Tác giả:

Hôm xảy ra tai nạn, tôi may mắn chỉ bị xây xát nhẹ. Tới bệnh viện, tôi run rẩy kể lại nỗi sợ còn chưa kịp nguôi với Châu Nghiên. Nhưng anh chỉ lặng lẽ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng bảo tôi nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn. Tôi ngơ ngác cầm tờ chẩn đoán bước ra khỏi phòng khám thì thấy một cô gái quen thuộc đi vào. Là mối tình đầu của anh. "A Nghiên, em lại mất ngủ... Gần đây còn hay gặp ác mộng nữa. Anh có thể nhờ đồng nghiệp kê giúp ít thuốc ngủ không?" Châu Nghiên khựng lại, mắt đỏ hoe, giọng vừa giận vừa bất lực: "Em ngủ không được thì gọi cho anh. Đừng tự làm hại sức khỏe của mình như thế, được không?" Tôi đứng ngay đó, lặng im nghe hết. Khi chất vấn anh, anh chỉ điềm nhiên đáp: “Anh chỉ xem cô ấy như một bệnh nhân. Em đừng trẻ con nữa.” Tôi bật cười, quay lưng đi đăng ký khám với một bác sĩ nam. 01 Cả ngày hôm đó, tôi dọn sạch khu vườn nhỏ sau nhà, nhổ hết rau, trồng lại đầy hoa. Châu Nghiên là bác sĩ, những lần phẫu thuật dài khiến anh thường xuyên bỏ bữa, rồi sinh ra bệnh dạ dày. Sau…

Chương 8

Năm Sau Hoa Vẫn NởTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịHôm xảy ra tai nạn, tôi may mắn chỉ bị xây xát nhẹ. Tới bệnh viện, tôi run rẩy kể lại nỗi sợ còn chưa kịp nguôi với Châu Nghiên. Nhưng anh chỉ lặng lẽ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng bảo tôi nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn. Tôi ngơ ngác cầm tờ chẩn đoán bước ra khỏi phòng khám thì thấy một cô gái quen thuộc đi vào. Là mối tình đầu của anh. "A Nghiên, em lại mất ngủ... Gần đây còn hay gặp ác mộng nữa. Anh có thể nhờ đồng nghiệp kê giúp ít thuốc ngủ không?" Châu Nghiên khựng lại, mắt đỏ hoe, giọng vừa giận vừa bất lực: "Em ngủ không được thì gọi cho anh. Đừng tự làm hại sức khỏe của mình như thế, được không?" Tôi đứng ngay đó, lặng im nghe hết. Khi chất vấn anh, anh chỉ điềm nhiên đáp: “Anh chỉ xem cô ấy như một bệnh nhân. Em đừng trẻ con nữa.” Tôi bật cười, quay lưng đi đăng ký khám với một bác sĩ nam. 01 Cả ngày hôm đó, tôi dọn sạch khu vườn nhỏ sau nhà, nhổ hết rau, trồng lại đầy hoa. Châu Nghiên là bác sĩ, những lần phẫu thuật dài khiến anh thường xuyên bỏ bữa, rồi sinh ra bệnh dạ dày. Sau… Tôi chớp mắt để kìm nén sự cay xè nơi khóe mắt, gượng cười bước vào quán.“Chú Lý, Châu Nghiên đi công tác rồi. Anh ấy dặn con nhất định phải ăn luôn phần của anh ấy!”Sau bữa ăn, chú Lý gói cho tôi mấy món mà Châu Nghiên thích.Tôi cầm túi đồ, nghĩ một lát rồi quyết định mang đến bệnh viện cho anh.Nhưng khi đến nơi, người đang bận rộn mà anh nói lại đang cùng Yên San đi dạo.Hai người sóng vai, vai chạm vai, vừa thân thiết vừa tự nhiên.Một cơn gió nhẹ thổi qua, Yên San khẽ rụt cổ lại, ngay lập tức Châu Nghiên cởi áo khoác khoác lên vai cô ấy.Tôi lặng lẽ xách túi đồ về nhà.Ngồi trong phòng khách rất lâu, tối đến, tôi tình cờ lướt thấy bài đăng mới của chú Lý trên mạng xã hội.Là con trai chú viết.Một đoạn văn rất dài, nhưng tôi chỉ nhìn thấy năm chữ “Chú Lý đã mất rồi.”Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, cho đến khi đôi mắt dần mờ đi.Lấy lại tinh thần, tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt mong đợi của Châu Nghiên.Tôi nhếch môi, giọng điệu đầy châm chọc:“Quán đóng cửa rồi, chú Lý… đã qua đời vì bệnh.”Sắc mặt Châu Nghiên lập tức thay đổi, anh ngẩn người, lẩm bẩm trong vô thức:“Sao lại… có thể như vậy…”“Lần trước em nói với anh, đó là ngày cuối cùng chú mở quán.”Tôi lên tiếng, ngắt lời anh.Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh thoáng hiện lên đủ loại cảm xúc phức tạp.Sau đó, anh đột ngột ôm chặt lấy tôi, như thể muốn ghim tôi vào trong lòng mình.Rất lâu sau, tôi nghe giọng Châu Nghiên trầm thấp, nghèn nghẹn:“Tiểu Hy, anh xin lỗi.”Tôi mấp máy môi, nhưng không nói gì.Lời xin lỗi muộn màng này, đã không còn ý nghĩa nữa.8Sau hôm đó, Châu Nghiên lái xe khắp thành phố, mất cả tuần mới tìm được một quán ăn có hương vị gần giống quán của chú Lý.Sáng hôm sau, tôi vẫn như thường lệ làm bữa sáng.Châu Nghiên đột nhiên vòng tay ôm eo tôi từ phía sau,giọng nói mang theo chút nũng nịu và hối lỗi:“Tiểu Hy, anh tìm được một quán có vị y hệt quán chú Lý rồi. Tối tan làm anh đón em đi ăn nhé, được không?”Tôi nghĩ ngợi một lúc, không từ chối.Kết quả, đến tối anh lại thất hứa.Anh nhắn tin nói có chút việc đột xuất, sẽ đến muộn.Tôi ngồi dưới sảnh công ty, nhìn ánh hoàng hôn dần dần biến mất ở cuối chân trời, cùng với chút tình yêu cuối cùng tôi dành cho anh cũng tan biến.Bởi vì kèm theo tin nhắn của anh là một bức ảnh tự sướng của Yên San.Cô ấy cười tươi trước ống kính, vẻ mặt đắc ý mà vô tội.Trong góc bức ảnh là bóng lưng một người đàn ông, nửa thân trên tr*n tr**, bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.Chính là Châu Nghiên.Bức ảnh nhanh chóng bị rút lại, cô ta vờ vịt nhắn:“Xin lỗi nhé, em gửi nhầm người rồi.”Máu lập tức dồn lên đầu, tôi thấy buồn nôn đến cực độ.Tôi lấy tờ đơn ly hôn trong túi ra, nhìn nó rất lâu.Cuối cùng, tôi lái xe đến nhà Yên San.Chính Châu Nghiên là người mở cửa.Vẻ mặt sửng sốt của anh còn chưa kịp thu lại, tôi đã tát anh một cái thật mạnh.Nhìn thẳng vào mắt anh, tôi nhấn từng chữ:“Châu Nghiên, chúng ta ly hôn. Em tác thành cho hai người.”

Tôi chớp mắt để kìm nén sự cay xè nơi khóe mắt, gượng cười bước vào quán.

“Chú Lý, Châu Nghiên đi công tác rồi. Anh ấy dặn con nhất định phải ăn luôn phần của anh ấy!”

Sau bữa ăn, chú Lý gói cho tôi mấy món mà Châu Nghiên thích.

Tôi cầm túi đồ, nghĩ một lát rồi quyết định mang đến bệnh viện cho anh.

Nhưng khi đến nơi, người đang bận rộn mà anh nói lại đang cùng Yên San đi dạo.

Hai người sóng vai, vai chạm vai, vừa thân thiết vừa tự nhiên.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, Yên San khẽ rụt cổ lại, ngay lập tức Châu Nghiên cởi áo khoác khoác lên vai cô ấy.

Tôi lặng lẽ xách túi đồ về nhà.

Ngồi trong phòng khách rất lâu, tối đến, tôi tình cờ lướt thấy bài đăng mới của chú Lý trên mạng xã hội.

Là con trai chú viết.

Một đoạn văn rất dài, nhưng tôi chỉ nhìn thấy năm chữ “Chú Lý đã mất rồi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, cho đến khi đôi mắt dần mờ đi.

Lấy lại tinh thần, tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt mong đợi của Châu Nghiên.

Tôi nhếch môi, giọng điệu đầy châm chọc:

“Quán đóng cửa rồi, chú Lý… đã qua đời vì bệnh.”

Sắc mặt Châu Nghiên lập tức thay đổi, anh ngẩn người, lẩm bẩm trong vô thức:

“Sao lại… có thể như vậy…”

“Lần trước em nói với anh, đó là ngày cuối cùng chú mở quán.”

Tôi lên tiếng, ngắt lời anh.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh thoáng hiện lên đủ loại cảm xúc phức tạp.

Sau đó, anh đột ngột ôm chặt lấy tôi, như thể muốn ghim tôi vào trong lòng mình.

Rất lâu sau, tôi nghe giọng Châu Nghiên trầm thấp, nghèn nghẹn:

“Tiểu Hy, anh xin lỗi.”

Tôi mấp máy môi, nhưng không nói gì.

Lời xin lỗi muộn màng này, đã không còn ý nghĩa nữa.

8

Sau hôm đó, Châu Nghiên lái xe khắp thành phố, mất cả tuần mới tìm được một quán ăn có hương vị gần giống quán của chú Lý.

Sáng hôm sau, tôi vẫn như thường lệ làm bữa sáng.

Châu Nghiên đột nhiên vòng tay ôm eo tôi từ phía sau,giọng nói mang theo chút nũng nịu và hối lỗi:

“Tiểu Hy, anh tìm được một quán có vị y hệt quán chú Lý rồi. Tối tan làm anh đón em đi ăn nhé, được không?”

Tôi nghĩ ngợi một lúc, không từ chối.

Kết quả, đến tối anh lại thất hứa.

Anh nhắn tin nói có chút việc đột xuất, sẽ đến muộn.

Tôi ngồi dưới sảnh công ty, nhìn ánh hoàng hôn dần dần biến mất ở cuối chân trời, cùng với chút tình yêu cuối cùng tôi dành cho anh cũng tan biến.

Bởi vì kèm theo tin nhắn của anh là một bức ảnh tự sướng của Yên San.

Cô ấy cười tươi trước ống kính, vẻ mặt đắc ý mà vô tội.

Trong góc bức ảnh là bóng lưng một người đàn ông, nửa thân trên tr*n tr**, bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.

Chính là Châu Nghiên.

Bức ảnh nhanh chóng bị rút lại, cô ta vờ vịt nhắn:

“Xin lỗi nhé, em gửi nhầm người rồi.”

Máu lập tức dồn lên đầu, tôi thấy buồn nôn đến cực độ.

Tôi lấy tờ đơn ly hôn trong túi ra, nhìn nó rất lâu.

Cuối cùng, tôi lái xe đến nhà Yên San.

Chính Châu Nghiên là người mở cửa.

Vẻ mặt sửng sốt của anh còn chưa kịp thu lại, tôi đã tát anh một cái thật mạnh.

Nhìn thẳng vào mắt anh, tôi nhấn từng chữ:

“Châu Nghiên, chúng ta ly hôn. Em tác thành cho hai người.”

Năm Sau Hoa Vẫn NởTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịHôm xảy ra tai nạn, tôi may mắn chỉ bị xây xát nhẹ. Tới bệnh viện, tôi run rẩy kể lại nỗi sợ còn chưa kịp nguôi với Châu Nghiên. Nhưng anh chỉ lặng lẽ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng bảo tôi nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn. Tôi ngơ ngác cầm tờ chẩn đoán bước ra khỏi phòng khám thì thấy một cô gái quen thuộc đi vào. Là mối tình đầu của anh. "A Nghiên, em lại mất ngủ... Gần đây còn hay gặp ác mộng nữa. Anh có thể nhờ đồng nghiệp kê giúp ít thuốc ngủ không?" Châu Nghiên khựng lại, mắt đỏ hoe, giọng vừa giận vừa bất lực: "Em ngủ không được thì gọi cho anh. Đừng tự làm hại sức khỏe của mình như thế, được không?" Tôi đứng ngay đó, lặng im nghe hết. Khi chất vấn anh, anh chỉ điềm nhiên đáp: “Anh chỉ xem cô ấy như một bệnh nhân. Em đừng trẻ con nữa.” Tôi bật cười, quay lưng đi đăng ký khám với một bác sĩ nam. 01 Cả ngày hôm đó, tôi dọn sạch khu vườn nhỏ sau nhà, nhổ hết rau, trồng lại đầy hoa. Châu Nghiên là bác sĩ, những lần phẫu thuật dài khiến anh thường xuyên bỏ bữa, rồi sinh ra bệnh dạ dày. Sau… Tôi chớp mắt để kìm nén sự cay xè nơi khóe mắt, gượng cười bước vào quán.“Chú Lý, Châu Nghiên đi công tác rồi. Anh ấy dặn con nhất định phải ăn luôn phần của anh ấy!”Sau bữa ăn, chú Lý gói cho tôi mấy món mà Châu Nghiên thích.Tôi cầm túi đồ, nghĩ một lát rồi quyết định mang đến bệnh viện cho anh.Nhưng khi đến nơi, người đang bận rộn mà anh nói lại đang cùng Yên San đi dạo.Hai người sóng vai, vai chạm vai, vừa thân thiết vừa tự nhiên.Một cơn gió nhẹ thổi qua, Yên San khẽ rụt cổ lại, ngay lập tức Châu Nghiên cởi áo khoác khoác lên vai cô ấy.Tôi lặng lẽ xách túi đồ về nhà.Ngồi trong phòng khách rất lâu, tối đến, tôi tình cờ lướt thấy bài đăng mới của chú Lý trên mạng xã hội.Là con trai chú viết.Một đoạn văn rất dài, nhưng tôi chỉ nhìn thấy năm chữ “Chú Lý đã mất rồi.”Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, cho đến khi đôi mắt dần mờ đi.Lấy lại tinh thần, tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt mong đợi của Châu Nghiên.Tôi nhếch môi, giọng điệu đầy châm chọc:“Quán đóng cửa rồi, chú Lý… đã qua đời vì bệnh.”Sắc mặt Châu Nghiên lập tức thay đổi, anh ngẩn người, lẩm bẩm trong vô thức:“Sao lại… có thể như vậy…”“Lần trước em nói với anh, đó là ngày cuối cùng chú mở quán.”Tôi lên tiếng, ngắt lời anh.Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh thoáng hiện lên đủ loại cảm xúc phức tạp.Sau đó, anh đột ngột ôm chặt lấy tôi, như thể muốn ghim tôi vào trong lòng mình.Rất lâu sau, tôi nghe giọng Châu Nghiên trầm thấp, nghèn nghẹn:“Tiểu Hy, anh xin lỗi.”Tôi mấp máy môi, nhưng không nói gì.Lời xin lỗi muộn màng này, đã không còn ý nghĩa nữa.8Sau hôm đó, Châu Nghiên lái xe khắp thành phố, mất cả tuần mới tìm được một quán ăn có hương vị gần giống quán của chú Lý.Sáng hôm sau, tôi vẫn như thường lệ làm bữa sáng.Châu Nghiên đột nhiên vòng tay ôm eo tôi từ phía sau,giọng nói mang theo chút nũng nịu và hối lỗi:“Tiểu Hy, anh tìm được một quán có vị y hệt quán chú Lý rồi. Tối tan làm anh đón em đi ăn nhé, được không?”Tôi nghĩ ngợi một lúc, không từ chối.Kết quả, đến tối anh lại thất hứa.Anh nhắn tin nói có chút việc đột xuất, sẽ đến muộn.Tôi ngồi dưới sảnh công ty, nhìn ánh hoàng hôn dần dần biến mất ở cuối chân trời, cùng với chút tình yêu cuối cùng tôi dành cho anh cũng tan biến.Bởi vì kèm theo tin nhắn của anh là một bức ảnh tự sướng của Yên San.Cô ấy cười tươi trước ống kính, vẻ mặt đắc ý mà vô tội.Trong góc bức ảnh là bóng lưng một người đàn ông, nửa thân trên tr*n tr**, bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.Chính là Châu Nghiên.Bức ảnh nhanh chóng bị rút lại, cô ta vờ vịt nhắn:“Xin lỗi nhé, em gửi nhầm người rồi.”Máu lập tức dồn lên đầu, tôi thấy buồn nôn đến cực độ.Tôi lấy tờ đơn ly hôn trong túi ra, nhìn nó rất lâu.Cuối cùng, tôi lái xe đến nhà Yên San.Chính Châu Nghiên là người mở cửa.Vẻ mặt sửng sốt của anh còn chưa kịp thu lại, tôi đã tát anh một cái thật mạnh.Nhìn thẳng vào mắt anh, tôi nhấn từng chữ:“Châu Nghiên, chúng ta ly hôn. Em tác thành cho hai người.”

Chương 8