉ phép.Hai người Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan ở nhà ăn uống ngủ nghỉ, thỉnh thoảng lại được phu quân ở bên cạnh dìu dắt đi dạo trong sân. Những ngày ở nhà dưỡng thai này vốn dĩ rất yên bình và thư thái.Ai ngờ sáng sớm ngày hôm nay, bên ngoài tuyết đang rơi, trời vừa hửng sang, Giang Tu Tề đã vội vàng chạy đến.Mọi người còn tưởng hắn đến tìm Ngọc Nương, hỏi mãi mới biết, thì ra trong cung xảy ra chuyện.Đêm qua, hoàng thượng bỗng nhiên bệnh nặng, người của Thái Y Viện đã thức trắng đêm, sáng nay mặc dù ông ta đã tỉnh lại, nhưng có thể chống đỡ được hay không thì vẫn chưa thể nói trước.Từ sau khi Dung gia sụp đổ, bọn họ vẫn luôn ngấm ngầm gây chuyện sau lưng.Dung quý phi tuy bị cấm túc trong cung không thể ra ngoài, nhưng dù sao tai mắt của bà ta ở trong cung cũng còn không ít.Huống chỉ nhị hoàng tử do chính bà ta sinh ra còn đang ở trong cung, hành động cũng không bị hạn chế gì. Đêm qua thái tử điện hạ dẫn theo các hoàng tử đều túc trực trong điện.Giang Tu Tề lo lắng trong cung sẽ có biến, nên thừa dịp sáng sớm lẻn ra khỏi cung báo tin cho Tống Dập, để bọn họ chuẩn bị tâm lý trước.Dứt lời, Giang Tu Tề vội vàng quay trở vào cung.Đợi người đi rồi, hàng lông mày nhíu chặt của Tống Dập vẫn không hề giãn ra.Cố Tâm Nguyệt vừa rồi đã nghe được bảy tám phần, nàng cũng lo cho an nguy của Tiểu Lục, bèn hỏi dò: "Hay là ngươi vào cung xem sao?"Tống Dập thực sự có chút không ngồi yên được nữa, nhưng nghĩ đến Cố Tâm Nguyệt bất cứ lúc nào cũng có thể sinh, nhất là hai ngày nay thời tiết không tốt, tuyết rơi liên miên, nghĩ đến chuyện bất ngờ xảy ra khi trước lúc nàng sinh Hoài Cẩn và Tử Du, hắn lại càng bất an.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Thấy hắn suy nghĩ quá nhiều, Cố Tâm Nguyệt bèn an ủi: "Ngươi ở đây cũng không giúp được gì, hài tử này vẫn là phải để ta sinh, hơn nữa Ngọc Nương và các bà mụ đều ở đây".Những người còn lại thấy vậy cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, còn có chúng ta nữa"."Hơn nữa hai ngày nay vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ hài tử này lười, nhất thời còn chưa muốn ra ngoài”.Tống Dập do dự một lát, sau đó mới khó khăn gật đầu: "Ừm, ta đi rồi về ngay"."Ngươi cứ yên tâm đi đi, nhất định phải bình an trở về", Cố Tâm Nguyệt trịnh trọng nói.Cố Nhị Dũng ở phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh bên này, cũng vội vàng thu dọn đồ đạc: "Muội phu, ta và ngươi vào cung xem sao, bảo vệ thái tử điện hạ cũng là trách nhiệm của ta"."Được." Tống Dập quay đầu nhìn Tống Chính Quang: "Phụ thân, an nguy của mọi người giao cho người, sau khi hai người bọn con đi, người cho đóng cửa từ chối khách khứa, tạm thời đừng ra ngoài”."Ừ, yên tâm đi".Hai người đi rồi, mọi người đều như treo một hòn đá nặng trong lòng.Cố Tâm Nguyệt cũng rơi vào nỗi hoang mang chưa từng có.Theo lý mà nói, Tống Dập là nam chính trong nguyên tác, tương lai sẽ làm thừa tướng một nước, tính mạng chắc chắn sẽ được bảo đảm.Võ công của Cố Nhị Dũng bây giờ đã rất khá, chỉ cần không manh động, có lẽ sẽ không có trở ngại gì.Thế nhưng nghĩ đến trong hoàng cung lúc này e rằng sóng ngầm đang cuồn cuộn, nàng vẫn không khỏi lo lắng. Nhưng chuyện đã rồi, với tính cách của hai người bọn họ, làm quan đâu thể nào khoanh tay đứng nhìn.

Chương 574