Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.
Chương 3
Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta nhìn gương mặt quen thuộc, ký ức kiếp trước ùa về như thác lũ. Thì ra ta, Phó Chưởng Châu, lại là nữ phụ độc ác. Ta đã c.h.ế.t một lần rồi. Cẩm HânKiếp trước, Thẩm Nghiễn Chu cứu ta từ trên chiến trường. Lúc đó, ta trốn trong đống rơm rạ, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chỉ một cái liếc mắt ấy, đã trói buộc ta cả đời, theo hắn về Đông cung. Năm đó ta mới mười bốn tuổi, Thẩm Nghiễn Chu đối xử với ta rất tốt. Hắn thường đọc thơ cho ta nghe vào ban đêm, cùng ta đi bắt đom đóm trong đêm hè, đưa ta đi khắp danh lam thắng cảnh của Đại Khương. Hắn đặt tên cho ta là Chưởng Châu, nói ta là châu báu trên tay hắn. Mười bảy tuổi, bất chấp sự phản đối của mọi người, hắn cưới ta vào Đông cung làm Thái tử phi. Ta đã từng nghĩ, chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như vậy. Cho đến khi hắn ta rước Từ Chỉ Quân, người con gái đã có hôn ước, vào cửa, sắc phong làm trắc phi. Ta và nàng ta rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt long lanh đa tình. Hóa ra người Thẩm Nghiễn Chu yêu, từ đầu đến cuối vẫn là nàng ta, chỉ là Từ Chỉ Quân đã sớm thành thân. Từ Chỉ Quân là đích nữ của Thừa tướng, đệ nhất mỹ nhân kinh thành, yếu đuối mong manh như liễu rủ, mười mấy tuổi đã nổi tiếng khắp kinh thành. Thẩm Nghiễn Chu xem nàng ta như bảo bối, nâng niu trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, quên hết lời hứa hẹn với ta. Còn ta, giống như một con hề nhảy nhót, sau lưng giở đủ mọi thủ đoạn, cho đến khi hại Từ Chỉ Quân sảy thai, bị Thẩm Nghiễn Chu ném vào bãi tha ma, c.h.ế.t không toàn thây. ... Sau đó, ta quay trở lại năm mười bốn tuổi, ngày mà Thẩm Nghiễn Chu bế ta ra khỏi đống rơm rạ. Ta bừng tỉnh, không muốn dính dáng gì đến hắn nữa, nhưng rồi lại âm kém dương sai vào Đông cung. Tuy nhiên, khác với kiếp trước, Thẩm Nghiễn Chu của kiếp này đối với ta rất lạnh nhạt, không nói một lời nào, ném ta cho Hoàng hậu nương nương. Ngay cả cái tên Phó Chưởng Châu cũng là do Hoàng hậu ban cho. Ba năm qua, ta chưa từng gặp Thẩm Nghiễn Chu một lần, cũng chưa từng nói với hắn một câu nào. Vậy mà trong tiệc hoa đăng, lại bị người ta hãm hại, cùng hắn xuân phong nhất độ, sau đó gả vào Đông cung. Chưa đầy nửa năm, Từ Chỉ Quân cũng được gả vào, ta mới nhận ra, hóa ra sống lại một đời, mọi thứ vẫn không hề thay đổi.
Ta nhìn gương mặt quen thuộc, ký ức kiếp trước ùa về như thác lũ.
Thì ra ta, Phó Chưởng Châu, lại là nữ phụ độc ác.
Ta đã c.h.ế.t một lần rồi.
Cẩm Hân
Kiếp trước, Thẩm Nghiễn Chu cứu ta từ trên chiến trường.
Lúc đó, ta trốn trong đống rơm rạ, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chỉ một cái liếc mắt ấy, đã trói buộc ta cả đời, theo hắn về Đông cung.
Năm đó ta mới mười bốn tuổi, Thẩm Nghiễn Chu đối xử với ta rất tốt.
Hắn thường đọc thơ cho ta nghe vào ban đêm, cùng ta đi bắt đom đóm trong đêm hè, đưa ta đi khắp danh lam thắng cảnh của Đại Khương.
Hắn đặt tên cho ta là Chưởng Châu, nói ta là châu báu trên tay hắn.
Mười bảy tuổi, bất chấp sự phản đối của mọi người, hắn cưới ta vào Đông cung làm Thái tử phi.
Ta đã từng nghĩ, chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như vậy.
Cho đến khi hắn ta rước Từ Chỉ Quân, người con gái đã có hôn ước, vào cửa, sắc phong làm trắc phi.
Ta và nàng ta rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt long lanh đa tình.
Hóa ra người Thẩm Nghiễn Chu yêu, từ đầu đến cuối vẫn là nàng ta, chỉ là Từ Chỉ Quân đã sớm thành thân.
Từ Chỉ Quân là đích nữ của Thừa tướng, đệ nhất mỹ nhân kinh thành, yếu đuối mong manh như liễu rủ, mười mấy tuổi đã nổi tiếng khắp kinh thành.
Thẩm Nghiễn Chu xem nàng ta như bảo bối, nâng niu trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, quên hết lời hứa hẹn với ta.
Còn ta, giống như một con hề nhảy nhót, sau lưng giở đủ mọi thủ đoạn, cho đến khi hại Từ Chỉ Quân sảy thai, bị Thẩm Nghiễn Chu ném vào bãi tha ma, c.h.ế.t không toàn thây.
...
Sau đó, ta quay trở lại năm mười bốn tuổi, ngày mà Thẩm Nghiễn Chu bế ta ra khỏi đống rơm rạ.
Ta bừng tỉnh, không muốn dính dáng gì đến hắn nữa, nhưng rồi lại âm kém dương sai vào Đông cung.
Tuy nhiên, khác với kiếp trước, Thẩm Nghiễn Chu của kiếp này đối với ta rất lạnh nhạt, không nói một lời nào, ném ta cho Hoàng hậu nương nương.
Ngay cả cái tên Phó Chưởng Châu cũng là do Hoàng hậu ban cho.
Ba năm qua, ta chưa từng gặp Thẩm Nghiễn Chu một lần, cũng chưa từng nói với hắn một câu nào.
Vậy mà trong tiệc hoa đăng, lại bị người ta hãm hại, cùng hắn xuân phong nhất độ, sau đó gả vào Đông cung.
Chưa đầy nửa năm, Từ Chỉ Quân cũng được gả vào, ta mới nhận ra, hóa ra sống lại một đời, mọi thứ vẫn không hề thay đổi.
Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta nhìn gương mặt quen thuộc, ký ức kiếp trước ùa về như thác lũ. Thì ra ta, Phó Chưởng Châu, lại là nữ phụ độc ác. Ta đã c.h.ế.t một lần rồi. Cẩm HânKiếp trước, Thẩm Nghiễn Chu cứu ta từ trên chiến trường. Lúc đó, ta trốn trong đống rơm rạ, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chỉ một cái liếc mắt ấy, đã trói buộc ta cả đời, theo hắn về Đông cung. Năm đó ta mới mười bốn tuổi, Thẩm Nghiễn Chu đối xử với ta rất tốt. Hắn thường đọc thơ cho ta nghe vào ban đêm, cùng ta đi bắt đom đóm trong đêm hè, đưa ta đi khắp danh lam thắng cảnh của Đại Khương. Hắn đặt tên cho ta là Chưởng Châu, nói ta là châu báu trên tay hắn. Mười bảy tuổi, bất chấp sự phản đối của mọi người, hắn cưới ta vào Đông cung làm Thái tử phi. Ta đã từng nghĩ, chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như vậy. Cho đến khi hắn ta rước Từ Chỉ Quân, người con gái đã có hôn ước, vào cửa, sắc phong làm trắc phi. Ta và nàng ta rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt long lanh đa tình. Hóa ra người Thẩm Nghiễn Chu yêu, từ đầu đến cuối vẫn là nàng ta, chỉ là Từ Chỉ Quân đã sớm thành thân. Từ Chỉ Quân là đích nữ của Thừa tướng, đệ nhất mỹ nhân kinh thành, yếu đuối mong manh như liễu rủ, mười mấy tuổi đã nổi tiếng khắp kinh thành. Thẩm Nghiễn Chu xem nàng ta như bảo bối, nâng niu trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, quên hết lời hứa hẹn với ta. Còn ta, giống như một con hề nhảy nhót, sau lưng giở đủ mọi thủ đoạn, cho đến khi hại Từ Chỉ Quân sảy thai, bị Thẩm Nghiễn Chu ném vào bãi tha ma, c.h.ế.t không toàn thây. ... Sau đó, ta quay trở lại năm mười bốn tuổi, ngày mà Thẩm Nghiễn Chu bế ta ra khỏi đống rơm rạ. Ta bừng tỉnh, không muốn dính dáng gì đến hắn nữa, nhưng rồi lại âm kém dương sai vào Đông cung. Tuy nhiên, khác với kiếp trước, Thẩm Nghiễn Chu của kiếp này đối với ta rất lạnh nhạt, không nói một lời nào, ném ta cho Hoàng hậu nương nương. Ngay cả cái tên Phó Chưởng Châu cũng là do Hoàng hậu ban cho. Ba năm qua, ta chưa từng gặp Thẩm Nghiễn Chu một lần, cũng chưa từng nói với hắn một câu nào. Vậy mà trong tiệc hoa đăng, lại bị người ta hãm hại, cùng hắn xuân phong nhất độ, sau đó gả vào Đông cung. Chưa đầy nửa năm, Từ Chỉ Quân cũng được gả vào, ta mới nhận ra, hóa ra sống lại một đời, mọi thứ vẫn không hề thay đổi.