Tác giả:

Hôm xảy ra tai nạn, tôi may mắn chỉ bị xây xát nhẹ. Tới bệnh viện, tôi run rẩy kể lại nỗi sợ còn chưa kịp nguôi với Châu Nghiên. Nhưng anh chỉ lặng lẽ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng bảo tôi nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn. Tôi ngơ ngác cầm tờ chẩn đoán bước ra khỏi phòng khám thì thấy một cô gái quen thuộc đi vào. Là mối tình đầu của anh. "A Nghiên, em lại mất ngủ... Gần đây còn hay gặp ác mộng nữa. Anh có thể nhờ đồng nghiệp kê giúp ít thuốc ngủ không?" Châu Nghiên khựng lại, mắt đỏ hoe, giọng vừa giận vừa bất lực: "Em ngủ không được thì gọi cho anh. Đừng tự làm hại sức khỏe của mình như thế, được không?" Tôi đứng ngay đó, lặng im nghe hết. Khi chất vấn anh, anh chỉ điềm nhiên đáp: “Anh chỉ xem cô ấy như một bệnh nhân. Em đừng trẻ con nữa.” Tôi bật cười, quay lưng đi đăng ký khám với một bác sĩ nam. 01 Cả ngày hôm đó, tôi dọn sạch khu vườn nhỏ sau nhà, nhổ hết rau, trồng lại đầy hoa. Châu Nghiên là bác sĩ, những lần phẫu thuật dài khiến anh thường xuyên bỏ bữa, rồi sinh ra bệnh dạ dày. Sau…

Chương 7

Năm Sau Hoa Vẫn NởTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịHôm xảy ra tai nạn, tôi may mắn chỉ bị xây xát nhẹ. Tới bệnh viện, tôi run rẩy kể lại nỗi sợ còn chưa kịp nguôi với Châu Nghiên. Nhưng anh chỉ lặng lẽ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng bảo tôi nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn. Tôi ngơ ngác cầm tờ chẩn đoán bước ra khỏi phòng khám thì thấy một cô gái quen thuộc đi vào. Là mối tình đầu của anh. "A Nghiên, em lại mất ngủ... Gần đây còn hay gặp ác mộng nữa. Anh có thể nhờ đồng nghiệp kê giúp ít thuốc ngủ không?" Châu Nghiên khựng lại, mắt đỏ hoe, giọng vừa giận vừa bất lực: "Em ngủ không được thì gọi cho anh. Đừng tự làm hại sức khỏe của mình như thế, được không?" Tôi đứng ngay đó, lặng im nghe hết. Khi chất vấn anh, anh chỉ điềm nhiên đáp: “Anh chỉ xem cô ấy như một bệnh nhân. Em đừng trẻ con nữa.” Tôi bật cười, quay lưng đi đăng ký khám với một bác sĩ nam. 01 Cả ngày hôm đó, tôi dọn sạch khu vườn nhỏ sau nhà, nhổ hết rau, trồng lại đầy hoa. Châu Nghiên là bác sĩ, những lần phẫu thuật dài khiến anh thường xuyên bỏ bữa, rồi sinh ra bệnh dạ dày. Sau… Anh không quan tâm Yên San đang đứng bên cạnh, kéo tay tôi ra ngoài ngay lập tức.Trên đường về nhà.Châu Nghiên lái xe rất nhanh, môi mím chặt, không nói một lời.Mãi đến khi về đến nhà, tôi tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.Anh mới bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi:“Tiểu Hy, em không có gì muốn nói với anh sao?”“Em biết rõ cậu ta thích em, tại sao còn đăng ký khám với cậu ấy!”Tôi quay đầu nhìn anh, giọng thản nhiên:“Bọn em bây giờ chỉ là bác sĩ và bệnh nhân, anh đừng nghĩ nhiều.”“Nhưng cậu ta đã từng theo đuổi em!”“Vậy còn anh và Yên San từng yêu nhau, chẳng phải cũng chẳng tránh né sao?”Châu Nghiên ngồi yên trong xe rất lâu.Khi vào nhà, sắc mặt anh đã trở lại bình thường.Tôi đang chuẩn bị nấu chút gì đó cho mình thì Châu Nghiên từ phía sau ôm lấy tôi:“Tiểu Hy, chúng ta đi ăn ở quán nhỏ phía Nam thành phố nhé? Lâu rồi mình chưa đến đó. Em còn nói mãi là muốn ăn, đúng lúc nay anh về sớm, để anh đưa em đi.”Quán ăn Quảng Đông nhỏ đó là nơi hồi bé mỗi khi tôi đói, Châu Nghiên đều dẫn tôi đến ăn. Lâu dần, chúng tôi quen thân với ông chủ, chú Lý.Chú Lý thường pha trà mát cho chúng tôi khi hai đứa ngồi lại làm bài tập sau bữa ăn.Mỗi khi có món mới, chú đều gọi tôi và Châu Nghiên đến thử đầu tiên.Dù sau khi kết hôn, chỗ ở của chúng tôi xa quán hơn, nhưng cứ vài tuần, chúng tôi vẫn lái xe đến ăn và trò chuyện với chú.Nhưng từ khi Yên San trở về nước, chúng tôi chưa từng quay lại.Hôm ấy, chú Lý bất ngờ gọi cho tôi.“Tiểu Hy, lâu quá rồi không thấy con và A Nghiên đến ăn.”“Ngày mai ghé qua đi, chú muốn… gặp hai đứa lần nữa.”Giọng chú ngắt quãng, nghe có vẻ rất mệt mỏi.Tim tôi thắt lại.Sức khỏe của chú Lý vốn không tốt, bao năm nay vẫn phải uống thuốc để duy trì.Chúng tôi luôn khuyên chú nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức. Nhưng chú kiên quyết tự tay nấu nướng, sợ khách quen đến sẽ thấy vị món ăn khác đi.Chú thở dài:“Chú già rồi, sức khỏe cũng yếu đi. Ngày mai con trai chú sẽ đưa chú lên Bắc Kinh chữa bệnh, quán này từ mai sẽ đóng cửa…”Đến đây, giọng chú nghẹn lại, như bị nỗi bất lực và tiếc nuối níu chân.Nước mắt tôi lập tức rơi xuống:“Chú Lý, ngày mai con và Châu Nghiên nhất định sẽ đến. Chú sẽ không sao đâu…”Cúp máy, tôi vội vàng gọi cho Châu Nghiên.Nhưng anh còn chưa để tôi nói hết câu, chỉ lạnh nhạt đáp:“Anh bận, lần sau đi.” rồi cúp máy.Nhưng sẽ chẳng còn lần sau nữa.7Ngày hôm sau, tôi một mình đến quán ăn nhỏ của chú Lý.Từ xa, tôi đã thấy bóng lưng gầy guộc của chú, lom khom không ngừng ngó ra ngoài chờ đợi.

Anh không quan tâm Yên San đang đứng bên cạnh, kéo tay tôi ra ngoài ngay lập tức.

Trên đường về nhà.

Châu Nghiên lái xe rất nhanh, môi mím chặt, không nói một lời.

Mãi đến khi về đến nhà, tôi tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.

Anh mới bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi:

“Tiểu Hy, em không có gì muốn nói với anh sao?”

“Em biết rõ cậu ta thích em, tại sao còn đăng ký khám với cậu ấy!”

Tôi quay đầu nhìn anh, giọng thản nhiên:

“Bọn em bây giờ chỉ là bác sĩ và bệnh nhân, anh đừng nghĩ nhiều.”

“Nhưng cậu ta đã từng theo đuổi em!”

“Vậy còn anh và Yên San từng yêu nhau, chẳng phải cũng chẳng tránh né sao?”

Châu Nghiên ngồi yên trong xe rất lâu.

Khi vào nhà, sắc mặt anh đã trở lại bình thường.

Tôi đang chuẩn bị nấu chút gì đó cho mình thì Châu Nghiên từ phía sau ôm lấy tôi:

“Tiểu Hy, chúng ta đi ăn ở quán nhỏ phía Nam thành phố nhé? Lâu rồi mình chưa đến đó. Em còn nói mãi là muốn ăn, đúng lúc nay anh về sớm, để anh đưa em đi.”

Quán ăn Quảng Đông nhỏ đó là nơi hồi bé mỗi khi tôi đói, Châu Nghiên đều dẫn tôi đến ăn. Lâu dần, chúng tôi quen thân với ông chủ, chú Lý.

Chú Lý thường pha trà mát cho chúng tôi khi hai đứa ngồi lại làm bài tập sau bữa ăn.

Mỗi khi có món mới, chú đều gọi tôi và Châu Nghiên đến thử đầu tiên.

Dù sau khi kết hôn, chỗ ở của chúng tôi xa quán hơn, nhưng cứ vài tuần, chúng tôi vẫn lái xe đến ăn và trò chuyện với chú.

Nhưng từ khi Yên San trở về nước, chúng tôi chưa từng quay lại.

Hôm ấy, chú Lý bất ngờ gọi cho tôi.

“Tiểu Hy, lâu quá rồi không thấy con và A Nghiên đến ăn.”

“Ngày mai ghé qua đi, chú muốn… gặp hai đứa lần nữa.”

Giọng chú ngắt quãng, nghe có vẻ rất mệt mỏi.

Tim tôi thắt lại.

Sức khỏe của chú Lý vốn không tốt, bao năm nay vẫn phải uống thuốc để duy trì.

Chúng tôi luôn khuyên chú nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức. Nhưng chú kiên quyết tự tay nấu nướng, sợ khách quen đến sẽ thấy vị món ăn khác đi.

Chú thở dài:

“Chú già rồi, sức khỏe cũng yếu đi. Ngày mai con trai chú sẽ đưa chú lên Bắc Kinh chữa bệnh, quán này từ mai sẽ đóng cửa…”

Đến đây, giọng chú nghẹn lại, như bị nỗi bất lực và tiếc nuối níu chân.

Nước mắt tôi lập tức rơi xuống:

“Chú Lý, ngày mai con và Châu Nghiên nhất định sẽ đến. Chú sẽ không sao đâu…”

Cúp máy, tôi vội vàng gọi cho Châu Nghiên.

Nhưng anh còn chưa để tôi nói hết câu, chỉ lạnh nhạt đáp:

“Anh bận, lần sau đi.” rồi cúp máy.

Nhưng sẽ chẳng còn lần sau nữa.

7

Ngày hôm sau, tôi một mình đến quán ăn nhỏ của chú Lý.

Từ xa, tôi đã thấy bóng lưng gầy guộc của chú, lom khom không ngừng ngó ra ngoài chờ đợi.

Năm Sau Hoa Vẫn NởTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịHôm xảy ra tai nạn, tôi may mắn chỉ bị xây xát nhẹ. Tới bệnh viện, tôi run rẩy kể lại nỗi sợ còn chưa kịp nguôi với Châu Nghiên. Nhưng anh chỉ lặng lẽ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng bảo tôi nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn. Tôi ngơ ngác cầm tờ chẩn đoán bước ra khỏi phòng khám thì thấy một cô gái quen thuộc đi vào. Là mối tình đầu của anh. "A Nghiên, em lại mất ngủ... Gần đây còn hay gặp ác mộng nữa. Anh có thể nhờ đồng nghiệp kê giúp ít thuốc ngủ không?" Châu Nghiên khựng lại, mắt đỏ hoe, giọng vừa giận vừa bất lực: "Em ngủ không được thì gọi cho anh. Đừng tự làm hại sức khỏe của mình như thế, được không?" Tôi đứng ngay đó, lặng im nghe hết. Khi chất vấn anh, anh chỉ điềm nhiên đáp: “Anh chỉ xem cô ấy như một bệnh nhân. Em đừng trẻ con nữa.” Tôi bật cười, quay lưng đi đăng ký khám với một bác sĩ nam. 01 Cả ngày hôm đó, tôi dọn sạch khu vườn nhỏ sau nhà, nhổ hết rau, trồng lại đầy hoa. Châu Nghiên là bác sĩ, những lần phẫu thuật dài khiến anh thường xuyên bỏ bữa, rồi sinh ra bệnh dạ dày. Sau… Anh không quan tâm Yên San đang đứng bên cạnh, kéo tay tôi ra ngoài ngay lập tức.Trên đường về nhà.Châu Nghiên lái xe rất nhanh, môi mím chặt, không nói một lời.Mãi đến khi về đến nhà, tôi tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.Anh mới bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi:“Tiểu Hy, em không có gì muốn nói với anh sao?”“Em biết rõ cậu ta thích em, tại sao còn đăng ký khám với cậu ấy!”Tôi quay đầu nhìn anh, giọng thản nhiên:“Bọn em bây giờ chỉ là bác sĩ và bệnh nhân, anh đừng nghĩ nhiều.”“Nhưng cậu ta đã từng theo đuổi em!”“Vậy còn anh và Yên San từng yêu nhau, chẳng phải cũng chẳng tránh né sao?”Châu Nghiên ngồi yên trong xe rất lâu.Khi vào nhà, sắc mặt anh đã trở lại bình thường.Tôi đang chuẩn bị nấu chút gì đó cho mình thì Châu Nghiên từ phía sau ôm lấy tôi:“Tiểu Hy, chúng ta đi ăn ở quán nhỏ phía Nam thành phố nhé? Lâu rồi mình chưa đến đó. Em còn nói mãi là muốn ăn, đúng lúc nay anh về sớm, để anh đưa em đi.”Quán ăn Quảng Đông nhỏ đó là nơi hồi bé mỗi khi tôi đói, Châu Nghiên đều dẫn tôi đến ăn. Lâu dần, chúng tôi quen thân với ông chủ, chú Lý.Chú Lý thường pha trà mát cho chúng tôi khi hai đứa ngồi lại làm bài tập sau bữa ăn.Mỗi khi có món mới, chú đều gọi tôi và Châu Nghiên đến thử đầu tiên.Dù sau khi kết hôn, chỗ ở của chúng tôi xa quán hơn, nhưng cứ vài tuần, chúng tôi vẫn lái xe đến ăn và trò chuyện với chú.Nhưng từ khi Yên San trở về nước, chúng tôi chưa từng quay lại.Hôm ấy, chú Lý bất ngờ gọi cho tôi.“Tiểu Hy, lâu quá rồi không thấy con và A Nghiên đến ăn.”“Ngày mai ghé qua đi, chú muốn… gặp hai đứa lần nữa.”Giọng chú ngắt quãng, nghe có vẻ rất mệt mỏi.Tim tôi thắt lại.Sức khỏe của chú Lý vốn không tốt, bao năm nay vẫn phải uống thuốc để duy trì.Chúng tôi luôn khuyên chú nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức. Nhưng chú kiên quyết tự tay nấu nướng, sợ khách quen đến sẽ thấy vị món ăn khác đi.Chú thở dài:“Chú già rồi, sức khỏe cũng yếu đi. Ngày mai con trai chú sẽ đưa chú lên Bắc Kinh chữa bệnh, quán này từ mai sẽ đóng cửa…”Đến đây, giọng chú nghẹn lại, như bị nỗi bất lực và tiếc nuối níu chân.Nước mắt tôi lập tức rơi xuống:“Chú Lý, ngày mai con và Châu Nghiên nhất định sẽ đến. Chú sẽ không sao đâu…”Cúp máy, tôi vội vàng gọi cho Châu Nghiên.Nhưng anh còn chưa để tôi nói hết câu, chỉ lạnh nhạt đáp:“Anh bận, lần sau đi.” rồi cúp máy.Nhưng sẽ chẳng còn lần sau nữa.7Ngày hôm sau, tôi một mình đến quán ăn nhỏ của chú Lý.Từ xa, tôi đã thấy bóng lưng gầy guộc của chú, lom khom không ngừng ngó ra ngoài chờ đợi.

Chương 7