Tác giả:

Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…

Chương 575

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Đến giờ cơm trưa, Cố Tâm Nguyệt vẫn không có chút khẩu vị nào.Nhưng để người nhà khỏi lo lắng, nàng đành cố gắng húp hai chén canh gà.Lúc nàng đang định đứng dậy trở vê phòng ngủ một giấc thì bụng bỗng nhiên truyền đến một cơn đau dữ dội...Cố Tâm Nguyệt nhịn không được khẽ kêu lên một tiếng, Hứa Thị lập tức cảnh giác: "Sao vậy?"Cố Tâm Nguyệt ôm bụng, vẻ mặt hoảng hốt: "Mẫu thân, con, con hình như sắp sinh rồi". Hứa Thị vội vàng đứng dậy đỡ lấy Cố Tâm Nguyệt, vừa gọi người tới.Không bao lâu sau, mọi người đều vây lại.Hai bà đỡ và Ngọc Nương nhanh chóng đỡ Cố Tâm Nguyệt vào phòng sinh đã chuẩn bị từ trước theo đúng kế hoạch đã tập luyện.Cố lão đầu và Cố Đại Sơn vội vàng đi đun nước nóng.Hứa Thị và Trương Thị túc trực bên ngoài phòng sinh, nghe hiệu lệnh.Từ Thị sợ Tống Thanh Hoan cũng vì thế mà động thai khí, vội vàng đỡ nàng ấy về phòng, ai ngờ đâu, Tống Thanh Hoan vừa mới nằm xuống, bụng cũng đau dữ dội. Tống Chính Quang ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, vội vàng cùng Từ Thị đỡ Thanh Hoan đến phòng sinh.Hứa Thị thấy sắc mặt Thanh Hoan trắng bệch, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?”Tống Thanh Hoan nức nở: "Mẫu thân, hình như con cũng sắp sinh rồi.""Trời đất ơi, sao lại cùng lúc thế này." Hứa Thị vừa ngạc nhiên hô lên, vừa đỡ nàng ấy vào phòng sinh.May mà trong phòng sinh đã chuẩn bị sẵn hai chiếc giường.Đồ dùng sinh nở cũng đã chuẩn bị hai phần, nếu không mọi người thật sự không biết phải làm sao.Mặc dù hai bà đỡ có kinh nghiệm đầy mình, nhưng cũng chưa từng gặp trường hợp đỡ đẻ cho hai người cùng một lúc, bọn họ cũng nhất thời cũng trở nên luống cuống.Ngọc Nương đỡ Thanh Hoan nằm xuống, sau đó quay sang dặn dò hai bà đỡ: "Mau, hai người mỗi người đỡ đẻ cho một người, ta ở giữa hỗ trợ."[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -"Vâng."Bên trong phòng sinh, tiếng la hét, tiếng an ủi, tiếng động viên vang lên không ngớt.Bởi vì Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan đều là lần đầu sinh nở, nên đương nhiên sẽ không nhanh như vậy.Hai người la hét đến sắp hết hơi, mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.Ngọc Nương thấy vậy, vội vàng sai Hứa Thị lấy hai chén trứng gà đỏ cho hai người ăn, lại hầm canh nhân sâm để sẵn.Cố Tâm Nguyệt nhìn Tống Thanh Hoan bên cạnh cũng ướt đẫm mồ hôi, cố gắng mỉm cười với nàng ấy: "Thanh Hoan muội, chúng ta đều phải cố gắng lên."Tống Thanh Hoan cũng yếu ớt quay đầu: "Tẩu tẩu, muội không sao, chúng ta cùng đợi chàng ấy trở vê.""Được, tiếp tục nào." Sau khi ăn canh nhân sâm, tỉnh thần của hai người rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.Mãi cho đến khi trời gần tối, trong phòng sinh bỗng nhiên vang lên một tiếng khóc.Mọi người đang đứng ngồi không yên bên ngoài đều reo lên: "Không biết là của Tâm Nguyệt hay của Thanh Hoan?”Mọi người còn chưa kịp nghe ngóng được tin tức, lại nghe thấy một tiếng khóc nữa.Trong lúc nhất thời, trong phòng sinh, hai tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên, tiếng nọ át tiếng kia, như đang thi với nhau.Ngọc Nương quấn cho hài tử xong, liền đi ra ngoài báo tin vui với mọi người: “Thanh Hoan sinh trước là nam hài, Tâm Nguyệt sinh sau là nữ hài."Trong phòng sinh, Cố Tâm Nguyệt đã hoàn toàn kiệt sức.Nàng nghiêng đầu nhìn hài tử đang ngủ bên cạnh, thấy nữ nhi bình an vô sự, liền chìm vào giấc ngủ...Bình minh ló rạng, ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu vào.Cố Tâm Nguyệt mở mắt ra, nhất thời còn chưa tỉnh hẳn.

Đến giờ cơm trưa, Cố Tâm Nguyệt vẫn không có chút khẩu vị nào.

Nhưng để người nhà khỏi lo lắng, nàng đành cố gắng húp hai chén canh gà.

Lúc nàng đang định đứng dậy trở vê phòng ngủ một giấc thì bụng bỗng nhiên truyền đến một cơn đau dữ dội...

Cố Tâm Nguyệt nhịn không được khẽ kêu lên một tiếng, Hứa Thị lập tức cảnh giác: "Sao vậy?"

Cố Tâm Nguyệt ôm bụng, vẻ mặt hoảng hốt: "Mẫu thân, con, con hình như sắp sinh rồi". Hứa Thị vội vàng đứng dậy đỡ lấy Cố Tâm Nguyệt, vừa gọi người tới.

Không bao lâu sau, mọi người đều vây lại.

Hai bà đỡ và Ngọc Nương nhanh chóng đỡ Cố Tâm Nguyệt vào phòng sinh đã chuẩn bị từ trước theo đúng kế hoạch đã tập luyện.

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn vội vàng đi đun nước nóng.

Hứa Thị và Trương Thị túc trực bên ngoài phòng sinh, nghe hiệu lệnh.

Từ Thị sợ Tống Thanh Hoan cũng vì thế mà động thai khí, vội vàng đỡ nàng ấy về phòng, ai ngờ đâu, Tống Thanh Hoan vừa mới nằm xuống, bụng cũng đau dữ dội. Tống Chính Quang ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, vội vàng cùng Từ Thị đỡ Thanh Hoan đến phòng sinh.

Hứa Thị thấy sắc mặt Thanh Hoan trắng bệch, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?”

Tống Thanh Hoan nức nở: "Mẫu thân, hình như con cũng sắp sinh rồi."

"Trời đất ơi, sao lại cùng lúc thế này." Hứa Thị vừa ngạc nhiên hô lên, vừa đỡ nàng ấy vào phòng sinh.

May mà trong phòng sinh đã chuẩn bị sẵn hai chiếc giường.

Đồ dùng sinh nở cũng đã chuẩn bị hai phần, nếu không mọi người thật sự không biết phải làm sao.

Mặc dù hai bà đỡ có kinh nghiệm đầy mình, nhưng cũng chưa từng gặp trường hợp đỡ đẻ cho hai người cùng một lúc, bọn họ cũng nhất thời cũng trở nên luống cuống.

Ngọc Nương đỡ Thanh Hoan nằm xuống, sau đó quay sang dặn dò hai bà đỡ: "Mau, hai người mỗi người đỡ đẻ cho một người, ta ở giữa hỗ trợ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vâng."

Bên trong phòng sinh, tiếng la hét, tiếng an ủi, tiếng động viên vang lên không ngớt.

Bởi vì Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan đều là lần đầu sinh nở, nên đương nhiên sẽ không nhanh như vậy.

Hai người la hét đến sắp hết hơi, mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Ngọc Nương thấy vậy, vội vàng sai Hứa Thị lấy hai chén trứng gà đỏ cho hai người ăn, lại hầm canh nhân sâm để sẵn.

Cố Tâm Nguyệt nhìn Tống Thanh Hoan bên cạnh cũng ướt đẫm mồ hôi, cố gắng mỉm cười với nàng ấy: "Thanh Hoan muội, chúng ta đều phải cố gắng lên."

Tống Thanh Hoan cũng yếu ớt quay đầu: "Tẩu tẩu, muội không sao, chúng ta cùng đợi chàng ấy trở vê."

"Được, tiếp tục nào." Sau khi ăn canh nhân sâm, tỉnh thần của hai người rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.

Mãi cho đến khi trời gần tối, trong phòng sinh bỗng nhiên vang lên một tiếng khóc.

Mọi người đang đứng ngồi không yên bên ngoài đều reo lên: "Không biết là của Tâm Nguyệt hay của Thanh Hoan?”

Mọi người còn chưa kịp nghe ngóng được tin tức, lại nghe thấy một tiếng khóc nữa.

Trong lúc nhất thời, trong phòng sinh, hai tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên, tiếng nọ át tiếng kia, như đang thi với nhau.

Ngọc Nương quấn cho hài tử xong, liền đi ra ngoài báo tin vui với mọi người: “Thanh Hoan sinh trước là nam hài, Tâm Nguyệt sinh sau là nữ hài."

Trong phòng sinh, Cố Tâm Nguyệt đã hoàn toàn kiệt sức.

Nàng nghiêng đầu nhìn hài tử đang ngủ bên cạnh, thấy nữ nhi bình an vô sự, liền chìm vào giấc ngủ...

Bình minh ló rạng, ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu vào.

Cố Tâm Nguyệt mở mắt ra, nhất thời còn chưa tỉnh hẳn.

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Đến giờ cơm trưa, Cố Tâm Nguyệt vẫn không có chút khẩu vị nào.Nhưng để người nhà khỏi lo lắng, nàng đành cố gắng húp hai chén canh gà.Lúc nàng đang định đứng dậy trở vê phòng ngủ một giấc thì bụng bỗng nhiên truyền đến một cơn đau dữ dội...Cố Tâm Nguyệt nhịn không được khẽ kêu lên một tiếng, Hứa Thị lập tức cảnh giác: "Sao vậy?"Cố Tâm Nguyệt ôm bụng, vẻ mặt hoảng hốt: "Mẫu thân, con, con hình như sắp sinh rồi". Hứa Thị vội vàng đứng dậy đỡ lấy Cố Tâm Nguyệt, vừa gọi người tới.Không bao lâu sau, mọi người đều vây lại.Hai bà đỡ và Ngọc Nương nhanh chóng đỡ Cố Tâm Nguyệt vào phòng sinh đã chuẩn bị từ trước theo đúng kế hoạch đã tập luyện.Cố lão đầu và Cố Đại Sơn vội vàng đi đun nước nóng.Hứa Thị và Trương Thị túc trực bên ngoài phòng sinh, nghe hiệu lệnh.Từ Thị sợ Tống Thanh Hoan cũng vì thế mà động thai khí, vội vàng đỡ nàng ấy về phòng, ai ngờ đâu, Tống Thanh Hoan vừa mới nằm xuống, bụng cũng đau dữ dội. Tống Chính Quang ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, vội vàng cùng Từ Thị đỡ Thanh Hoan đến phòng sinh.Hứa Thị thấy sắc mặt Thanh Hoan trắng bệch, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?”Tống Thanh Hoan nức nở: "Mẫu thân, hình như con cũng sắp sinh rồi.""Trời đất ơi, sao lại cùng lúc thế này." Hứa Thị vừa ngạc nhiên hô lên, vừa đỡ nàng ấy vào phòng sinh.May mà trong phòng sinh đã chuẩn bị sẵn hai chiếc giường.Đồ dùng sinh nở cũng đã chuẩn bị hai phần, nếu không mọi người thật sự không biết phải làm sao.Mặc dù hai bà đỡ có kinh nghiệm đầy mình, nhưng cũng chưa từng gặp trường hợp đỡ đẻ cho hai người cùng một lúc, bọn họ cũng nhất thời cũng trở nên luống cuống.Ngọc Nương đỡ Thanh Hoan nằm xuống, sau đó quay sang dặn dò hai bà đỡ: "Mau, hai người mỗi người đỡ đẻ cho một người, ta ở giữa hỗ trợ."[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -"Vâng."Bên trong phòng sinh, tiếng la hét, tiếng an ủi, tiếng động viên vang lên không ngớt.Bởi vì Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan đều là lần đầu sinh nở, nên đương nhiên sẽ không nhanh như vậy.Hai người la hét đến sắp hết hơi, mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.Ngọc Nương thấy vậy, vội vàng sai Hứa Thị lấy hai chén trứng gà đỏ cho hai người ăn, lại hầm canh nhân sâm để sẵn.Cố Tâm Nguyệt nhìn Tống Thanh Hoan bên cạnh cũng ướt đẫm mồ hôi, cố gắng mỉm cười với nàng ấy: "Thanh Hoan muội, chúng ta đều phải cố gắng lên."Tống Thanh Hoan cũng yếu ớt quay đầu: "Tẩu tẩu, muội không sao, chúng ta cùng đợi chàng ấy trở vê.""Được, tiếp tục nào." Sau khi ăn canh nhân sâm, tỉnh thần của hai người rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.Mãi cho đến khi trời gần tối, trong phòng sinh bỗng nhiên vang lên một tiếng khóc.Mọi người đang đứng ngồi không yên bên ngoài đều reo lên: "Không biết là của Tâm Nguyệt hay của Thanh Hoan?”Mọi người còn chưa kịp nghe ngóng được tin tức, lại nghe thấy một tiếng khóc nữa.Trong lúc nhất thời, trong phòng sinh, hai tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên, tiếng nọ át tiếng kia, như đang thi với nhau.Ngọc Nương quấn cho hài tử xong, liền đi ra ngoài báo tin vui với mọi người: “Thanh Hoan sinh trước là nam hài, Tâm Nguyệt sinh sau là nữ hài."Trong phòng sinh, Cố Tâm Nguyệt đã hoàn toàn kiệt sức.Nàng nghiêng đầu nhìn hài tử đang ngủ bên cạnh, thấy nữ nhi bình an vô sự, liền chìm vào giấc ngủ...Bình minh ló rạng, ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu vào.Cố Tâm Nguyệt mở mắt ra, nhất thời còn chưa tỉnh hẳn.

Chương 575