Tác giả:

Ta tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.   Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.   Cụ thể đến mức nào?   Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân.   Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông.   Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ.   Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng.   Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi.   Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước.   Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân.   Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi.   Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu.   Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là…

Chương 23: Hoàn

Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.   Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.   Cụ thể đến mức nào?   Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân.   Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông.   Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ.   Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng.   Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi.   Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước.   Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân.   Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi.   Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu.   Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Cha ta nói, Chử Minh Lãng thực ra đang bí mật qua lại với thái tử. Nếu thái tử đăng cơ, ta khó tránh khỏi sẽ trở thành thiếp thất của Chử Minh Lãng, còn tam công chúa sẽ như thế nào, càng là không dám nghĩ đến. Nếu nhị hoàng tử lên ngôi, lấy oán khí của Quý phi, sẽ không buông tha cho hoàng hậu và lục hoàng tử. Lục hoàng tử phải là người kế vị. "Ngươi muốn bảo vệ ta, không nhất thiết phải để ta làm thái tử phi của ngươi chứ?" "Nàng không muốn ở bên ta à?" Hắn chớp chớp hàng mi dài câu dẫn ta. Tôi rung động, quá đẹp, ậm ừ thừa nhận: "Đồng ý." "Nhưng ngươi sẽ có rất nhiều phi tần, còn muốn để ta giúp ngươi quản lý, ta sợ ta sẽ tức giận không chịu nổi." Ta bổ sung. Hắn cười ha ha, ôm ta chặt hơn: "Sẽ không đâu." "Ta và phụ hoàng không giống nhau, ông đưa nữ nhân vào hậu cung là để kiềm chế, cũng là để tăng thêm con nối dõi." "Ta không cần, nếu có người phù hợp hơn ta để làm hoàng đế, ta sẽ thoái vị; con ta nếu không thích hợp kế vị, thì sẽ chọn từ tộc khác." "Ta không muốn chiếm hữu, ta chỉ muốn bảo vệ." Ta ôm lấy cánh tay hắn khóc: "Đừng nhường cho người khác, ngươi sẽ là thái tử tốt nhất, hoàng đế tốt nhất, phụ hoàng tốt nhất, ngươi phải cố gắng, đừng lùi bước." Hắn trầm giọng cười: "Được." Ta và Thái tử kết hôn lúc chúng ta 17 tuổi, năm sau ta sinh hạ nữ nhi. Đôi mắt to tròn xoe, cực kỳ giống hệt ta hồi nhỏ. Chúng ta đều yêu thương nó, nhưng người yêu nó nhất chính là cha ta. Cha ta ôm nó trong lòng, một khắc cũng không muốn buông ra. Ông không trở về Bắc Cương, mà ở lại kinh thành. Hoàng thượng phong cho ông chức quan cao nhất trong quân đội. Hoàng hậu cầu xin, bà nói bên cạnh Thái tử phi không thể không có người thân. Cha ta rất vui mừng, dù sao ông cũng đã lớn tuổi. Như thế nào cũng không nỡ rời xa ta quá xa. Ông ở kinh thành, Hoàng thượng ban cho ông một phủ đệ, nhưng ông mỗi ngày phải chạy hai chuyến đến Đông Cung. Chỉ để nhìn xem tiểu ngoại tôn nữ, tiện thể thăm ta. Sức khỏe của ta sau khi sinh phục hồi rất tốt. Ở chung với thái tử cũng rất thân mật, ông cảm thán: "May mà không mắc bệnh giống như tam công chúa." Nói về Chử Minh Lãng và những chuyện xưa cũ. Ông nói: "Con vừa sinh ra, ta liền sợ con phải gả xa nhà, định nuôi cho con một cậu chồng, để con ở lại bên cạnh ta, cùng ta canh giữ Bắc Cương." "Kết quả, là ta từ xa ngàn dặm đến nương nhờ con, cùng con xa nhà, cùng con ở lại kinh thành." Ta cười: "Cha, không có gì khác biệt, chỉ cần chúng ta không rời xa nhau, thì ở đâu cũng được." Cha ta ôm khuê nữ ta cười: "Đúng vậy, kinh thành cũng tốt, Bắc Cương cũng tốt, có khuê nữ ở đâu là nhà ở đó." Cái "khuê nữ" này chỉ nữ nhi của ông, cũng chỉ khuê nữ của ta. Thái tử thấy chúng ta ngọt ngào như vậy, không nhịn được cũng tham gia vào, không được phép, hắn ôm lấy ta, lại ôm lấy cha ta: "Nhà có khuê nữ, ta sẽ bảo vệ." Bị một nam nhân to lớn ôm, miệng cha ta lại khẽ nhếch. Khuê nữ ta thấy, cười toe toét, chỉ về phía cha ta và cha nó, phát ra tiếng nói đầu tiên trong đời: “Cha.” - Hết -

Cha ta nói, Chử Minh Lãng thực ra đang bí mật qua lại với thái tử.

 

Nếu thái tử đăng cơ, ta khó tránh khỏi sẽ trở thành thiếp thất của Chử Minh Lãng, còn tam công chúa sẽ như thế nào, càng là không dám nghĩ đến.

 

Nếu nhị hoàng tử lên ngôi, lấy oán khí của Quý phi, sẽ không buông tha cho hoàng hậu và lục hoàng tử.

 

Lục hoàng tử phải là người kế vị.

 

"Ngươi muốn bảo vệ ta, không nhất thiết phải để ta làm thái tử phi của ngươi chứ?"

 

"Nàng không muốn ở bên ta à?"

 

Hắn chớp chớp hàng mi dài câu dẫn ta.

 

Tôi rung động, quá đẹp, ậm ừ thừa nhận:

 

"Đồng ý."

 

"Nhưng ngươi sẽ có rất nhiều phi tần, còn muốn để ta giúp ngươi quản lý, ta sợ ta sẽ tức giận không chịu nổi." Ta bổ sung.

 

Hắn cười ha ha, ôm ta chặt hơn:

 

"Sẽ không đâu."

 

"Ta và phụ hoàng không giống nhau, ông đưa nữ nhân vào hậu cung là để kiềm chế, cũng là để tăng thêm con nối dõi."

 

"Ta không cần, nếu có người phù hợp hơn ta để làm hoàng đế, ta sẽ thoái vị; con ta nếu không thích hợp kế vị, thì sẽ chọn từ tộc khác."

 

"Ta không muốn chiếm hữu, ta chỉ muốn bảo vệ."

 

Ta ôm lấy cánh tay hắn khóc:

 

"Đừng nhường cho người khác, ngươi sẽ là thái tử tốt nhất, hoàng đế tốt nhất, phụ hoàng tốt nhất, ngươi phải cố gắng, đừng lùi bước."

 

Hắn trầm giọng cười:

 

"Được."

 

Ta và Thái tử kết hôn lúc chúng ta 17 tuổi, năm sau ta sinh hạ nữ nhi.

 

Đôi mắt to tròn xoe, cực kỳ giống hệt ta hồi nhỏ.

 

Chúng ta đều yêu thương nó, nhưng người yêu nó nhất chính là cha ta.

 

Cha ta ôm nó trong lòng, một khắc cũng không muốn buông ra.

 

Ông không trở về Bắc Cương, mà ở lại kinh thành.

 

Hoàng thượng phong cho ông chức quan cao nhất trong quân đội.

 

Hoàng hậu cầu xin, bà nói bên cạnh Thái tử phi không thể không có người thân.

 

Cha ta rất vui mừng, dù sao ông cũng đã lớn tuổi.

 

Như thế nào cũng không nỡ rời xa ta quá xa.

 

Ông ở kinh thành, Hoàng thượng ban cho ông một phủ đệ, nhưng ông mỗi ngày phải chạy hai chuyến đến Đông Cung.

 

Chỉ để nhìn xem tiểu ngoại tôn nữ, tiện thể thăm ta.

 

Sức khỏe của ta sau khi sinh phục hồi rất tốt.

 

Ở chung với thái tử cũng rất thân mật, ông cảm thán:

 

"May mà không mắc bệnh giống như tam công chúa."

 

Nói về Chử Minh Lãng và những chuyện xưa cũ.

 

Ông nói:

 

"Con vừa sinh ra, ta liền sợ con phải gả xa nhà, định nuôi cho con một cậu chồng, để con ở lại bên cạnh ta, cùng ta canh giữ Bắc Cương."

 

"Kết quả, là ta từ xa ngàn dặm đến nương nhờ con, cùng con xa nhà, cùng con ở lại kinh thành."

 

Ta cười:

 

"Cha, không có gì khác biệt, chỉ cần chúng ta không rời xa nhau, thì ở đâu cũng được."

 

Cha ta ôm khuê nữ ta cười:

 

"Đúng vậy, kinh thành cũng tốt, Bắc Cương cũng tốt, có khuê nữ ở đâu là nhà ở đó."

 

Cái "khuê nữ" này chỉ nữ nhi của ông, cũng chỉ khuê nữ của ta.

 

Thái tử thấy chúng ta ngọt ngào như vậy, không nhịn được cũng tham gia vào, không được phép, hắn ôm lấy ta, lại ôm lấy cha ta:

 

"Nhà có khuê nữ, ta sẽ bảo vệ."

 

Bị một nam nhân to lớn ôm, miệng cha ta lại khẽ nhếch.

 

Khuê nữ ta thấy, cười toe toét, chỉ về phía cha ta và cha nó, phát ra tiếng nói đầu tiên trong đời:

 

“Cha.”

 

- Hết -

Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.   Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.   Cụ thể đến mức nào?   Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân.   Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông.   Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ.   Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng.   Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi.   Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước.   Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân.   Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi.   Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu.   Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Cha ta nói, Chử Minh Lãng thực ra đang bí mật qua lại với thái tử. Nếu thái tử đăng cơ, ta khó tránh khỏi sẽ trở thành thiếp thất của Chử Minh Lãng, còn tam công chúa sẽ như thế nào, càng là không dám nghĩ đến. Nếu nhị hoàng tử lên ngôi, lấy oán khí của Quý phi, sẽ không buông tha cho hoàng hậu và lục hoàng tử. Lục hoàng tử phải là người kế vị. "Ngươi muốn bảo vệ ta, không nhất thiết phải để ta làm thái tử phi của ngươi chứ?" "Nàng không muốn ở bên ta à?" Hắn chớp chớp hàng mi dài câu dẫn ta. Tôi rung động, quá đẹp, ậm ừ thừa nhận: "Đồng ý." "Nhưng ngươi sẽ có rất nhiều phi tần, còn muốn để ta giúp ngươi quản lý, ta sợ ta sẽ tức giận không chịu nổi." Ta bổ sung. Hắn cười ha ha, ôm ta chặt hơn: "Sẽ không đâu." "Ta và phụ hoàng không giống nhau, ông đưa nữ nhân vào hậu cung là để kiềm chế, cũng là để tăng thêm con nối dõi." "Ta không cần, nếu có người phù hợp hơn ta để làm hoàng đế, ta sẽ thoái vị; con ta nếu không thích hợp kế vị, thì sẽ chọn từ tộc khác." "Ta không muốn chiếm hữu, ta chỉ muốn bảo vệ." Ta ôm lấy cánh tay hắn khóc: "Đừng nhường cho người khác, ngươi sẽ là thái tử tốt nhất, hoàng đế tốt nhất, phụ hoàng tốt nhất, ngươi phải cố gắng, đừng lùi bước." Hắn trầm giọng cười: "Được." Ta và Thái tử kết hôn lúc chúng ta 17 tuổi, năm sau ta sinh hạ nữ nhi. Đôi mắt to tròn xoe, cực kỳ giống hệt ta hồi nhỏ. Chúng ta đều yêu thương nó, nhưng người yêu nó nhất chính là cha ta. Cha ta ôm nó trong lòng, một khắc cũng không muốn buông ra. Ông không trở về Bắc Cương, mà ở lại kinh thành. Hoàng thượng phong cho ông chức quan cao nhất trong quân đội. Hoàng hậu cầu xin, bà nói bên cạnh Thái tử phi không thể không có người thân. Cha ta rất vui mừng, dù sao ông cũng đã lớn tuổi. Như thế nào cũng không nỡ rời xa ta quá xa. Ông ở kinh thành, Hoàng thượng ban cho ông một phủ đệ, nhưng ông mỗi ngày phải chạy hai chuyến đến Đông Cung. Chỉ để nhìn xem tiểu ngoại tôn nữ, tiện thể thăm ta. Sức khỏe của ta sau khi sinh phục hồi rất tốt. Ở chung với thái tử cũng rất thân mật, ông cảm thán: "May mà không mắc bệnh giống như tam công chúa." Nói về Chử Minh Lãng và những chuyện xưa cũ. Ông nói: "Con vừa sinh ra, ta liền sợ con phải gả xa nhà, định nuôi cho con một cậu chồng, để con ở lại bên cạnh ta, cùng ta canh giữ Bắc Cương." "Kết quả, là ta từ xa ngàn dặm đến nương nhờ con, cùng con xa nhà, cùng con ở lại kinh thành." Ta cười: "Cha, không có gì khác biệt, chỉ cần chúng ta không rời xa nhau, thì ở đâu cũng được." Cha ta ôm khuê nữ ta cười: "Đúng vậy, kinh thành cũng tốt, Bắc Cương cũng tốt, có khuê nữ ở đâu là nhà ở đó." Cái "khuê nữ" này chỉ nữ nhi của ông, cũng chỉ khuê nữ của ta. Thái tử thấy chúng ta ngọt ngào như vậy, không nhịn được cũng tham gia vào, không được phép, hắn ôm lấy ta, lại ôm lấy cha ta: "Nhà có khuê nữ, ta sẽ bảo vệ." Bị một nam nhân to lớn ôm, miệng cha ta lại khẽ nhếch. Khuê nữ ta thấy, cười toe toét, chỉ về phía cha ta và cha nó, phát ra tiếng nói đầu tiên trong đời: “Cha.” - Hết -

Chương 23: Hoàn