Ta tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là…
Chương 21
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Cha ta đứng bên cạnh nhìn, miệng cứ nhấp nhô. Nhưng, ánh mắt nhìn thái tử của ông, là ngưỡng mộ, đặc biệt giống như nhạc phụ nhìn con rể ưng ý. Chử Minh Lãng rất xấu hổ, lùi xa, lại hành lễ với cha ta, đi rồi. Cha ta nhìn theo bóng lưng hắn thở dài. Chử Minh Lãng đ-á-nh giá quá cao bản thân, cũng đ-á-nh giá quá cao tình cảm của ta đối với hắn. Hắn l* m*ng mang lại cho ta nỗi nhục nhã, cũng khiến hắn khó xử. Ta nhìn theo hướng hắn đi xa, cuối cùng cũng là người cũ. Thái tử vặn đầu ta, chua chát nói: "Nàng là Thái tử phi của ta, không được nhìn nam nhân khác." "Cái gì?" Lần này không cần vặn, ta tự động quay đầu nhìn hắn. "Ta là gì của ngươi?" Ta hỏi hắn. Hắn cười, nở một nụ cười tươi tắn: "Nàng là thái tử phi của ta, là thê tử của ta." Ta suýt nữa té ngã tại chỗ, thật sự thăng chức rồi à? Cha ta mặt mày hớn hở gật đầu với ta: "Khuê nữ, hoàng thượng hoàng hậu nói rồi, con chính là thái tử phi." Ta là Thái tử phi, Hoàng hậu cho ta đến Đông cung ở trước ngày đại hôn. Lý do cũng như cũ: để vun đắp tình cảm trước khi cưới. Trong Đông cung cũng có một cái ao, cũng nuôi cá chép. Cũng giống như trong cung. Thái tử ngồi ở bên hồ, ném những mẩu bánh bao vào trong: "Nhiều năm nay, ta thích nhất là chuyện ném bánh bao cho cá chép ăn." Ta đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy một mẩu bánh bao từ trong tay hắn, xé ra. "Ngươi không phải không muốn làm Thái tử sao?"
Cha ta đứng bên cạnh nhìn, miệng cứ nhấp nhô.
Nhưng, ánh mắt nhìn thái tử của ông, là ngưỡng mộ, đặc biệt giống như nhạc phụ nhìn con rể ưng ý.
Chử Minh Lãng rất xấu hổ, lùi xa, lại hành lễ với cha ta, đi rồi.
Cha ta nhìn theo bóng lưng hắn thở dài.
Chử Minh Lãng đ-á-nh giá quá cao bản thân, cũng đ-á-nh giá quá cao tình cảm của ta đối với hắn.
Hắn l* m*ng mang lại cho ta nỗi nhục nhã, cũng khiến hắn khó xử.
Ta nhìn theo hướng hắn đi xa, cuối cùng cũng là người cũ.
Thái tử vặn đầu ta, chua chát nói:
"Nàng là Thái tử phi của ta, không được nhìn nam nhân khác."
"Cái gì?"
Lần này không cần vặn, ta tự động quay đầu nhìn hắn.
"Ta là gì của ngươi?"
Ta hỏi hắn.
Hắn cười, nở một nụ cười tươi tắn:
"Nàng là thái tử phi của ta, là thê tử của ta."
Ta suýt nữa té ngã tại chỗ, thật sự thăng chức rồi à?
Cha ta mặt mày hớn hở gật đầu với ta:
"Khuê nữ, hoàng thượng hoàng hậu nói rồi, con chính là thái tử phi."
Ta là Thái tử phi, Hoàng hậu cho ta đến Đông cung ở trước ngày đại hôn.
Lý do cũng như cũ: để vun đắp tình cảm trước khi cưới.
Trong Đông cung cũng có một cái ao, cũng nuôi cá chép.
Cũng giống như trong cung.
Thái tử ngồi ở bên hồ, ném những mẩu bánh bao vào trong:
"Nhiều năm nay, ta thích nhất là chuyện ném bánh bao cho cá chép ăn."
Ta đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy một mẩu bánh bao từ trong tay hắn, xé ra.
"Ngươi không phải không muốn làm Thái tử sao?"
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Cha ta đứng bên cạnh nhìn, miệng cứ nhấp nhô. Nhưng, ánh mắt nhìn thái tử của ông, là ngưỡng mộ, đặc biệt giống như nhạc phụ nhìn con rể ưng ý. Chử Minh Lãng rất xấu hổ, lùi xa, lại hành lễ với cha ta, đi rồi. Cha ta nhìn theo bóng lưng hắn thở dài. Chử Minh Lãng đ-á-nh giá quá cao bản thân, cũng đ-á-nh giá quá cao tình cảm của ta đối với hắn. Hắn l* m*ng mang lại cho ta nỗi nhục nhã, cũng khiến hắn khó xử. Ta nhìn theo hướng hắn đi xa, cuối cùng cũng là người cũ. Thái tử vặn đầu ta, chua chát nói: "Nàng là Thái tử phi của ta, không được nhìn nam nhân khác." "Cái gì?" Lần này không cần vặn, ta tự động quay đầu nhìn hắn. "Ta là gì của ngươi?" Ta hỏi hắn. Hắn cười, nở một nụ cười tươi tắn: "Nàng là thái tử phi của ta, là thê tử của ta." Ta suýt nữa té ngã tại chỗ, thật sự thăng chức rồi à? Cha ta mặt mày hớn hở gật đầu với ta: "Khuê nữ, hoàng thượng hoàng hậu nói rồi, con chính là thái tử phi." Ta là Thái tử phi, Hoàng hậu cho ta đến Đông cung ở trước ngày đại hôn. Lý do cũng như cũ: để vun đắp tình cảm trước khi cưới. Trong Đông cung cũng có một cái ao, cũng nuôi cá chép. Cũng giống như trong cung. Thái tử ngồi ở bên hồ, ném những mẩu bánh bao vào trong: "Nhiều năm nay, ta thích nhất là chuyện ném bánh bao cho cá chép ăn." Ta đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy một mẩu bánh bao từ trong tay hắn, xé ra. "Ngươi không phải không muốn làm Thái tử sao?"