Tác giả:

Ta tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.   Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.   Cụ thể đến mức nào?   Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân.   Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông.   Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ.   Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng.   Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi.   Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước.   Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân.   Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi.   Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu.   Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là…

Chương 16

Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.   Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.   Cụ thể đến mức nào?   Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân.   Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông.   Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ.   Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng.   Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi.   Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước.   Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân.   Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi.   Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu.   Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Quá tàn nhẫn. Ta dường như bỗng nhiên hiểu ra, tại sao nhị hoàng tử lại b**n th** như vậy. Nếu là ta, chắc chắn trong lòng cũng sẽ không cân bằng. Nhưng đó là chuyện của người khác, trước mắt ta càng quan tâm đến chính mình. “Lục hoàng tử đã trở thành thái tử, thái tử phi không thể là con, phải chọn lại chứ?” Ta hỏi cha ta. Cha ta: “Thái tử phi với hoàng tử phi rất khác nhau, thái tử phi liên quan đến vận mệnh quốc gia. Với phẩm cấp và chiến tích của cha con, con xứng đáng làm thái tử phi, chỉ là xét cho cùng là chuyện trọng đại, xét về lâu dài, thái tử phi chưa chắc đã là con.” Nói xong, ông thật cẩn thận nhìn ta. “Khuê nữ, thực ra thái tử phi cũng chẳng có gì tốt, tương lai phải cùng vô số nữ nhân khác hầu hạ một người nam nhân, nhiều nhất một tháng chỉ cho con hai ngày thôi.” Ông tiếp tục an ủi, vẻ mặt căng thẳng. “Không sao.” Ta cười với ông. Ta đoán thám tử đã nhắc nhở ông cái gì, nếu không với tính cách của ông, đã sớm mắng mỏ. Nhưng ta, thật sự không sao. Không được thì không được thôi. Chuyện bị từ hôn, một lần lạ, hai lần quen. Ta quen rồi. Bây giờ ta mười lăm tuổi, sẽ không giống như mười tuổi, ngơ ngác mà luống cuống như vậy. Nam nhân, ta hiểu. Nếu muốn sống tốt, phải suy nghĩ giống như nam nhân vậy. Về chuyện phối ngẫu, không được thì đổi một người khác thôi. Nói chung, ta nghĩ rất thoáng. Cha ta thì không, ông lo lắng ta mạnh miệng. Nếu thật sự bị hủy rồi, chắc chắn còn khóc nhè nữa. Ông nhất quyết để ta ở lại một quán trọ bên ngoài kinh thành, để lại vài thị vệ đắc lực. Ông một mình vào kinh trình tấu sớ, lúc buổi sáng xuất phát, nói tối sẽ về.

Quá tàn nhẫn.

 

Ta dường như bỗng nhiên hiểu ra, tại sao nhị hoàng tử lại b**n th** như vậy.

 

Nếu là ta, chắc chắn trong lòng cũng sẽ không cân bằng.

 

Nhưng đó là chuyện của người khác, trước mắt ta càng quan tâm đến chính mình.

 

“Lục hoàng tử đã trở thành thái tử, thái tử phi không thể là con, phải chọn lại chứ?”

 

Ta hỏi cha ta.

 

Cha ta:

 

“Thái tử phi với hoàng tử phi rất khác nhau, thái tử phi liên quan đến vận mệnh quốc gia. Với phẩm cấp và chiến tích của cha con, con xứng đáng làm thái tử phi, chỉ là xét cho cùng là chuyện trọng đại, xét về lâu dài, thái tử phi chưa chắc đã là con.”

 

Nói xong, ông thật cẩn thận nhìn ta.

 

“Khuê nữ, thực ra thái tử phi cũng chẳng có gì tốt, tương lai phải cùng vô số nữ nhân khác hầu hạ một người nam nhân, nhiều nhất một tháng chỉ cho con hai ngày thôi.”

 

Ông tiếp tục an ủi, vẻ mặt căng thẳng.

 

“Không sao.”

 

Ta cười với ông.

 

Ta đoán thám tử đã nhắc nhở ông cái gì, nếu không với tính cách của ông, đã sớm mắng mỏ.

 

Nhưng ta, thật sự không sao.

 

Không được thì không được thôi.

 

Chuyện bị từ hôn, một lần lạ, hai lần quen.

 

Ta quen rồi.

 

Bây giờ ta mười lăm tuổi, sẽ không giống như mười tuổi, ngơ ngác mà luống cuống như vậy.

 

Nam nhân, ta hiểu.

 

Nếu muốn sống tốt, phải suy nghĩ giống như nam nhân vậy.

 

Về chuyện phối ngẫu, không được thì đổi một người khác thôi.

 

Nói chung, ta nghĩ rất thoáng.

 

Cha ta thì không, ông lo lắng ta mạnh miệng.

 

Nếu thật sự bị hủy rồi, chắc chắn còn khóc nhè nữa.

 

Ông nhất quyết để ta ở lại một quán trọ bên ngoài kinh thành, để lại vài thị vệ đắc lực.

 

Ông một mình vào kinh trình tấu sớ, lúc buổi sáng xuất phát, nói tối sẽ về.

Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.   Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.   Cụ thể đến mức nào?   Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân.   Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông.   Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ.   Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng.   Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi.   Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước.   Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân.   Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi.   Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu.   Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Quá tàn nhẫn. Ta dường như bỗng nhiên hiểu ra, tại sao nhị hoàng tử lại b**n th** như vậy. Nếu là ta, chắc chắn trong lòng cũng sẽ không cân bằng. Nhưng đó là chuyện của người khác, trước mắt ta càng quan tâm đến chính mình. “Lục hoàng tử đã trở thành thái tử, thái tử phi không thể là con, phải chọn lại chứ?” Ta hỏi cha ta. Cha ta: “Thái tử phi với hoàng tử phi rất khác nhau, thái tử phi liên quan đến vận mệnh quốc gia. Với phẩm cấp và chiến tích của cha con, con xứng đáng làm thái tử phi, chỉ là xét cho cùng là chuyện trọng đại, xét về lâu dài, thái tử phi chưa chắc đã là con.” Nói xong, ông thật cẩn thận nhìn ta. “Khuê nữ, thực ra thái tử phi cũng chẳng có gì tốt, tương lai phải cùng vô số nữ nhân khác hầu hạ một người nam nhân, nhiều nhất một tháng chỉ cho con hai ngày thôi.” Ông tiếp tục an ủi, vẻ mặt căng thẳng. “Không sao.” Ta cười với ông. Ta đoán thám tử đã nhắc nhở ông cái gì, nếu không với tính cách của ông, đã sớm mắng mỏ. Nhưng ta, thật sự không sao. Không được thì không được thôi. Chuyện bị từ hôn, một lần lạ, hai lần quen. Ta quen rồi. Bây giờ ta mười lăm tuổi, sẽ không giống như mười tuổi, ngơ ngác mà luống cuống như vậy. Nam nhân, ta hiểu. Nếu muốn sống tốt, phải suy nghĩ giống như nam nhân vậy. Về chuyện phối ngẫu, không được thì đổi một người khác thôi. Nói chung, ta nghĩ rất thoáng. Cha ta thì không, ông lo lắng ta mạnh miệng. Nếu thật sự bị hủy rồi, chắc chắn còn khóc nhè nữa. Ông nhất quyết để ta ở lại một quán trọ bên ngoài kinh thành, để lại vài thị vệ đắc lực. Ông một mình vào kinh trình tấu sớ, lúc buổi sáng xuất phát, nói tối sẽ về.

Chương 16