Tác giả:

Tôi đỗ vào Thanh Hoa. Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển, ông bà nội, các chú các bác, ông hai bà ba… Cả một đám họ hàng mà tôi đã mười tám năm không gặp mặt, bỗng dưng kéo đến nhà, rôm rả như đi trẩy hội ngày Tết. Tôi vừa cầm giấy báo về đến cửa, còn chưa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy giọng nói oang oang của bà nội từ trong nhà vọng ra: “Cái đám con cháu trong làng trạc tuổi con Miểu Miểu nhà tôi cũng phải đến hai mươi đứa, mà chỉ có bốn đứa đỗ đại học thôi đấy! Mà đây là Thanh Hoa, là người đầu tiên của làng ta từ khi lập làng đến giờ đó nha!” Bác cả tôi gật gù phụ họa: “Đúng thế, con bé Miểu Miểu lần này đúng là làm rạng danh tổ tông rồi! Này Lệ Bình, em với lão đệ định bao giờ về làng? Mọi người dưới quê đang chờ cả rồi đó!” Họ không mời mà đến, mẹ tôi vốn đã không còn kiên nhẫn. Vừa nghe nói còn phải về quê, nụ cười xã giao trên mặt bà cũng không thể giữ nổi nữa, bà nói thẳng: “Về làng làm gì?” Mẹ tôi làm việc trong cơ quan nhà nước, bố tôi thì kinh doanh bên ngoài.…

Chương 4

Cháu Gái Thiên Tài Chống Lại Hủ Tục Gia ĐìnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTôi đỗ vào Thanh Hoa. Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển, ông bà nội, các chú các bác, ông hai bà ba… Cả một đám họ hàng mà tôi đã mười tám năm không gặp mặt, bỗng dưng kéo đến nhà, rôm rả như đi trẩy hội ngày Tết. Tôi vừa cầm giấy báo về đến cửa, còn chưa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy giọng nói oang oang của bà nội từ trong nhà vọng ra: “Cái đám con cháu trong làng trạc tuổi con Miểu Miểu nhà tôi cũng phải đến hai mươi đứa, mà chỉ có bốn đứa đỗ đại học thôi đấy! Mà đây là Thanh Hoa, là người đầu tiên của làng ta từ khi lập làng đến giờ đó nha!” Bác cả tôi gật gù phụ họa: “Đúng thế, con bé Miểu Miểu lần này đúng là làm rạng danh tổ tông rồi! Này Lệ Bình, em với lão đệ định bao giờ về làng? Mọi người dưới quê đang chờ cả rồi đó!” Họ không mời mà đến, mẹ tôi vốn đã không còn kiên nhẫn. Vừa nghe nói còn phải về quê, nụ cười xã giao trên mặt bà cũng không thể giữ nổi nữa, bà nói thẳng: “Về làng làm gì?” Mẹ tôi làm việc trong cơ quan nhà nước, bố tôi thì kinh doanh bên ngoài.… Có lẽ họ không ngờ một đứa con gái như tôi lại dám làm thật, cả đám đều sững người tại chỗ. Ngay lúc đó, người anh họ Dư Ứng Tử của tôi bất ngờ lao tới, giật phắt chiếc phong bì trên tay tôi. Tôi nhanh tay chụp lại một góc, nhưng chỉ nghe một tiếng “xoẹt” — chiếc phong bì đã bị xé toạc làm đôi.Giấy báo trúng tuyển bị hỏng, bữa tiệc cũng tan tành. Dân làng người thì ở lại hóng chuyện, người thì lắc đầu bỏ đi.Kết cục như vậy khiến ông bà nội tôi mất hết mặt mũi. Bà nội tôi ngồi bệt luôn xuống đất, bắt đầu ăn vạ: “Sao tôi lại khổ thế này! Sinh ra một đám con cháu bất hiếu bất nghĩa như vậy…”Trưởng thôn cũng lúng túng: “Ờ… Hay là thôi vậy?”“Không thể thôi được!” Bác cả tôi giật lấy tờ giấy báo, nhìn qua rồi kiên quyết nói: “Bảo con Dư Miểu đi làm lại giấy báo mới! Tốt nhất là nộp đơn xin đổi tên luôn thành của thằng Ứng Tử, đỡ phải đổi lại sau này!”Tôi tức đến bật cười: “Nằm mơ đi! Tôi thà đốt cái giấy báo này chơi còn hơn là đưa cho mấy người!”Bố mẹ tôi cũng hoàn toàn cạn lời trước kiểu hành xử của họ. Bố tôi quay sang nói với tôi: “Miểu Miểu, khỏi cần nói gì nữa, mình đi thôi.”Nhưng ông nội tôi vẫn không chịu bỏ cuộc. Ông chống gậy đập mạnh xuống bàn: “Không ai được đi hết! Thằng Ứng Tử phải đi cùng con Dư Miểu đến trường làm lại giấy báo! Hai đứa nó phải ở lại đây! Muốn đi thì bước qua xác tao trước đã!”Bố mẹ tôi bị ông dọa cho đứng khựng lại. Cả đời họ chưa từng gặp phải kiểu người ngang ngược đến thế này. Gặp phải ông bà tôi như vậy, ngoài việc nổi giận ra thì họ cũng không biết phải làm sao.Không khí căng như dây đàn, chẳng ai biết nên kết thúc thế nào. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh — nhà tôi chỉ có ba người, còn bên kia thì có cả ông bà nội, bác cả bác dâu, anh họ, chú út thím út, em họ… Cả một đám người vây quanh như thể đang giam lỏng chúng tôi.Tôi chợt nảy ra một ý, đặt chai rượu xuống, rồi bình tĩnh ngồi lại vào ghế. Cả đám người nhìn tôi chằm chằm. Một lúc sau, tôi mới lên tiếng:“Được thôi, tôi chịu thua các người rồi. Nhưng mà, dù sao đây cũng là trường đại học do chính tôi thi đỗ, bây giờ lại nhường vinh dự này cho anh họ thì chẳng phải là quá bất công với tôi sao? Dù gì tôi cũng phải được ra mắt tổ tiên một lần, để họ biết đến sự tồn tại của tôi chứ?”Tôi nhìn về phía trưởng thôn: “Cho tôi vào từ đường lạy tổ tiên, coi như tôi không uổng công về làng một chuyến. Lạy xong, tôi sẽ cùng anh Dư Ứng Tử đi làm lại giấy báo.”Trưởng thôn quay sang nhìn ông nội tôi, thấy yêu cầu cũng không có gì quá đáng. Ông nội cau mày suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.Tôi yêu cầu mọi người không ai được theo vào, nói rằng tôi muốn một mình trò chuyện với tổ tiên. Bọn họ vốn cũng chẳng buồn nhìn mặt tôi nữa, nên đã đồng ý để tôi vào một mình.Tôi bước vào từ đường, liếc nhìn xung quanh — nghi thức đã được chuẩn bị rất long trọng. Trên bàn thờ đầy ắp lễ vật, có cả ba chiếc đầu heo, đầu dê, đầu bò, hoa quả xếp thành hàng, hai bên còn có hai vò rượu cúng lớn.Tôi tiến đến mở nắp một vò rượu cúng, rót đầy ba bát, rồi quỳ xuống trước bàn thờ, vừa vái lạy vừa khấn khe khẽ: “Các vị tổ tiên chưa từng gặp mặt, xin lỗi nhé. Nếu có giận thì cứ đi tìm mấy kẻ đã ép con làm chuyện này mà tính sổ nha…”

Có lẽ họ không ngờ một đứa con gái như tôi lại dám làm thật, cả đám đều sững người tại chỗ. Ngay lúc đó, người anh họ Dư Ứng Tử của tôi bất ngờ lao tới, giật phắt chiếc phong bì trên tay tôi. Tôi nhanh tay chụp lại một góc, nhưng chỉ nghe một tiếng “xoẹt” — chiếc phong bì đã bị xé toạc làm đôi.

Giấy báo trúng tuyển bị hỏng, bữa tiệc cũng tan tành. Dân làng người thì ở lại hóng chuyện, người thì lắc đầu bỏ đi.

Kết cục như vậy khiến ông bà nội tôi mất hết mặt mũi. Bà nội tôi ngồi bệt luôn xuống đất, bắt đầu ăn vạ: “Sao tôi lại khổ thế này! Sinh ra một đám con cháu bất hiếu bất nghĩa như vậy…”

Trưởng thôn cũng lúng túng: “Ờ… Hay là thôi vậy?”

“Không thể thôi được!” Bác cả tôi giật lấy tờ giấy báo, nhìn qua rồi kiên quyết nói: “Bảo con Dư Miểu đi làm lại giấy báo mới! Tốt nhất là nộp đơn xin đổi tên luôn thành của thằng Ứng Tử, đỡ phải đổi lại sau này!”

Tôi tức đến bật cười: “Nằm mơ đi! Tôi thà đốt cái giấy báo này chơi còn hơn là đưa cho mấy người!”

Bố mẹ tôi cũng hoàn toàn cạn lời trước kiểu hành xử của họ. Bố tôi quay sang nói với tôi: “Miểu Miểu, khỏi cần nói gì nữa, mình đi thôi.”

Nhưng ông nội tôi vẫn không chịu bỏ cuộc. Ông chống gậy đập mạnh xuống bàn: “Không ai được đi hết! Thằng Ứng Tử phải đi cùng con Dư Miểu đến trường làm lại giấy báo! Hai đứa nó phải ở lại đây! Muốn đi thì bước qua xác tao trước đã!”

Bố mẹ tôi bị ông dọa cho đứng khựng lại. Cả đời họ chưa từng gặp phải kiểu người ngang ngược đến thế này. Gặp phải ông bà tôi như vậy, ngoài việc nổi giận ra thì họ cũng không biết phải làm sao.

Không khí căng như dây đàn, chẳng ai biết nên kết thúc thế nào. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh — nhà tôi chỉ có ba người, còn bên kia thì có cả ông bà nội, bác cả bác dâu, anh họ, chú út thím út, em họ… Cả một đám người vây quanh như thể đang giam lỏng chúng tôi.

Tôi chợt nảy ra một ý, đặt chai rượu xuống, rồi bình tĩnh ngồi lại vào ghế. Cả đám người nhìn tôi chằm chằm. Một lúc sau, tôi mới lên tiếng:

“Được thôi, tôi chịu thua các người rồi. Nhưng mà, dù sao đây cũng là trường đại học do chính tôi thi đỗ, bây giờ lại nhường vinh dự này cho anh họ thì chẳng phải là quá bất công với tôi sao? Dù gì tôi cũng phải được ra mắt tổ tiên một lần, để họ biết đến sự tồn tại của tôi chứ?”

Tôi nhìn về phía trưởng thôn: “Cho tôi vào từ đường lạy tổ tiên, coi như tôi không uổng công về làng một chuyến. Lạy xong, tôi sẽ cùng anh Dư Ứng Tử đi làm lại giấy báo.”

Trưởng thôn quay sang nhìn ông nội tôi, thấy yêu cầu cũng không có gì quá đáng. Ông nội cau mày suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Tôi yêu cầu mọi người không ai được theo vào, nói rằng tôi muốn một mình trò chuyện với tổ tiên. Bọn họ vốn cũng chẳng buồn nhìn mặt tôi nữa, nên đã đồng ý để tôi vào một mình.

Tôi bước vào từ đường, liếc nhìn xung quanh — nghi thức đã được chuẩn bị rất long trọng. Trên bàn thờ đầy ắp lễ vật, có cả ba chiếc đầu heo, đầu dê, đầu bò, hoa quả xếp thành hàng, hai bên còn có hai vò rượu cúng lớn.

Tôi tiến đến mở nắp một vò rượu cúng, rót đầy ba bát, rồi quỳ xuống trước bàn thờ, vừa vái lạy vừa khấn khe khẽ: “Các vị tổ tiên chưa từng gặp mặt, xin lỗi nhé. Nếu có giận thì cứ đi tìm mấy kẻ đã ép con làm chuyện này mà tính sổ nha…”

Cháu Gái Thiên Tài Chống Lại Hủ Tục Gia ĐìnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTôi đỗ vào Thanh Hoa. Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển, ông bà nội, các chú các bác, ông hai bà ba… Cả một đám họ hàng mà tôi đã mười tám năm không gặp mặt, bỗng dưng kéo đến nhà, rôm rả như đi trẩy hội ngày Tết. Tôi vừa cầm giấy báo về đến cửa, còn chưa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy giọng nói oang oang của bà nội từ trong nhà vọng ra: “Cái đám con cháu trong làng trạc tuổi con Miểu Miểu nhà tôi cũng phải đến hai mươi đứa, mà chỉ có bốn đứa đỗ đại học thôi đấy! Mà đây là Thanh Hoa, là người đầu tiên của làng ta từ khi lập làng đến giờ đó nha!” Bác cả tôi gật gù phụ họa: “Đúng thế, con bé Miểu Miểu lần này đúng là làm rạng danh tổ tông rồi! Này Lệ Bình, em với lão đệ định bao giờ về làng? Mọi người dưới quê đang chờ cả rồi đó!” Họ không mời mà đến, mẹ tôi vốn đã không còn kiên nhẫn. Vừa nghe nói còn phải về quê, nụ cười xã giao trên mặt bà cũng không thể giữ nổi nữa, bà nói thẳng: “Về làng làm gì?” Mẹ tôi làm việc trong cơ quan nhà nước, bố tôi thì kinh doanh bên ngoài.… Có lẽ họ không ngờ một đứa con gái như tôi lại dám làm thật, cả đám đều sững người tại chỗ. Ngay lúc đó, người anh họ Dư Ứng Tử của tôi bất ngờ lao tới, giật phắt chiếc phong bì trên tay tôi. Tôi nhanh tay chụp lại một góc, nhưng chỉ nghe một tiếng “xoẹt” — chiếc phong bì đã bị xé toạc làm đôi.Giấy báo trúng tuyển bị hỏng, bữa tiệc cũng tan tành. Dân làng người thì ở lại hóng chuyện, người thì lắc đầu bỏ đi.Kết cục như vậy khiến ông bà nội tôi mất hết mặt mũi. Bà nội tôi ngồi bệt luôn xuống đất, bắt đầu ăn vạ: “Sao tôi lại khổ thế này! Sinh ra một đám con cháu bất hiếu bất nghĩa như vậy…”Trưởng thôn cũng lúng túng: “Ờ… Hay là thôi vậy?”“Không thể thôi được!” Bác cả tôi giật lấy tờ giấy báo, nhìn qua rồi kiên quyết nói: “Bảo con Dư Miểu đi làm lại giấy báo mới! Tốt nhất là nộp đơn xin đổi tên luôn thành của thằng Ứng Tử, đỡ phải đổi lại sau này!”Tôi tức đến bật cười: “Nằm mơ đi! Tôi thà đốt cái giấy báo này chơi còn hơn là đưa cho mấy người!”Bố mẹ tôi cũng hoàn toàn cạn lời trước kiểu hành xử của họ. Bố tôi quay sang nói với tôi: “Miểu Miểu, khỏi cần nói gì nữa, mình đi thôi.”Nhưng ông nội tôi vẫn không chịu bỏ cuộc. Ông chống gậy đập mạnh xuống bàn: “Không ai được đi hết! Thằng Ứng Tử phải đi cùng con Dư Miểu đến trường làm lại giấy báo! Hai đứa nó phải ở lại đây! Muốn đi thì bước qua xác tao trước đã!”Bố mẹ tôi bị ông dọa cho đứng khựng lại. Cả đời họ chưa từng gặp phải kiểu người ngang ngược đến thế này. Gặp phải ông bà tôi như vậy, ngoài việc nổi giận ra thì họ cũng không biết phải làm sao.Không khí căng như dây đàn, chẳng ai biết nên kết thúc thế nào. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh — nhà tôi chỉ có ba người, còn bên kia thì có cả ông bà nội, bác cả bác dâu, anh họ, chú út thím út, em họ… Cả một đám người vây quanh như thể đang giam lỏng chúng tôi.Tôi chợt nảy ra một ý, đặt chai rượu xuống, rồi bình tĩnh ngồi lại vào ghế. Cả đám người nhìn tôi chằm chằm. Một lúc sau, tôi mới lên tiếng:“Được thôi, tôi chịu thua các người rồi. Nhưng mà, dù sao đây cũng là trường đại học do chính tôi thi đỗ, bây giờ lại nhường vinh dự này cho anh họ thì chẳng phải là quá bất công với tôi sao? Dù gì tôi cũng phải được ra mắt tổ tiên một lần, để họ biết đến sự tồn tại của tôi chứ?”Tôi nhìn về phía trưởng thôn: “Cho tôi vào từ đường lạy tổ tiên, coi như tôi không uổng công về làng một chuyến. Lạy xong, tôi sẽ cùng anh Dư Ứng Tử đi làm lại giấy báo.”Trưởng thôn quay sang nhìn ông nội tôi, thấy yêu cầu cũng không có gì quá đáng. Ông nội cau mày suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.Tôi yêu cầu mọi người không ai được theo vào, nói rằng tôi muốn một mình trò chuyện với tổ tiên. Bọn họ vốn cũng chẳng buồn nhìn mặt tôi nữa, nên đã đồng ý để tôi vào một mình.Tôi bước vào từ đường, liếc nhìn xung quanh — nghi thức đã được chuẩn bị rất long trọng. Trên bàn thờ đầy ắp lễ vật, có cả ba chiếc đầu heo, đầu dê, đầu bò, hoa quả xếp thành hàng, hai bên còn có hai vò rượu cúng lớn.Tôi tiến đến mở nắp một vò rượu cúng, rót đầy ba bát, rồi quỳ xuống trước bàn thờ, vừa vái lạy vừa khấn khe khẽ: “Các vị tổ tiên chưa từng gặp mặt, xin lỗi nhé. Nếu có giận thì cứ đi tìm mấy kẻ đã ép con làm chuyện này mà tính sổ nha…”

Chương 4