Tác giả:

Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.

Chương 2

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta ngồi trong Phiêu Miểu Các gặm táo, mama bưng tới một bát canh gừng, ngữ trọng tâm trường nói:  "Thái tử phi, người làm vậy, chỉ khiến Thái tử điện hạ thêm xa cách thôi." Ta nào có quan tâm, ai muốn cùng hắn ta tâm ý tương thông chứ? Ta chui xuống gầm giường, lôi ra túi tiền, lục lọi hồi lâu mới tìm được một hạt đậu vàng, sau đó đi tìm tên thị vệ ban nãy để hối lộ. Ta đưa tay ra, khẽ kéo vạt áo hắn: "Ngươi... lúc nãy có chạm vào nàng ta không?" "Không có." Cẩm Hân Hắn cắn môi, hoảng hốt quỳ xuống, từ chối nhận hạt đậu vàng. Chính hợp ý ta, nếu không phải hắn phối hợp diễn kịch, giúp ta trút giận, ta cũng chẳng tiếc một hạt đậu vàng này đâu. "Ngươi tên gì?" Ta vừa nhấp một ngụm trà lê, vừa nhìn tiểu soái ca trước mặt, trong lòng dâng lên một tia xúc động. "Minh Sơ."  Giọng hắn rất nhỏ nhẹ, dường như có chút dò xét:  "Tên của nô tài, là do chủ tử ban cho, chủ tử không nhớ sao?"

Ta ngồi trong Phiêu Miểu Các gặm táo, mama bưng tới một bát canh gừng, ngữ trọng tâm trường nói: 

 

"Thái tử phi, người làm vậy, chỉ khiến Thái tử điện hạ thêm xa cách thôi."

 

Ta nào có quan tâm, ai muốn cùng hắn ta tâm ý tương thông chứ?

 

Ta chui xuống gầm giường, lôi ra túi tiền, lục lọi hồi lâu mới tìm được một hạt đậu vàng, sau đó đi tìm tên thị vệ ban nãy để hối lộ.

 

Ta đưa tay ra, khẽ kéo vạt áo hắn: "Ngươi... lúc nãy có chạm vào nàng ta không?"

 

"Không có." 

Cẩm Hân

 

Hắn cắn môi, hoảng hốt quỳ xuống, từ chối nhận hạt đậu vàng.

 

Chính hợp ý ta, nếu không phải hắn phối hợp diễn kịch, giúp ta trút giận, ta cũng chẳng tiếc một hạt đậu vàng này đâu.

 

"Ngươi tên gì?" 

Ta vừa nhấp một ngụm trà lê, vừa nhìn tiểu soái ca trước mặt, trong lòng dâng lên một tia xúc động.

 

"Minh Sơ." 

 

Giọng hắn rất nhỏ nhẹ, dường như có chút dò xét: 

 

"Tên của nô tài, là do chủ tử ban cho, chủ tử không nhớ sao?"

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta ngồi trong Phiêu Miểu Các gặm táo, mama bưng tới một bát canh gừng, ngữ trọng tâm trường nói:  "Thái tử phi, người làm vậy, chỉ khiến Thái tử điện hạ thêm xa cách thôi." Ta nào có quan tâm, ai muốn cùng hắn ta tâm ý tương thông chứ? Ta chui xuống gầm giường, lôi ra túi tiền, lục lọi hồi lâu mới tìm được một hạt đậu vàng, sau đó đi tìm tên thị vệ ban nãy để hối lộ. Ta đưa tay ra, khẽ kéo vạt áo hắn: "Ngươi... lúc nãy có chạm vào nàng ta không?" "Không có." Cẩm Hân Hắn cắn môi, hoảng hốt quỳ xuống, từ chối nhận hạt đậu vàng. Chính hợp ý ta, nếu không phải hắn phối hợp diễn kịch, giúp ta trút giận, ta cũng chẳng tiếc một hạt đậu vàng này đâu. "Ngươi tên gì?" Ta vừa nhấp một ngụm trà lê, vừa nhìn tiểu soái ca trước mặt, trong lòng dâng lên một tia xúc động. "Minh Sơ."  Giọng hắn rất nhỏ nhẹ, dường như có chút dò xét:  "Tên của nô tài, là do chủ tử ban cho, chủ tử không nhớ sao?"

Chương 2