Ta tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là…
Chương 3
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Nữ nhi mười tuổi duy nhất của đại tướng quân Trấn Viễn cùng với tam công chúa hoàng thượng yêu thương nhất, tranh một người nam nhân. Nói chính xác hơn, tam công chúa muốn cướp, Hứa Duy Nhất là người bảo vệ. “Chử công tử, ngươi nghĩ sao?” Hoàng hậu mỉm cười mở lời. Năm nay tam công chúa mười sáu tuổi, trong mắt hoàng hậu, hiển nhiên Chử công tử và tam công chúa càng xứng đôi, mà ta càng giống như một đứa trẻ không cho người khác cướp đi đồ của chính mình. Chử Minh Lãng lễ phép trả lời: “Tiểu nhân lúc tám tuổi, đã định hôn ước với Hứa cô nương.” Hắn chỉ nói một câu này, rồi không nói nữa. Ta gấp đến không chịu nổi. Minh Lãng ca ca huynh nói thêm vài câu nữa đi, nói huynh thích ta, không lấy ai ngoài ta. Nói huynh muốn cả đời bên ta ở Bắc Cương, chăm sóc cha ta. Nhưng Chử Minh Lãng chỉ đứng ở nơi đó, không nói thêm lời nào. Nửa ngày sau, hoàng hậu gật đầu. Chử Minh Lãng đẹp trai, cử chỉ đoan trang, hơn nữa nghe theo lời hắn, trái tim hắn cũng không còn lưu luyến trên người Hứa cô nương, hai người ở giữa, càng như là tiểu cô nương một bên tình nguyện. Nếu như thế, không bằng thành toàn cho tam công chúa. Bà nhìn về phía hoàng thượng, ý bảo chọn nam nhân này, có thể. Tam công chúa vẫn luôn nhìn Chử Minh Lãng, nước mắt lưng tròng. Hoàng thượng nhận được tín hiệu, liền quay sang nói với cha ta: “Hứa tướng quân, có mắt nhìn đấy, ngươi xem, nữ nhi của ta nhìn trúng con rể ngươi chọn, ngươi, có thể nhượng bộ hay không hả?” Ta vừa muốn nói không được. Cha ta nắm lấy tay của ta, ngăn ta lại. Ông nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, Minh Lãng từ nhỏ đã được thần nhận nuôi, trong lòng thần, hắn vừa là con rể vừa là nhi tử của thần, Duy Nhất còn nhỏ, không hiểu cái gì là tình cảm nam nữ, hai người ở giữa đối xử với nhau như huynh muội, Minh Lãng có thể được tam công chúa để ý, là phúc khí của hắn.” Cái gì? Ta dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn cha ta. Cha ta cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của ta. Ta cũng khóc, khác với tiếng nức nở không thành lời của tam công chúa, ta lớn tiếng gào khóc. Hoàng hậu không đành lòng, bà nói: “Duy Nhất à, Minh Lãng ca ca của ngươi đời này đều sẽ là ca ca của ngươi, đời này, hắn sẽ yêu thương ngươi như muội muội.” “Minh Lãng ca ca đã thành ca ca rồi, vậy ai sẽ làm phu quân của ta?" Ta tuy mới mười tuổi, nhưng cũng không phải là dễ bị lừa gạt. Hoàng hậu ngượng ngùng, bà dùng cách đ-á-nh tráo khái niệm để lừa ta. Nhưng ta không ngu, ta biết chính mình đã mất đi phu quân.
Nữ nhi mười tuổi duy nhất của đại tướng quân Trấn Viễn cùng với tam công chúa hoàng thượng yêu thương nhất, tranh một người nam nhân.
Nói chính xác hơn, tam công chúa muốn cướp, Hứa Duy Nhất là người bảo vệ.
“Chử công tử, ngươi nghĩ sao?”
Hoàng hậu mỉm cười mở lời.
Năm nay tam công chúa mười sáu tuổi, trong mắt hoàng hậu, hiển nhiên Chử công tử và tam công chúa càng xứng đôi, mà ta càng giống như một đứa trẻ không cho người khác cướp đi đồ của chính mình.
Chử Minh Lãng lễ phép trả lời:
“Tiểu nhân lúc tám tuổi, đã định hôn ước với Hứa cô nương.”
Hắn chỉ nói một câu này, rồi không nói nữa.
Ta gấp đến không chịu nổi.
Minh Lãng ca ca huynh nói thêm vài câu nữa đi, nói huynh thích ta, không lấy ai ngoài ta.
Nói huynh muốn cả đời bên ta ở Bắc Cương, chăm sóc cha ta.
Nhưng Chử Minh Lãng chỉ đứng ở nơi đó, không nói thêm lời nào.
Nửa ngày sau, hoàng hậu gật đầu.
Chử Minh Lãng đẹp trai, cử chỉ đoan trang, hơn nữa nghe theo lời hắn, trái tim hắn cũng không còn lưu luyến trên người Hứa cô nương, hai người ở giữa, càng như là tiểu cô nương một bên tình nguyện.
Nếu như thế, không bằng thành toàn cho tam công chúa.
Bà nhìn về phía hoàng thượng, ý bảo chọn nam nhân này, có thể.
Tam công chúa vẫn luôn nhìn Chử Minh Lãng, nước mắt lưng tròng.
Hoàng thượng nhận được tín hiệu, liền quay sang nói với cha ta:
“Hứa tướng quân, có mắt nhìn đấy, ngươi xem, nữ nhi của ta nhìn trúng con rể ngươi chọn, ngươi, có thể nhượng bộ hay không hả?”
Ta vừa muốn nói không được.
Cha ta nắm lấy tay của ta, ngăn ta lại.
Ông nói:
“Hồi bẩm hoàng thượng, Minh Lãng từ nhỏ đã được thần nhận nuôi, trong lòng thần, hắn vừa là con rể vừa là nhi tử của thần, Duy Nhất còn nhỏ, không hiểu cái gì là tình cảm nam nữ, hai người ở giữa đối xử với nhau như huynh muội, Minh Lãng có thể được tam công chúa để ý, là phúc khí của hắn.”
Cái gì? Ta dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn cha ta.
Cha ta cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của ta.
Ta cũng khóc, khác với tiếng nức nở không thành lời của tam công chúa, ta lớn tiếng gào khóc.
Hoàng hậu không đành lòng, bà nói:
“Duy Nhất à, Minh Lãng ca ca của ngươi đời này đều sẽ là ca ca của ngươi, đời này, hắn sẽ yêu thương ngươi như muội muội.”
“Minh Lãng ca ca đã thành ca ca rồi, vậy ai sẽ làm phu quân của ta?"
Ta tuy mới mười tuổi, nhưng cũng không phải là dễ bị lừa gạt.
Hoàng hậu ngượng ngùng, bà dùng cách đ-á-nh tráo khái niệm để lừa ta.
Nhưng ta không ngu, ta biết chính mình đã mất đi phu quân.
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Nữ nhi mười tuổi duy nhất của đại tướng quân Trấn Viễn cùng với tam công chúa hoàng thượng yêu thương nhất, tranh một người nam nhân. Nói chính xác hơn, tam công chúa muốn cướp, Hứa Duy Nhất là người bảo vệ. “Chử công tử, ngươi nghĩ sao?” Hoàng hậu mỉm cười mở lời. Năm nay tam công chúa mười sáu tuổi, trong mắt hoàng hậu, hiển nhiên Chử công tử và tam công chúa càng xứng đôi, mà ta càng giống như một đứa trẻ không cho người khác cướp đi đồ của chính mình. Chử Minh Lãng lễ phép trả lời: “Tiểu nhân lúc tám tuổi, đã định hôn ước với Hứa cô nương.” Hắn chỉ nói một câu này, rồi không nói nữa. Ta gấp đến không chịu nổi. Minh Lãng ca ca huynh nói thêm vài câu nữa đi, nói huynh thích ta, không lấy ai ngoài ta. Nói huynh muốn cả đời bên ta ở Bắc Cương, chăm sóc cha ta. Nhưng Chử Minh Lãng chỉ đứng ở nơi đó, không nói thêm lời nào. Nửa ngày sau, hoàng hậu gật đầu. Chử Minh Lãng đẹp trai, cử chỉ đoan trang, hơn nữa nghe theo lời hắn, trái tim hắn cũng không còn lưu luyến trên người Hứa cô nương, hai người ở giữa, càng như là tiểu cô nương một bên tình nguyện. Nếu như thế, không bằng thành toàn cho tam công chúa. Bà nhìn về phía hoàng thượng, ý bảo chọn nam nhân này, có thể. Tam công chúa vẫn luôn nhìn Chử Minh Lãng, nước mắt lưng tròng. Hoàng thượng nhận được tín hiệu, liền quay sang nói với cha ta: “Hứa tướng quân, có mắt nhìn đấy, ngươi xem, nữ nhi của ta nhìn trúng con rể ngươi chọn, ngươi, có thể nhượng bộ hay không hả?” Ta vừa muốn nói không được. Cha ta nắm lấy tay của ta, ngăn ta lại. Ông nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, Minh Lãng từ nhỏ đã được thần nhận nuôi, trong lòng thần, hắn vừa là con rể vừa là nhi tử của thần, Duy Nhất còn nhỏ, không hiểu cái gì là tình cảm nam nữ, hai người ở giữa đối xử với nhau như huynh muội, Minh Lãng có thể được tam công chúa để ý, là phúc khí của hắn.” Cái gì? Ta dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn cha ta. Cha ta cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của ta. Ta cũng khóc, khác với tiếng nức nở không thành lời của tam công chúa, ta lớn tiếng gào khóc. Hoàng hậu không đành lòng, bà nói: “Duy Nhất à, Minh Lãng ca ca của ngươi đời này đều sẽ là ca ca của ngươi, đời này, hắn sẽ yêu thương ngươi như muội muội.” “Minh Lãng ca ca đã thành ca ca rồi, vậy ai sẽ làm phu quân của ta?" Ta tuy mới mười tuổi, nhưng cũng không phải là dễ bị lừa gạt. Hoàng hậu ngượng ngùng, bà dùng cách đ-á-nh tráo khái niệm để lừa ta. Nhưng ta không ngu, ta biết chính mình đã mất đi phu quân.