1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ…
Chương 13
Mùa Xuân Còn MãiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ… 15.Y phục và trang sức Tạ gia gửi tới, tinh xảo hơn nhiều so với hàng bán ở Ninh huyện.Tiểu thư cất một phần vào kho, phần còn lại cho để cho chúng ta tự chọn.Chờ ba tỷ tỷ chọn xong, ta mới rón rén cầm một hộp hương cao cùng một bộ áo váy màu phấn nhạt.Có điều ta mới mười một tuổi, bộ áo váy này hơi dài, e phải đợi đến mười bốn mới mặc vừa.Ma ma đi theo Tạ gia vốn là nhũ mẫu của Tạ lang quân, ở lại phủ hai ngày rồi cáo từ rời đi.Còn hai năm nữa tiểu thư sẽ cập kê, của hồi môn cũng phải chuẩn bị đầy đủ.Ruộng đất cửa hàng là một mặt, đám hầu hạ đi theo tiểu thư cũng là một phần trong sính lễ.Tiểu thư gả đi làm chính thất, người bên cạnh tất nhiên cũng phải là người đắc lực.Vì thế, việc huấn luyện bốn người chúng ta được đưa lên bàn tính.Giờ đây ta đã thay vị trí của Hạ Uyên, cần học cách chải đầu cho chủ tử.Người Tạ gia rời đi chưa được bao lâu, hôn sự của Nhị gia cũng định xuống.Cưới là tiểu thư nhà tri huyện bên cạnh.Nghe nói vị tri huyện ấy sắp được điều về kinh, muốn thông qua Phương gia để nương gió Tạ gia.Chuyện của những người quyền quý, nghe một chút thì cũng để đó thôi.Chuyện đúng đắn của ta, vẫn là học chải tóc thật tốt, giúp tiểu thư ăn vận chỉnh tề.Từ lúc mới học còn vụng về cho đến khi được tiểu thư khen một câu, cũng phải mất đến hai tháng.Đầu mùa xuân năm ấy, tiết trời ấm dần, người cũng dễ lười biếng hơn chút.Tiểu thư vừa thả diều ngoài sân được một lúc, liền tựa vào cột đình nhắm mắt nghỉ ngơi.Ta đứng bên thu dây diều, chẳng ngờ sợi dây bị vướng vào ngói, “phựt” một tiếng rồi đứt mất.Ta vội nói với Thu Nhạn một tiếng, rồi men theo hướng diều rơi mà đuổi theo.Chạy một mạch đến ngoại viện, bên cạnh chuồng ngựa.Thấy cánh diều mắc trên nhánh cây, lòng ta chùng xuống.Diều này là tiểu thư tự tay vẽ hoa văn, nếu để mất thì thật không hay.May sao Phương Luật đi ngang, trèo lên cây, lấy xuống đưa lại cho ta.Thấy ta vẫn nhớ tên hắn, Phương Luật có vẻ rất vui.Tính cả lần trước đưa nến, vậy là hắn đã giúp ta hai lần.Ta rút từ túi ra một viên kẹo bánh ú, đặt vào lòng bàn tay hắn.“Tiểu thư thưởng cho ta đấy, hôm nay cảm ơn ngươi.”Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, cười khờ khạo: “Cô nương khách khí rồi.”Đang trò chuyện, chợt nghe có người lại gần quát lớn:“Phương Luật, không làm việc lại đi dây dưa với nha đầu, ra cái thể thống gì!”Ta giật mình, ngẩng đầu lên đã thấy một nam tử trẻ tuổi, nét mặt âm trầm lạnh lẽo.Tướng mạo bình thường, da lại trắng.Chừng hai mươi tuổi, chân hơi tập tễnh, bước đi cao thấp không đều.Ta chợt nhớ ra, con trai của quản gia... hình như cũng chính là người có tật ở chân.Ta vội vàng lên tiếng:“Ta là Lập Xuân, hầu bên cạnh tiểu thư. Vừa nãy Phương Luật giúp ta lấy lại cánh diều từ trên cây xuống, chỉ nói vài câu mà thôi.”Ánh mắt người nọ lạnh buốt, liếc nhìn đã khiến người ta sợ hãi.Ta nói xong liền cúi đầu rảo bước rời đi.Vận xui chưa hết, giữa đường lại chạm mặt Nhị gia.Hắn đang đứng bên ao cá, thân mật trò chuyện cùng Liên Hương.Thấy ta, Nhị gia vẫy tay gọi lại:“Ngươi là người trong viện đại tiểu thư? Tên gì?”Hắn đưa tay lấy cánh diều, xoay xoay ngắm nghía một lát.Ta vội đáp tên, đến khi hắn trả lại diều, ngón tay còn tiện thể vuốt qua tay ta một cái.Toàn thân căng cứng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.Xem ra Nhị gia không nhận ra ta, chỉ cần có chút sắc là hắn đều muốn trêu ghẹo.Đang không biết phải trả lời ra sao, Liên Hương đã giận dỗi, đưa tay nhỏ đánh nhẹ lên ngực hắn:“Có thiếp ở đây mà còn nghĩ đến người khác, thiếp sẽ giận đó!”Mỹ nhân bên cạnh, Nhị gia cũng chẳng buồn để ý đến ta nữa, quay sang dỗ dành Liên Hương.Ta mới dám thở phào một hơi.Về đến viện Lê Phương, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
15.
Y phục và trang sức Tạ gia gửi tới, tinh xảo hơn nhiều so với hàng bán ở Ninh huyện.
Tiểu thư cất một phần vào kho, phần còn lại cho để cho chúng ta tự chọn.
Chờ ba tỷ tỷ chọn xong, ta mới rón rén cầm một hộp hương cao cùng một bộ áo váy màu phấn nhạt.
Có điều ta mới mười một tuổi, bộ áo váy này hơi dài, e phải đợi đến mười bốn mới mặc vừa.
Ma ma đi theo Tạ gia vốn là nhũ mẫu của Tạ lang quân, ở lại phủ hai ngày rồi cáo từ rời đi.
Còn hai năm nữa tiểu thư sẽ cập kê, của hồi môn cũng phải chuẩn bị đầy đủ.
Ruộng đất cửa hàng là một mặt, đám hầu hạ đi theo tiểu thư cũng là một phần trong sính lễ.
Tiểu thư gả đi làm chính thất, người bên cạnh tất nhiên cũng phải là người đắc lực.
Vì thế, việc huấn luyện bốn người chúng ta được đưa lên bàn tính.
Giờ đây ta đã thay vị trí của Hạ Uyên, cần học cách chải đầu cho chủ tử.
Người Tạ gia rời đi chưa được bao lâu, hôn sự của Nhị gia cũng định xuống.
Cưới là tiểu thư nhà tri huyện bên cạnh.
Nghe nói vị tri huyện ấy sắp được điều về kinh, muốn thông qua Phương gia để nương gió Tạ gia.
Chuyện của những người quyền quý, nghe một chút thì cũng để đó thôi.
Chuyện đúng đắn của ta, vẫn là học chải tóc thật tốt, giúp tiểu thư ăn vận chỉnh tề.
Từ lúc mới học còn vụng về cho đến khi được tiểu thư khen một câu, cũng phải mất đến hai tháng.
Đầu mùa xuân năm ấy, tiết trời ấm dần, người cũng dễ lười biếng hơn chút.
Tiểu thư vừa thả diều ngoài sân được một lúc, liền tựa vào cột đình nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ta đứng bên thu dây diều, chẳng ngờ sợi dây bị vướng vào ngói, “phựt” một tiếng rồi đứt mất.
Ta vội nói với Thu Nhạn một tiếng, rồi men theo hướng diều rơi mà đuổi theo.
Chạy một mạch đến ngoại viện, bên cạnh chuồng ngựa.
Thấy cánh diều mắc trên nhánh cây, lòng ta chùng xuống.
Diều này là tiểu thư tự tay vẽ hoa văn, nếu để mất thì thật không hay.
May sao Phương Luật đi ngang, trèo lên cây, lấy xuống đưa lại cho ta.
Thấy ta vẫn nhớ tên hắn, Phương Luật có vẻ rất vui.
Tính cả lần trước đưa nến, vậy là hắn đã giúp ta hai lần.
Ta rút từ túi ra một viên kẹo bánh ú, đặt vào lòng bàn tay hắn.
“Tiểu thư thưởng cho ta đấy, hôm nay cảm ơn ngươi.”
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, cười khờ khạo: “Cô nương khách khí rồi.”
Đang trò chuyện, chợt nghe có người lại gần quát lớn:
“Phương Luật, không làm việc lại đi dây dưa với nha đầu, ra cái thể thống gì!”
Ta giật mình, ngẩng đầu lên đã thấy một nam tử trẻ tuổi, nét mặt âm trầm lạnh lẽo.
Tướng mạo bình thường, da lại trắng.
Chừng hai mươi tuổi, chân hơi tập tễnh, bước đi cao thấp không đều.
Ta chợt nhớ ra, con trai của quản gia... hình như cũng chính là người có tật ở chân.
Ta vội vàng lên tiếng:
“Ta là Lập Xuân, hầu bên cạnh tiểu thư.
Vừa nãy Phương Luật giúp ta lấy lại cánh diều từ trên cây xuống, chỉ nói vài câu mà thôi.”
Ánh mắt người nọ lạnh buốt, liếc nhìn đã khiến người ta sợ hãi.
Ta nói xong liền cúi đầu rảo bước rời đi.
Vận xui chưa hết, giữa đường lại chạm mặt Nhị gia.
Hắn đang đứng bên ao cá, thân mật trò chuyện cùng Liên Hương.
Thấy ta, Nhị gia vẫy tay gọi lại:
“Ngươi là người trong viện đại tiểu thư? Tên gì?”
Hắn đưa tay lấy cánh diều, xoay xoay ngắm nghía một lát.
Ta vội đáp tên, đến khi hắn trả lại diều, ngón tay còn tiện thể vuốt qua tay ta một cái.
Toàn thân căng cứng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Xem ra Nhị gia không nhận ra ta, chỉ cần có chút sắc là hắn đều muốn trêu ghẹo.
Đang không biết phải trả lời ra sao, Liên Hương đã giận dỗi, đưa tay nhỏ đánh nhẹ lên ngực hắn:
“Có thiếp ở đây mà còn nghĩ đến người khác, thiếp sẽ giận đó!”
Mỹ nhân bên cạnh, Nhị gia cũng chẳng buồn để ý đến ta nữa, quay sang dỗ dành Liên Hương.
Ta mới dám thở phào một hơi.
Về đến viện Lê Phương, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Mùa Xuân Còn MãiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ… 15.Y phục và trang sức Tạ gia gửi tới, tinh xảo hơn nhiều so với hàng bán ở Ninh huyện.Tiểu thư cất một phần vào kho, phần còn lại cho để cho chúng ta tự chọn.Chờ ba tỷ tỷ chọn xong, ta mới rón rén cầm một hộp hương cao cùng một bộ áo váy màu phấn nhạt.Có điều ta mới mười một tuổi, bộ áo váy này hơi dài, e phải đợi đến mười bốn mới mặc vừa.Ma ma đi theo Tạ gia vốn là nhũ mẫu của Tạ lang quân, ở lại phủ hai ngày rồi cáo từ rời đi.Còn hai năm nữa tiểu thư sẽ cập kê, của hồi môn cũng phải chuẩn bị đầy đủ.Ruộng đất cửa hàng là một mặt, đám hầu hạ đi theo tiểu thư cũng là một phần trong sính lễ.Tiểu thư gả đi làm chính thất, người bên cạnh tất nhiên cũng phải là người đắc lực.Vì thế, việc huấn luyện bốn người chúng ta được đưa lên bàn tính.Giờ đây ta đã thay vị trí của Hạ Uyên, cần học cách chải đầu cho chủ tử.Người Tạ gia rời đi chưa được bao lâu, hôn sự của Nhị gia cũng định xuống.Cưới là tiểu thư nhà tri huyện bên cạnh.Nghe nói vị tri huyện ấy sắp được điều về kinh, muốn thông qua Phương gia để nương gió Tạ gia.Chuyện của những người quyền quý, nghe một chút thì cũng để đó thôi.Chuyện đúng đắn của ta, vẫn là học chải tóc thật tốt, giúp tiểu thư ăn vận chỉnh tề.Từ lúc mới học còn vụng về cho đến khi được tiểu thư khen một câu, cũng phải mất đến hai tháng.Đầu mùa xuân năm ấy, tiết trời ấm dần, người cũng dễ lười biếng hơn chút.Tiểu thư vừa thả diều ngoài sân được một lúc, liền tựa vào cột đình nhắm mắt nghỉ ngơi.Ta đứng bên thu dây diều, chẳng ngờ sợi dây bị vướng vào ngói, “phựt” một tiếng rồi đứt mất.Ta vội nói với Thu Nhạn một tiếng, rồi men theo hướng diều rơi mà đuổi theo.Chạy một mạch đến ngoại viện, bên cạnh chuồng ngựa.Thấy cánh diều mắc trên nhánh cây, lòng ta chùng xuống.Diều này là tiểu thư tự tay vẽ hoa văn, nếu để mất thì thật không hay.May sao Phương Luật đi ngang, trèo lên cây, lấy xuống đưa lại cho ta.Thấy ta vẫn nhớ tên hắn, Phương Luật có vẻ rất vui.Tính cả lần trước đưa nến, vậy là hắn đã giúp ta hai lần.Ta rút từ túi ra một viên kẹo bánh ú, đặt vào lòng bàn tay hắn.“Tiểu thư thưởng cho ta đấy, hôm nay cảm ơn ngươi.”Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, cười khờ khạo: “Cô nương khách khí rồi.”Đang trò chuyện, chợt nghe có người lại gần quát lớn:“Phương Luật, không làm việc lại đi dây dưa với nha đầu, ra cái thể thống gì!”Ta giật mình, ngẩng đầu lên đã thấy một nam tử trẻ tuổi, nét mặt âm trầm lạnh lẽo.Tướng mạo bình thường, da lại trắng.Chừng hai mươi tuổi, chân hơi tập tễnh, bước đi cao thấp không đều.Ta chợt nhớ ra, con trai của quản gia... hình như cũng chính là người có tật ở chân.Ta vội vàng lên tiếng:“Ta là Lập Xuân, hầu bên cạnh tiểu thư. Vừa nãy Phương Luật giúp ta lấy lại cánh diều từ trên cây xuống, chỉ nói vài câu mà thôi.”Ánh mắt người nọ lạnh buốt, liếc nhìn đã khiến người ta sợ hãi.Ta nói xong liền cúi đầu rảo bước rời đi.Vận xui chưa hết, giữa đường lại chạm mặt Nhị gia.Hắn đang đứng bên ao cá, thân mật trò chuyện cùng Liên Hương.Thấy ta, Nhị gia vẫy tay gọi lại:“Ngươi là người trong viện đại tiểu thư? Tên gì?”Hắn đưa tay lấy cánh diều, xoay xoay ngắm nghía một lát.Ta vội đáp tên, đến khi hắn trả lại diều, ngón tay còn tiện thể vuốt qua tay ta một cái.Toàn thân căng cứng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.Xem ra Nhị gia không nhận ra ta, chỉ cần có chút sắc là hắn đều muốn trêu ghẹo.Đang không biết phải trả lời ra sao, Liên Hương đã giận dỗi, đưa tay nhỏ đánh nhẹ lên ngực hắn:“Có thiếp ở đây mà còn nghĩ đến người khác, thiếp sẽ giận đó!”Mỹ nhân bên cạnh, Nhị gia cũng chẳng buồn để ý đến ta nữa, quay sang dỗ dành Liên Hương.Ta mới dám thở phào một hơi.Về đến viện Lê Phương, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.