Tác giả:

Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.

Chương 4

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta một lòng một dạ gom góp bạc tiền, nhất định phải rời khỏi cái chốn quỷ quái này, còn Thẩm Nghiễn Chu, cứ để hắn xuống gặp Diêm Vương mà giải quyết đi! Hôm nay nếu không phải Từ Chỉ Quân kia tự rước nhục vào thân, cứ một mực khoe khoang nàng ta cùng Thái tử tình chàng ý thiếp sâu đậm đến nhường nào, lại còn muốn ngã xuống nước vu oan giá họa ta, ta mới chẳng buồn đôi co cùng loại người như nàng ta! Dù ta không muốn dính líu gì đến hai người bọn họ, nhưng không có nghĩa là ta sẽ mặc cho người khác khi dễ! Ta xoa xoa hốc mắt đau nhức, lúc này mới phát hiện Thẩm Nghiễn Chu không biết từ lúc nào đã ngồi xổm trước mặt ta, cau mày trầm tư, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.  Thấy ta tỉnh lại, hắn đưa tay sờ trán ta, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà xoay người bỏ đi, chỉ để lại chiếc áo choàng trên người.  Ta bĩu môi, bảo ma ma đem áo choàng đi thiêu hủy. Ngày hôm sau, chuyện ta giật đai lưng của Từ Chỉ Quân đã truyền khắp kinh thành, Từ thừa tướng bệnh đến mức không dậy nổi cũng phải lết thân vào cung cáo trạng, vu oan ta hủy hoại thanh danh của Từ Chỉ Quân, bắt ta phải chịu trách nhiệm. Ta ngang nhiên đi qua bên cạnh Hoàng hậu, nghiêng đầu liếc nhìn Từ thừa tướng, sau đó vòng ra sau ôm chặt eo Từ Chỉ Quân:  "Chịu trách nhiệm như thế này được không?". Dù sao ta cũng chẳng để tâm. Từ thừa tướng tức đến suýt ngất, ta quay đầu lại, thấy Hoàng hậu lén lút giơ ngón cái với ta, liền vỗ vỗ m.ô.n.g Từ Chỉ Quân. "Thái tử phi đừng nói giỡn."  Từ Chỉ Quân xấu hổ đỏ bừng mặt, vừa tức giận vừa sốt ruột, nhưng vẫn phải cố giữ thể diện khuê tú, chẳng biết sau lưng sẽ nói xấu ta thế nào.Cẩm Hân Hoàng hậu mỉm cười, gọi ta và Từ Chỉ Quân đến gần, nụ cười trên mặt không sao kìm nén được, véo véo má ta:  "Chỉ Quân, con là người hiểu chuyện, Chưởng Châu còn nhỏ, con sẽ không vì chuyện nhỏ này mà trách móc nó chứ?" Ta học theo giọng điệu của Hoàng hậu: "Từ tỷ tỷ, tỷ tốt như vậy, chắc chắn sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà so đo với muội phải không?" "Từ thừa tướng, ngài đường đường là thừa tướng một triều, dưới một người trên vạn người, chẳng lẽ lại so đo với một nữ tử yếu đuối như ta sao?" Hoàng hậu vừa dỗ vừa lừa tiễn hai người còn chưa kịp phản ứng ra khỏi Vị Ương cung, sau đó gõ gõ đầu ta:  "Cái con bé này, có thể để bổn cung bớt lo được không?" "Con rốt cuộc muốn làm gì?" Ta chạy như bay đến bên chân Hoàng hậu, cười hì hì: "Hòa ly với Thái tử."

Ta một lòng một dạ gom góp bạc tiền, nhất định phải rời khỏi cái chốn quỷ quái này, còn Thẩm Nghiễn Chu, cứ để hắn xuống gặp Diêm Vương mà giải quyết đi!

 

Hôm nay nếu không phải Từ Chỉ Quân kia tự rước nhục vào thân, cứ một mực khoe khoang nàng ta cùng Thái tử tình chàng ý thiếp sâu đậm đến nhường nào, lại còn muốn ngã xuống nước vu oan giá họa ta, ta mới chẳng buồn đôi co cùng loại người như nàng ta!

 

Dù ta không muốn dính líu gì đến hai người bọn họ, nhưng không có nghĩa là ta sẽ mặc cho người khác khi dễ!

 

Ta xoa xoa hốc mắt đau nhức, lúc này mới phát hiện Thẩm Nghiễn Chu không biết từ lúc nào đã ngồi xổm trước mặt ta, cau mày trầm tư, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì. 

 

Thấy ta tỉnh lại, hắn đưa tay sờ trán ta, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà xoay người bỏ đi, chỉ để lại chiếc áo choàng trên người. 

 

Ta bĩu môi, bảo ma ma đem áo choàng đi thiêu hủy.

 

Ngày hôm sau, chuyện ta giật đai lưng của Từ Chỉ Quân đã truyền khắp kinh thành, Từ thừa tướng bệnh đến mức không dậy nổi cũng phải lết thân vào cung cáo trạng, vu oan ta hủy hoại thanh danh của Từ Chỉ Quân, bắt ta phải chịu trách nhiệm.

 

Ta ngang nhiên đi qua bên cạnh Hoàng hậu, nghiêng đầu liếc nhìn Từ thừa tướng, sau đó vòng ra sau ôm chặt eo Từ Chỉ Quân: 

 

"Chịu trách nhiệm như thế này được không?".

 

Dù sao ta cũng chẳng để tâm.

 

Từ thừa tướng tức đến suýt ngất, ta quay đầu lại, thấy Hoàng hậu lén lút giơ ngón cái với ta, liền vỗ vỗ m.ô.n.g Từ Chỉ Quân.

 

"Thái tử phi đừng nói giỡn." 

 

Từ Chỉ Quân xấu hổ đỏ bừng mặt, vừa tức giận vừa sốt ruột, nhưng vẫn phải cố giữ thể diện khuê tú, chẳng biết sau lưng sẽ nói xấu ta thế nào.

Cẩm Hân

 

Hoàng hậu mỉm cười, gọi ta và Từ Chỉ Quân đến gần, nụ cười trên mặt không sao kìm nén được, véo véo má ta: 

 

"Chỉ Quân, con là người hiểu chuyện, Chưởng Châu còn nhỏ, con sẽ không vì chuyện nhỏ này mà trách móc nó chứ?"

 

Ta học theo giọng điệu của Hoàng hậu: "Từ tỷ tỷ, tỷ tốt như vậy, chắc chắn sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà so đo với muội phải không?"

 

"Từ thừa tướng, ngài đường đường là thừa tướng một triều, dưới một người trên vạn người, chẳng lẽ lại so đo với một nữ tử yếu đuối như ta sao?"

 

Hoàng hậu vừa dỗ vừa lừa tiễn hai người còn chưa kịp phản ứng ra khỏi Vị Ương cung, sau đó gõ gõ đầu ta: 

 

"Cái con bé này, có thể để bổn cung bớt lo được không?"

 

"Con rốt cuộc muốn làm gì?"

 

Ta chạy như bay đến bên chân Hoàng hậu, cười hì hì: "Hòa ly với Thái tử."

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta một lòng một dạ gom góp bạc tiền, nhất định phải rời khỏi cái chốn quỷ quái này, còn Thẩm Nghiễn Chu, cứ để hắn xuống gặp Diêm Vương mà giải quyết đi! Hôm nay nếu không phải Từ Chỉ Quân kia tự rước nhục vào thân, cứ một mực khoe khoang nàng ta cùng Thái tử tình chàng ý thiếp sâu đậm đến nhường nào, lại còn muốn ngã xuống nước vu oan giá họa ta, ta mới chẳng buồn đôi co cùng loại người như nàng ta! Dù ta không muốn dính líu gì đến hai người bọn họ, nhưng không có nghĩa là ta sẽ mặc cho người khác khi dễ! Ta xoa xoa hốc mắt đau nhức, lúc này mới phát hiện Thẩm Nghiễn Chu không biết từ lúc nào đã ngồi xổm trước mặt ta, cau mày trầm tư, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.  Thấy ta tỉnh lại, hắn đưa tay sờ trán ta, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà xoay người bỏ đi, chỉ để lại chiếc áo choàng trên người.  Ta bĩu môi, bảo ma ma đem áo choàng đi thiêu hủy. Ngày hôm sau, chuyện ta giật đai lưng của Từ Chỉ Quân đã truyền khắp kinh thành, Từ thừa tướng bệnh đến mức không dậy nổi cũng phải lết thân vào cung cáo trạng, vu oan ta hủy hoại thanh danh của Từ Chỉ Quân, bắt ta phải chịu trách nhiệm. Ta ngang nhiên đi qua bên cạnh Hoàng hậu, nghiêng đầu liếc nhìn Từ thừa tướng, sau đó vòng ra sau ôm chặt eo Từ Chỉ Quân:  "Chịu trách nhiệm như thế này được không?". Dù sao ta cũng chẳng để tâm. Từ thừa tướng tức đến suýt ngất, ta quay đầu lại, thấy Hoàng hậu lén lút giơ ngón cái với ta, liền vỗ vỗ m.ô.n.g Từ Chỉ Quân. "Thái tử phi đừng nói giỡn."  Từ Chỉ Quân xấu hổ đỏ bừng mặt, vừa tức giận vừa sốt ruột, nhưng vẫn phải cố giữ thể diện khuê tú, chẳng biết sau lưng sẽ nói xấu ta thế nào.Cẩm Hân Hoàng hậu mỉm cười, gọi ta và Từ Chỉ Quân đến gần, nụ cười trên mặt không sao kìm nén được, véo véo má ta:  "Chỉ Quân, con là người hiểu chuyện, Chưởng Châu còn nhỏ, con sẽ không vì chuyện nhỏ này mà trách móc nó chứ?" Ta học theo giọng điệu của Hoàng hậu: "Từ tỷ tỷ, tỷ tốt như vậy, chắc chắn sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà so đo với muội phải không?" "Từ thừa tướng, ngài đường đường là thừa tướng một triều, dưới một người trên vạn người, chẳng lẽ lại so đo với một nữ tử yếu đuối như ta sao?" Hoàng hậu vừa dỗ vừa lừa tiễn hai người còn chưa kịp phản ứng ra khỏi Vị Ương cung, sau đó gõ gõ đầu ta:  "Cái con bé này, có thể để bổn cung bớt lo được không?" "Con rốt cuộc muốn làm gì?" Ta chạy như bay đến bên chân Hoàng hậu, cười hì hì: "Hòa ly với Thái tử."

Chương 4