Tác giả:

Tôi đỗ vào Thanh Hoa. Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển, ông bà nội, các chú các bác, ông hai bà ba… Cả một đám họ hàng mà tôi đã mười tám năm không gặp mặt, bỗng dưng kéo đến nhà, rôm rả như đi trẩy hội ngày Tết. Tôi vừa cầm giấy báo về đến cửa, còn chưa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy giọng nói oang oang của bà nội từ trong nhà vọng ra: “Cái đám con cháu trong làng trạc tuổi con Miểu Miểu nhà tôi cũng phải đến hai mươi đứa, mà chỉ có bốn đứa đỗ đại học thôi đấy! Mà đây là Thanh Hoa, là người đầu tiên của làng ta từ khi lập làng đến giờ đó nha!” Bác cả tôi gật gù phụ họa: “Đúng thế, con bé Miểu Miểu lần này đúng là làm rạng danh tổ tông rồi! Này Lệ Bình, em với lão đệ định bao giờ về làng? Mọi người dưới quê đang chờ cả rồi đó!” Họ không mời mà đến, mẹ tôi vốn đã không còn kiên nhẫn. Vừa nghe nói còn phải về quê, nụ cười xã giao trên mặt bà cũng không thể giữ nổi nữa, bà nói thẳng: “Về làng làm gì?” Mẹ tôi làm việc trong cơ quan nhà nước, bố tôi thì kinh doanh bên ngoài.…

Chương 5

Cháu Gái Thiên Tài Chống Lại Hủ Tục Gia ĐìnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTôi đỗ vào Thanh Hoa. Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển, ông bà nội, các chú các bác, ông hai bà ba… Cả một đám họ hàng mà tôi đã mười tám năm không gặp mặt, bỗng dưng kéo đến nhà, rôm rả như đi trẩy hội ngày Tết. Tôi vừa cầm giấy báo về đến cửa, còn chưa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy giọng nói oang oang của bà nội từ trong nhà vọng ra: “Cái đám con cháu trong làng trạc tuổi con Miểu Miểu nhà tôi cũng phải đến hai mươi đứa, mà chỉ có bốn đứa đỗ đại học thôi đấy! Mà đây là Thanh Hoa, là người đầu tiên của làng ta từ khi lập làng đến giờ đó nha!” Bác cả tôi gật gù phụ họa: “Đúng thế, con bé Miểu Miểu lần này đúng là làm rạng danh tổ tông rồi! Này Lệ Bình, em với lão đệ định bao giờ về làng? Mọi người dưới quê đang chờ cả rồi đó!” Họ không mời mà đến, mẹ tôi vốn đã không còn kiên nhẫn. Vừa nghe nói còn phải về quê, nụ cười xã giao trên mặt bà cũng không thể giữ nổi nữa, bà nói thẳng: “Về làng làm gì?” Mẹ tôi làm việc trong cơ quan nhà nước, bố tôi thì kinh doanh bên ngoài.… Khấn xong, tôi đứng dậy, “vô tình” làm đổ một cây nến trắng đang cháy.Ngoài cửa, ông bà, các bác các chú đang hân hoan ăn mừng vì nghĩ rằng đã giải quyết xong mọi việc. Họ cười nói khoe khoang, chẳng ai để ý đến động tĩnh bên trong. Tôi đứng một bên thưởng thức vẻ mặt đắc thắng của họ, mãi một lúc sau mới bước ra, lạnh lùng nói: “Xong rồi, đi thôi.”Nhưng đúng lúc đó — từ trong từ đường bỗng cuộn lên từng đợt khói đen dày đặc.Trưởng thôn quay đầu lại nhìn, và lập tức hét toáng lên: “Trời ơi! Từ đường cháy rồi!”Rượu cúng tổ tiên toàn là loại rượu ngon, không pha loãng, nên khi lửa bén vào thì cháy càng lúc càng hừng hực. Tôi cười khẩy, nhìn cái cảnh cả đám người bối rối, cuống cuồng đi dập lửa, rồi kéo tay bố mẹ định rời đi.Ai ngờ cái tên đầu óc chẳng ra gì như thằng anh họ tôi đột nhiên lại thông minh bất chợt. Hắn chặn ngay trước mặt tôi: “Dư Miểu! Là mày làm đúng không? Vừa nãy chỉ có một mình mày ở trong từ đường!”Tôi nhún vai: “Anh nói là tôi làm thì tức là tôi làm à? Ở trong đó, các người bày cả đống nến, dễ bén lửa là chuyện đương nhiên. Tôi không bị thương là may lắm rồi đấy!”Nhưng cái đám người này xưa nay đâu có biết nói lý lẽ.Ông nội tôi, mặt mũi đen nhẻm vì khói, từ trong từ đường lảo đảo bước ra, giơ gậy lên định đánh tôi. Bố tôi vội bước tới chắn trước mặt: “Bố! Bố làm đủ chưa?! Đây rõ ràng là một tai nạn thôi!”“Tai nạn cái con khỉ!” Bác cả tôi xắn tay áo, hùng hổ lao tới: “Con ranh này dám xúc phạm tổ tiên! Tao đã nói rồi, cái giống con gái như nó thì chẳng ra gì. Mày với mẹ mày đúng là đồ sao chổi, từ khi mẹ mày gả vào nhà này đã chẳng có chuyện gì tốt lành! Đẻ ra một thứ rác rưởi như mày, còn dám đốt cả từ đường sao?”“Để xem, hôm nay thể nào tao cũng đánh chết mẹ con mày!”Thấy bác cả lao tới, bố tôi lập tức dang tay ra chắn trước, bảo vệ tôi và mẹ. “Đủ rồi! Lo dập lửa đi đã! Lửa tắt rồi tôi sẽ gửi cho làng mười vạn, coi như là tấm lòng của nhà tôi để sửa sang lại từ đường!”“Mười vạn?” Bà nội tôi gần như hóa điên, xông tới mà gào lên: “Mười vạn thì làm được cái gì? Không chỉ có từ đường, cái bữa tiệc hôm nay cả làng ăn cũng đã tốn cả chục ngàn rồi! Rồi còn việc mày xúc phạm tổ tiên nữa, còn phải mời đại sư về làm lễ cầu an. Mười vạn mà mày đòi phủi tay cho qua chuyện à?”“Phải đó…” Bác dâu và thím út cũng hùa theo: “Đừng tưởng bọn tao không biết! Nhà tụi bay mấy năm nay làm ăn phát đạt, mới đổi nhà trong thành phố đúng không? Nhà ở thành phố đắt lắm đó! Nói mua là mua, bây giờ chỉ đưa ra mười vạn, không thấy nhục à?”Chú út tôi đột nhiên chen vào, nhìn tôi dò hỏi: “Phải rồi, lần này Dư Miểu thi đỗ Thanh Hoa, trên tivi cũng đã đưa tin mà, nghe nói có một doanh nhân tài trợ học bổng, phải hơn một trăm vạn chứ nhỉ?”“Giờ mày gây ra chuyện, cũng không thể cứ để bố mẹ mày gánh thay được. Tao thấy thế này, mày cứ đem cái khoản tiền hơn trăm vạn đó giao cho ông bà nội, để họ tu sửa lại từ đường, rồi chi cho mấy khoản tổn thất của làng. Như vậy thì ai cũng vui vẻ!”Lời của chú út vừa dứt, không ít người đã gật đầu đồng tình. Ánh mắt của ông bà nội tôi cũng như dán chặt vào tôi — Thì ra từ đầu đến cuối, cái đám này chỉ nhắm vào hơn một trăm vạn tiền học bổng đó của tôi. Họ coi đó như một món tiền từ trên trời rơi xuống, và ai cũng nghĩ mình có phần.                       

Khấn xong, tôi đứng dậy, “vô tình” làm đổ một cây nến trắng đang cháy.

Ngoài cửa, ông bà, các bác các chú đang hân hoan ăn mừng vì nghĩ rằng đã giải quyết xong mọi việc. Họ cười nói khoe khoang, chẳng ai để ý đến động tĩnh bên trong. Tôi đứng một bên thưởng thức vẻ mặt đắc thắng của họ, mãi một lúc sau mới bước ra, lạnh lùng nói: “Xong rồi, đi thôi.”

Nhưng đúng lúc đó — từ trong từ đường bỗng cuộn lên từng đợt khói đen dày đặc.

Trưởng thôn quay đầu lại nhìn, và lập tức hét toáng lên: “Trời ơi! Từ đường cháy rồi!”

Rượu cúng tổ tiên toàn là loại rượu ngon, không pha loãng, nên khi lửa bén vào thì cháy càng lúc càng hừng hực. Tôi cười khẩy, nhìn cái cảnh cả đám người bối rối, cuống cuồng đi dập lửa, rồi kéo tay bố mẹ định rời đi.

Ai ngờ cái tên đầu óc chẳng ra gì như thằng anh họ tôi đột nhiên lại thông minh bất chợt. Hắn chặn ngay trước mặt tôi: “Dư Miểu! Là mày làm đúng không? Vừa nãy chỉ có một mình mày ở trong từ đường!”

Tôi nhún vai: “Anh nói là tôi làm thì tức là tôi làm à? Ở trong đó, các người bày cả đống nến, dễ bén lửa là chuyện đương nhiên. Tôi không bị thương là may lắm rồi đấy!”

Nhưng cái đám người này xưa nay đâu có biết nói lý lẽ.

Ông nội tôi, mặt mũi đen nhẻm vì khói, từ trong từ đường lảo đảo bước ra, giơ gậy lên định đánh tôi. Bố tôi vội bước tới chắn trước mặt: “Bố! Bố làm đủ chưa?! Đây rõ ràng là một tai nạn thôi!”

“Tai nạn cái con khỉ!” Bác cả tôi xắn tay áo, hùng hổ lao tới: “Con ranh này dám xúc phạm tổ tiên! Tao đã nói rồi, cái giống con gái như nó thì chẳng ra gì. Mày với mẹ mày đúng là đồ sao chổi, từ khi mẹ mày gả vào nhà này đã chẳng có chuyện gì tốt lành! Đẻ ra một thứ rác rưởi như mày, còn dám đốt cả từ đường sao?”

“Để xem, hôm nay thể nào tao cũng đánh chết mẹ con mày!”

Thấy bác cả lao tới, bố tôi lập tức dang tay ra chắn trước, bảo vệ tôi và mẹ. “Đủ rồi! Lo dập lửa đi đã! Lửa tắt rồi tôi sẽ gửi cho làng mười vạn, coi như là tấm lòng của nhà tôi để sửa sang lại từ đường!”

“Mười vạn?” Bà nội tôi gần như hóa điên, xông tới mà gào lên: “Mười vạn thì làm được cái gì? Không chỉ có từ đường, cái bữa tiệc hôm nay cả làng ăn cũng đã tốn cả chục ngàn rồi! Rồi còn việc mày xúc phạm tổ tiên nữa, còn phải mời đại sư về làm lễ cầu an. Mười vạn mà mày đòi phủi tay cho qua chuyện à?”

“Phải đó…” Bác dâu và thím út cũng hùa theo: “Đừng tưởng bọn tao không biết! Nhà tụi bay mấy năm nay làm ăn phát đạt, mới đổi nhà trong thành phố đúng không? Nhà ở thành phố đắt lắm đó! Nói mua là mua, bây giờ chỉ đưa ra mười vạn, không thấy nhục à?”

Chú út tôi đột nhiên chen vào, nhìn tôi dò hỏi: “Phải rồi, lần này Dư Miểu thi đỗ Thanh Hoa, trên tivi cũng đã đưa tin mà, nghe nói có một doanh nhân tài trợ học bổng, phải hơn một trăm vạn chứ nhỉ?”

“Giờ mày gây ra chuyện, cũng không thể cứ để bố mẹ mày gánh thay được. Tao thấy thế này, mày cứ đem cái khoản tiền hơn trăm vạn đó giao cho ông bà nội, để họ tu sửa lại từ đường, rồi chi cho mấy khoản tổn thất của làng. Như vậy thì ai cũng vui vẻ!”

Lời của chú út vừa dứt, không ít người đã gật đầu đồng tình. Ánh mắt của ông bà nội tôi cũng như dán chặt vào tôi — Thì ra từ đầu đến cuối, cái đám này chỉ nhắm vào hơn một trăm vạn tiền học bổng đó của tôi. Họ coi đó như một món tiền từ trên trời rơi xuống, và ai cũng nghĩ mình có phần.                       

Cháu Gái Thiên Tài Chống Lại Hủ Tục Gia ĐìnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTôi đỗ vào Thanh Hoa. Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển, ông bà nội, các chú các bác, ông hai bà ba… Cả một đám họ hàng mà tôi đã mười tám năm không gặp mặt, bỗng dưng kéo đến nhà, rôm rả như đi trẩy hội ngày Tết. Tôi vừa cầm giấy báo về đến cửa, còn chưa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy giọng nói oang oang của bà nội từ trong nhà vọng ra: “Cái đám con cháu trong làng trạc tuổi con Miểu Miểu nhà tôi cũng phải đến hai mươi đứa, mà chỉ có bốn đứa đỗ đại học thôi đấy! Mà đây là Thanh Hoa, là người đầu tiên của làng ta từ khi lập làng đến giờ đó nha!” Bác cả tôi gật gù phụ họa: “Đúng thế, con bé Miểu Miểu lần này đúng là làm rạng danh tổ tông rồi! Này Lệ Bình, em với lão đệ định bao giờ về làng? Mọi người dưới quê đang chờ cả rồi đó!” Họ không mời mà đến, mẹ tôi vốn đã không còn kiên nhẫn. Vừa nghe nói còn phải về quê, nụ cười xã giao trên mặt bà cũng không thể giữ nổi nữa, bà nói thẳng: “Về làng làm gì?” Mẹ tôi làm việc trong cơ quan nhà nước, bố tôi thì kinh doanh bên ngoài.… Khấn xong, tôi đứng dậy, “vô tình” làm đổ một cây nến trắng đang cháy.Ngoài cửa, ông bà, các bác các chú đang hân hoan ăn mừng vì nghĩ rằng đã giải quyết xong mọi việc. Họ cười nói khoe khoang, chẳng ai để ý đến động tĩnh bên trong. Tôi đứng một bên thưởng thức vẻ mặt đắc thắng của họ, mãi một lúc sau mới bước ra, lạnh lùng nói: “Xong rồi, đi thôi.”Nhưng đúng lúc đó — từ trong từ đường bỗng cuộn lên từng đợt khói đen dày đặc.Trưởng thôn quay đầu lại nhìn, và lập tức hét toáng lên: “Trời ơi! Từ đường cháy rồi!”Rượu cúng tổ tiên toàn là loại rượu ngon, không pha loãng, nên khi lửa bén vào thì cháy càng lúc càng hừng hực. Tôi cười khẩy, nhìn cái cảnh cả đám người bối rối, cuống cuồng đi dập lửa, rồi kéo tay bố mẹ định rời đi.Ai ngờ cái tên đầu óc chẳng ra gì như thằng anh họ tôi đột nhiên lại thông minh bất chợt. Hắn chặn ngay trước mặt tôi: “Dư Miểu! Là mày làm đúng không? Vừa nãy chỉ có một mình mày ở trong từ đường!”Tôi nhún vai: “Anh nói là tôi làm thì tức là tôi làm à? Ở trong đó, các người bày cả đống nến, dễ bén lửa là chuyện đương nhiên. Tôi không bị thương là may lắm rồi đấy!”Nhưng cái đám người này xưa nay đâu có biết nói lý lẽ.Ông nội tôi, mặt mũi đen nhẻm vì khói, từ trong từ đường lảo đảo bước ra, giơ gậy lên định đánh tôi. Bố tôi vội bước tới chắn trước mặt: “Bố! Bố làm đủ chưa?! Đây rõ ràng là một tai nạn thôi!”“Tai nạn cái con khỉ!” Bác cả tôi xắn tay áo, hùng hổ lao tới: “Con ranh này dám xúc phạm tổ tiên! Tao đã nói rồi, cái giống con gái như nó thì chẳng ra gì. Mày với mẹ mày đúng là đồ sao chổi, từ khi mẹ mày gả vào nhà này đã chẳng có chuyện gì tốt lành! Đẻ ra một thứ rác rưởi như mày, còn dám đốt cả từ đường sao?”“Để xem, hôm nay thể nào tao cũng đánh chết mẹ con mày!”Thấy bác cả lao tới, bố tôi lập tức dang tay ra chắn trước, bảo vệ tôi và mẹ. “Đủ rồi! Lo dập lửa đi đã! Lửa tắt rồi tôi sẽ gửi cho làng mười vạn, coi như là tấm lòng của nhà tôi để sửa sang lại từ đường!”“Mười vạn?” Bà nội tôi gần như hóa điên, xông tới mà gào lên: “Mười vạn thì làm được cái gì? Không chỉ có từ đường, cái bữa tiệc hôm nay cả làng ăn cũng đã tốn cả chục ngàn rồi! Rồi còn việc mày xúc phạm tổ tiên nữa, còn phải mời đại sư về làm lễ cầu an. Mười vạn mà mày đòi phủi tay cho qua chuyện à?”“Phải đó…” Bác dâu và thím út cũng hùa theo: “Đừng tưởng bọn tao không biết! Nhà tụi bay mấy năm nay làm ăn phát đạt, mới đổi nhà trong thành phố đúng không? Nhà ở thành phố đắt lắm đó! Nói mua là mua, bây giờ chỉ đưa ra mười vạn, không thấy nhục à?”Chú út tôi đột nhiên chen vào, nhìn tôi dò hỏi: “Phải rồi, lần này Dư Miểu thi đỗ Thanh Hoa, trên tivi cũng đã đưa tin mà, nghe nói có một doanh nhân tài trợ học bổng, phải hơn một trăm vạn chứ nhỉ?”“Giờ mày gây ra chuyện, cũng không thể cứ để bố mẹ mày gánh thay được. Tao thấy thế này, mày cứ đem cái khoản tiền hơn trăm vạn đó giao cho ông bà nội, để họ tu sửa lại từ đường, rồi chi cho mấy khoản tổn thất của làng. Như vậy thì ai cũng vui vẻ!”Lời của chú út vừa dứt, không ít người đã gật đầu đồng tình. Ánh mắt của ông bà nội tôi cũng như dán chặt vào tôi — Thì ra từ đầu đến cuối, cái đám này chỉ nhắm vào hơn một trăm vạn tiền học bổng đó của tôi. Họ coi đó như một món tiền từ trên trời rơi xuống, và ai cũng nghĩ mình có phần.                       

Chương 5