Ta tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là…
Chương 17
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Cha ta đi cả ngày, đến tối vẫn chưa thấy trở về, cũng không có tin tức gì. Ta có chút lo lắng. Lúc này, thị vệ báo tin, Tả Đốc ngự sử cầu kiến. Tả Đốc ngự sử là ai? Ta chưa nghe cha ta nhắc đến bao giờ? Trong lòng ta bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ cha ta phạm phải chuyện gì? Ta vội vàng chạy ra gặp. Lại là người quen. Chử Minh Lãng! Một thân quan phục, khí chất hiên ngang đứng ở sảnh lớn của khách đ**m. Sảnh lớn đã được quét sạch, chỉ còn lại một mình hắn. Ta sững sốt. Hắn nhìn thấy ta, trước tiên là nhìn ta từ trên xuống dưới, sau đó trong mắt tràn đầy kinh diễm, hắn vội vàng bước tới ta, muốn nắm lấy tay ta, ta tránh đi. Hắn cho rằng ta ngại ngùng, không để bụng đến việc ta tránh né, mặt đầy nụ cười nói với ta: "Duy Nhất, lâu rồi không gặp." "Minh Lãng ca ca, lâu rồi không gặp." Ta lùi lại một bước. Không biết vì sao, nhiều năm không gặp, ta lại không có chút vui mừng nào, ngược lại còn có chút chán ghét. "Ngươi đến tìm ta, là cha ta ông có chuyện gì sao?" Không muốn cùng hắn hàn huyên nhiều, ta vội vàng hỏi ra điều ta quan tâm. Hắn nói không phải. Hắn nói là đến tìm ta. Không quan tâm ta lãnh đạm, hắn như cuối cùng đã tìm được người có thể tâm sự. Lải nhải kể cho ta nghe về những chuyện hắn đã trải qua trong năm năm qua, bao gồm thành hôn, sinh con, thê bệnh, thăng quan tiến chức. "Tam công chúa bệnh nặng như vậy?" Nghe xong một đống lớn, ta chỉ bắt được cái này. "Nàng là nữ nhi của Hoàng hậu, thái y trong cung đều phục vụ nàng, sao có thể bệnh nặng được?" Hắn ngượng ngùng: "Cũng không tính là bệnh nặng, chỉ là sau khi sinh con bị nhiễm trùng nặng, để lại di chứng, không ảnh hưởng đến cuộc sống, chỉ là không thể thực hiện chuyện phu thê nữa." "Cái gì?"
Cha ta đi cả ngày, đến tối vẫn chưa thấy trở về, cũng không có tin tức gì.
Ta có chút lo lắng.
Lúc này, thị vệ báo tin, Tả Đốc ngự sử cầu kiến.
Tả Đốc ngự sử là ai? Ta chưa nghe cha ta nhắc đến bao giờ?
Trong lòng ta bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ cha ta phạm phải chuyện gì?
Ta vội vàng chạy ra gặp.
Lại là người quen.
Chử Minh Lãng!
Một thân quan phục, khí chất hiên ngang đứng ở sảnh lớn của khách đ**m.
Sảnh lớn đã được quét sạch, chỉ còn lại một mình hắn.
Ta sững sốt.
Hắn nhìn thấy ta, trước tiên là nhìn ta từ trên xuống dưới, sau đó trong mắt tràn đầy kinh diễm, hắn vội vàng bước tới ta, muốn nắm lấy tay ta, ta tránh đi.
Hắn cho rằng ta ngại ngùng, không để bụng đến việc ta tránh né, mặt đầy nụ cười nói với ta:
"Duy Nhất, lâu rồi không gặp."
"Minh Lãng ca ca, lâu rồi không gặp."
Ta lùi lại một bước.
Không biết vì sao, nhiều năm không gặp, ta lại không có chút vui mừng nào, ngược lại còn có chút chán ghét.
"Ngươi đến tìm ta, là cha ta ông có chuyện gì sao?"
Không muốn cùng hắn hàn huyên nhiều, ta vội vàng hỏi ra điều ta quan tâm.
Hắn nói không phải.
Hắn nói là đến tìm ta.
Không quan tâm ta lãnh đạm, hắn như cuối cùng đã tìm được người có thể tâm sự.
Lải nhải kể cho ta nghe về những chuyện hắn đã trải qua trong năm năm qua, bao gồm thành hôn, sinh con, thê bệnh, thăng quan tiến chức.
"Tam công chúa bệnh nặng như vậy?"
Nghe xong một đống lớn, ta chỉ bắt được cái này.
"Nàng là nữ nhi của Hoàng hậu, thái y trong cung đều phục vụ nàng, sao có thể bệnh nặng được?"
Hắn ngượng ngùng:
"Cũng không tính là bệnh nặng, chỉ là sau khi sinh con bị nhiễm trùng nặng, để lại di chứng, không ảnh hưởng đến cuộc sống, chỉ là không thể thực hiện chuyện phu thê nữa."
"Cái gì?"
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Cha ta đi cả ngày, đến tối vẫn chưa thấy trở về, cũng không có tin tức gì. Ta có chút lo lắng. Lúc này, thị vệ báo tin, Tả Đốc ngự sử cầu kiến. Tả Đốc ngự sử là ai? Ta chưa nghe cha ta nhắc đến bao giờ? Trong lòng ta bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ cha ta phạm phải chuyện gì? Ta vội vàng chạy ra gặp. Lại là người quen. Chử Minh Lãng! Một thân quan phục, khí chất hiên ngang đứng ở sảnh lớn của khách đ**m. Sảnh lớn đã được quét sạch, chỉ còn lại một mình hắn. Ta sững sốt. Hắn nhìn thấy ta, trước tiên là nhìn ta từ trên xuống dưới, sau đó trong mắt tràn đầy kinh diễm, hắn vội vàng bước tới ta, muốn nắm lấy tay ta, ta tránh đi. Hắn cho rằng ta ngại ngùng, không để bụng đến việc ta tránh né, mặt đầy nụ cười nói với ta: "Duy Nhất, lâu rồi không gặp." "Minh Lãng ca ca, lâu rồi không gặp." Ta lùi lại một bước. Không biết vì sao, nhiều năm không gặp, ta lại không có chút vui mừng nào, ngược lại còn có chút chán ghét. "Ngươi đến tìm ta, là cha ta ông có chuyện gì sao?" Không muốn cùng hắn hàn huyên nhiều, ta vội vàng hỏi ra điều ta quan tâm. Hắn nói không phải. Hắn nói là đến tìm ta. Không quan tâm ta lãnh đạm, hắn như cuối cùng đã tìm được người có thể tâm sự. Lải nhải kể cho ta nghe về những chuyện hắn đã trải qua trong năm năm qua, bao gồm thành hôn, sinh con, thê bệnh, thăng quan tiến chức. "Tam công chúa bệnh nặng như vậy?" Nghe xong một đống lớn, ta chỉ bắt được cái này. "Nàng là nữ nhi của Hoàng hậu, thái y trong cung đều phục vụ nàng, sao có thể bệnh nặng được?" Hắn ngượng ngùng: "Cũng không tính là bệnh nặng, chỉ là sau khi sinh con bị nhiễm trùng nặng, để lại di chứng, không ảnh hưởng đến cuộc sống, chỉ là không thể thực hiện chuyện phu thê nữa." "Cái gì?"