Ta tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là…
Chương 4
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Bà thật ngượng ngùng, nhìn xem xung quanh, rồi nhìn sang bên cạnh, đột nhiên lên tiếng: "Ta sẽ để Hoàng thượng ban cho ngươi lục hoàng tử làm phu quân, được không?" Lục hoàng tử? Nghe vậy, một cậu bé mũm mĩm ngồi bên cạnh bà, buông chiếc đũa xuống, lúc này hắn vẫn luôn chăm chỉ ăn bánh bao. Hắn ngơ ngác nhìn về phía Hoàng hậu: "Mẫu hậu?" Hoàng hậu vỗ nhẹ vào lưng hắn trấn an. Hoàng thượng thực vui vẻ, ông nói: "Tốt, tốt lắm! Hứa Duy Nhất, lục hoàng tử năm nay cũng mười tuổi, vừa lúc đúng với tuổi con, tuổi tác tương xứng mới xứng đôi vừa lứa chứ." Ta bĩu môi, muốn phản bác. Cha ta bóp nhẹ tay ta, ta nuốt lời xuống. Lục hoàng tử lại thấp lại béo! So với Chử Minh Lãng phong thần tuấn lãng, hắn nơi nào so được chứ? Nhưng cha ta không cho phép ta nói thêm, lôi kéo ta quỳ xuống dập đầu tạ ơn. Vì thế, cha ta vào kinh trình tấu, ta mượn cơ hội để đi theo, lại bị hoàng thất đổi phu quân mất rồi. Lục hoàng tử, hắn không hợp, hắn không chỉ béo, hắn còn là hoàng tử, hắn có thể cùng chúng ta quay về Bắc Cương sao? Nhưng cha ta không cho phép ta nói. Chử Minh Lãng đính hôn với tam công chúa không lâu, liền dọn đếm phủ tam công chúa. Là do hoàng hậu sắp xếp, nói là để hai người trước khi thành hôn bồi dưỡng tình cảm. Cha ta chỉ nhíu mày liền đồng ý. Ông dặn dò Chử Minh Lãng phải cẩn thận. Trẻ con lớn lên ở Bắc Cương tương đối thô lỗ, công chúa kim chi ngọc diệp, phải đối xử cẩn thận. Chử Minh Lãng dập đầu cảm tạ cha ta. Ta không nỡ, đi theo sau hắn từng bước một, đưa hắn ra cửa. Ta cầu xin hắn: "Minh Lãng ca ca, ngươi đừng đi có được không? Chúng ta về Bắc Cương đi nhé?" Chử Minh Lãng biểu tình bình tĩnh, vuốt đầu ta nói: "Phải lớn lên thật tốt, Tiểu Duy Nhất." Hắn thực sự coi ta khác với Tam công chúa, ta đột nhiên rất muốn khóc. Hoàng hậu nói đúng, Chử Minh Lãng rất tốt với ta, chính xác là đối xử với muội muội tốt.
Bà thật ngượng ngùng, nhìn xem xung quanh, rồi nhìn sang bên cạnh, đột nhiên lên tiếng:
"Ta sẽ để Hoàng thượng ban cho ngươi lục hoàng tử làm phu quân, được không?"
Lục hoàng tử?
Nghe vậy, một cậu bé mũm mĩm ngồi bên cạnh bà, buông chiếc đũa xuống, lúc này hắn vẫn luôn chăm chỉ ăn bánh bao.
Hắn ngơ ngác nhìn về phía Hoàng hậu:
"Mẫu hậu?"
Hoàng hậu vỗ nhẹ vào lưng hắn trấn an.
Hoàng thượng thực vui vẻ, ông nói:
"Tốt, tốt lắm! Hứa Duy Nhất, lục hoàng tử năm nay cũng mười tuổi, vừa lúc đúng với tuổi con, tuổi tác tương xứng mới xứng đôi vừa lứa chứ."
Ta bĩu môi, muốn phản bác.
Cha ta bóp nhẹ tay ta, ta nuốt lời xuống.
Lục hoàng tử lại thấp lại béo! So với Chử Minh Lãng phong thần tuấn lãng, hắn nơi nào so được chứ?
Nhưng cha ta không cho phép ta nói thêm, lôi kéo ta quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Vì thế, cha ta vào kinh trình tấu, ta mượn cơ hội để đi theo, lại bị hoàng thất đổi phu quân mất rồi.
Lục hoàng tử, hắn không hợp, hắn không chỉ béo, hắn còn là hoàng tử, hắn có thể cùng chúng ta quay về Bắc Cương sao?
Nhưng cha ta không cho phép ta nói.
Chử Minh Lãng đính hôn với tam công chúa không lâu, liền dọn đếm phủ tam công chúa.
Là do hoàng hậu sắp xếp, nói là để hai người trước khi thành hôn bồi dưỡng tình cảm.
Cha ta chỉ nhíu mày liền đồng ý.
Ông dặn dò Chử Minh Lãng phải cẩn thận.
Trẻ con lớn lên ở Bắc Cương tương đối thô lỗ, công chúa kim chi ngọc diệp, phải đối xử cẩn thận.
Chử Minh Lãng dập đầu cảm tạ cha ta.
Ta không nỡ, đi theo sau hắn từng bước một, đưa hắn ra cửa.
Ta cầu xin hắn:
"Minh Lãng ca ca, ngươi đừng đi có được không? Chúng ta về Bắc Cương đi nhé?"
Chử Minh Lãng biểu tình bình tĩnh, vuốt đầu ta nói:
"Phải lớn lên thật tốt, Tiểu Duy Nhất."
Hắn thực sự coi ta khác với Tam công chúa, ta đột nhiên rất muốn khóc.
Hoàng hậu nói đúng, Chử Minh Lãng rất tốt với ta, chính xác là đối xử với muội muội tốt.
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Bà thật ngượng ngùng, nhìn xem xung quanh, rồi nhìn sang bên cạnh, đột nhiên lên tiếng: "Ta sẽ để Hoàng thượng ban cho ngươi lục hoàng tử làm phu quân, được không?" Lục hoàng tử? Nghe vậy, một cậu bé mũm mĩm ngồi bên cạnh bà, buông chiếc đũa xuống, lúc này hắn vẫn luôn chăm chỉ ăn bánh bao. Hắn ngơ ngác nhìn về phía Hoàng hậu: "Mẫu hậu?" Hoàng hậu vỗ nhẹ vào lưng hắn trấn an. Hoàng thượng thực vui vẻ, ông nói: "Tốt, tốt lắm! Hứa Duy Nhất, lục hoàng tử năm nay cũng mười tuổi, vừa lúc đúng với tuổi con, tuổi tác tương xứng mới xứng đôi vừa lứa chứ." Ta bĩu môi, muốn phản bác. Cha ta bóp nhẹ tay ta, ta nuốt lời xuống. Lục hoàng tử lại thấp lại béo! So với Chử Minh Lãng phong thần tuấn lãng, hắn nơi nào so được chứ? Nhưng cha ta không cho phép ta nói thêm, lôi kéo ta quỳ xuống dập đầu tạ ơn. Vì thế, cha ta vào kinh trình tấu, ta mượn cơ hội để đi theo, lại bị hoàng thất đổi phu quân mất rồi. Lục hoàng tử, hắn không hợp, hắn không chỉ béo, hắn còn là hoàng tử, hắn có thể cùng chúng ta quay về Bắc Cương sao? Nhưng cha ta không cho phép ta nói. Chử Minh Lãng đính hôn với tam công chúa không lâu, liền dọn đếm phủ tam công chúa. Là do hoàng hậu sắp xếp, nói là để hai người trước khi thành hôn bồi dưỡng tình cảm. Cha ta chỉ nhíu mày liền đồng ý. Ông dặn dò Chử Minh Lãng phải cẩn thận. Trẻ con lớn lên ở Bắc Cương tương đối thô lỗ, công chúa kim chi ngọc diệp, phải đối xử cẩn thận. Chử Minh Lãng dập đầu cảm tạ cha ta. Ta không nỡ, đi theo sau hắn từng bước một, đưa hắn ra cửa. Ta cầu xin hắn: "Minh Lãng ca ca, ngươi đừng đi có được không? Chúng ta về Bắc Cương đi nhé?" Chử Minh Lãng biểu tình bình tĩnh, vuốt đầu ta nói: "Phải lớn lên thật tốt, Tiểu Duy Nhất." Hắn thực sự coi ta khác với Tam công chúa, ta đột nhiên rất muốn khóc. Hoàng hậu nói đúng, Chử Minh Lãng rất tốt với ta, chính xác là đối xử với muội muội tốt.