Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.
Chương 12
Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Lần đầu tiên bước chân vào Sùng An điện, khác xa so với tưởng tượng của ta, bên trong được bài trí vô cùng giản dị, không giống tẩm cung của Thái tử chút nào. Quan trọng nhất là có một mùi thuốc bắc nồng nặc, khó ngửi muốn chết! Xem ra Từ Chỉ Quân đã uống không ít thuốc bổ ở Sùng An điện rồi. Tiểu thái giám dẫn ta vào nội điện, đi sâu vào bên trong là thư phòng của Thẩm Nghiễn Chu. Hắn đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, thấy ta đến, dường như có chút chột dạ, vô tình làm đổ bát canh trên bàn, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Thẩm Nghiễn Chu mặc trường bào màu đỏ sẫm, một tia nắng chiếu qua khe hở của cửa sổ, tạo thành một dải sáng giữa ta và hắn, từ từ di chuyển về phía ta, ánh sáng chói mắt khiến ta không thể mở mắt ra được. Hắn vẫn thản nhiên phê duyệt tấu chương, lạnh nhạt lên tiếng: “Chưởng Châu, nàng có chuyện gì sao?” Ta phất tay, ra hiệu cho tiểu thị vệ đặt hai chiếc nút đồng tâm lên bàn, chống nạnh nói: “Thẩm Nghiễn Chu, chàng không thích ta như vậy, còn vứt bỏ nút đồng tâm mà Hoàng hậu nương nương tặng cho chúng ta, chúng ta cứ làm oan gia như vậy, chi bằng đường ai nấy đi có phải tốt hơn không?” Cây bút lông trong tay Thẩm Nghiễn Chu khựng lại giữa không trung, làn khói nhang tỏa ra từ lư hương phảng phất trên mặt hắn, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn. Chỉ nghe thấy hắn nói một chữ: “Được.” Ta…?Cẩm Hân Được? Dễ dàng đồng ý như vậy sao? Vậy tại sao trước kia ta đã nói với hắn rất nhiều lần mà hắn đều bỏ ngoài tai? Chẳng lẽ hắn có nhược điểm gì trong tay ta sao, chẳng lẽ là cái nút đồng tâm này? Ta không hiểu tại sao hắn lại như vậy, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc lẫn lộn, giống như một mớ chỉ rối ren không đầu không đuôi. “Chưởng Châu, thân thể nàng thế nào? Còn chỗ nào không khỏe sao?” “Đương nhiên là không, ta không ốm đau bệnh tật gì, Thái tử nên lo cho bản thân mình thì hơn, sao mặt mày xanh xao như trúng độc vậy.” Ta không quan sát kỹ, thuận miệng nói. “Nhưng mà chuyện hòa ly cứ tạm thời gác lại, chờ khi nào mọi chuyện đâu vào đấy rồi tính tiếp.” Ta suy nghĩ một lúc, cũng không quan trọng việc ở lại thêm vài ngày, “chiến lợi phẩm” của ta còn phải nghĩ cách mang ra khỏi cung, bèn thuận tay “mượn” tạm một chiếc bình ngọc ở Sùng An điện rồi rời đi.
Lần đầu tiên bước chân vào Sùng An điện, khác xa so với tưởng tượng của ta, bên trong được bài trí vô cùng giản dị, không giống tẩm cung của Thái tử chút nào.
Quan trọng nhất là có một mùi thuốc bắc nồng nặc, khó ngửi muốn chết!
Xem ra Từ Chỉ Quân đã uống không ít thuốc bổ ở Sùng An điện rồi.
Tiểu thái giám dẫn ta vào nội điện, đi sâu vào bên trong là thư phòng của Thẩm Nghiễn Chu.
Hắn đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, thấy ta đến, dường như có chút chột dạ, vô tình làm đổ bát canh trên bàn, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Thẩm Nghiễn Chu mặc trường bào màu đỏ sẫm, một tia nắng chiếu qua khe hở của cửa sổ, tạo thành một dải sáng giữa ta và hắn, từ từ di chuyển về phía ta, ánh sáng chói mắt khiến ta không thể mở mắt ra được.
Hắn vẫn thản nhiên phê duyệt tấu chương, lạnh nhạt lên tiếng:
“Chưởng Châu, nàng có chuyện gì sao?”
Ta phất tay, ra hiệu cho tiểu thị vệ đặt hai chiếc nút đồng tâm lên bàn, chống nạnh nói:
“Thẩm Nghiễn Chu, chàng không thích ta như vậy, còn vứt bỏ nút đồng tâm mà Hoàng hậu nương nương tặng cho chúng ta, chúng ta cứ làm oan gia như vậy, chi bằng đường ai nấy đi có phải tốt hơn không?”
Cây bút lông trong tay Thẩm Nghiễn Chu khựng lại giữa không trung, làn khói nhang tỏa ra từ lư hương phảng phất trên mặt hắn, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Chỉ nghe thấy hắn nói một chữ: “Được.”
Ta…?
Cẩm Hân
Được?
Dễ dàng đồng ý như vậy sao?
Vậy tại sao trước kia ta đã nói với hắn rất nhiều lần mà hắn đều bỏ ngoài tai?
Chẳng lẽ hắn có nhược điểm gì trong tay ta sao, chẳng lẽ là cái nút đồng tâm này?
Ta không hiểu tại sao hắn lại như vậy, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc lẫn lộn, giống như một mớ chỉ rối ren không đầu không đuôi.
“Chưởng Châu, thân thể nàng thế nào? Còn chỗ nào không khỏe sao?”
“Đương nhiên là không, ta không ốm đau bệnh tật gì, Thái tử nên lo cho bản thân mình thì hơn, sao mặt mày xanh xao như trúng độc vậy.”
Ta không quan sát kỹ, thuận miệng nói.
“Nhưng mà chuyện hòa ly cứ tạm thời gác lại, chờ khi nào mọi chuyện đâu vào đấy rồi tính tiếp.”
Ta suy nghĩ một lúc, cũng không quan trọng việc ở lại thêm vài ngày, “chiến lợi phẩm” của ta còn phải nghĩ cách mang ra khỏi cung, bèn thuận tay “mượn” tạm một chiếc bình ngọc ở Sùng An điện rồi rời đi.
Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Lần đầu tiên bước chân vào Sùng An điện, khác xa so với tưởng tượng của ta, bên trong được bài trí vô cùng giản dị, không giống tẩm cung của Thái tử chút nào. Quan trọng nhất là có một mùi thuốc bắc nồng nặc, khó ngửi muốn chết! Xem ra Từ Chỉ Quân đã uống không ít thuốc bổ ở Sùng An điện rồi. Tiểu thái giám dẫn ta vào nội điện, đi sâu vào bên trong là thư phòng của Thẩm Nghiễn Chu. Hắn đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, thấy ta đến, dường như có chút chột dạ, vô tình làm đổ bát canh trên bàn, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Thẩm Nghiễn Chu mặc trường bào màu đỏ sẫm, một tia nắng chiếu qua khe hở của cửa sổ, tạo thành một dải sáng giữa ta và hắn, từ từ di chuyển về phía ta, ánh sáng chói mắt khiến ta không thể mở mắt ra được. Hắn vẫn thản nhiên phê duyệt tấu chương, lạnh nhạt lên tiếng: “Chưởng Châu, nàng có chuyện gì sao?” Ta phất tay, ra hiệu cho tiểu thị vệ đặt hai chiếc nút đồng tâm lên bàn, chống nạnh nói: “Thẩm Nghiễn Chu, chàng không thích ta như vậy, còn vứt bỏ nút đồng tâm mà Hoàng hậu nương nương tặng cho chúng ta, chúng ta cứ làm oan gia như vậy, chi bằng đường ai nấy đi có phải tốt hơn không?” Cây bút lông trong tay Thẩm Nghiễn Chu khựng lại giữa không trung, làn khói nhang tỏa ra từ lư hương phảng phất trên mặt hắn, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn. Chỉ nghe thấy hắn nói một chữ: “Được.” Ta…?Cẩm Hân Được? Dễ dàng đồng ý như vậy sao? Vậy tại sao trước kia ta đã nói với hắn rất nhiều lần mà hắn đều bỏ ngoài tai? Chẳng lẽ hắn có nhược điểm gì trong tay ta sao, chẳng lẽ là cái nút đồng tâm này? Ta không hiểu tại sao hắn lại như vậy, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc lẫn lộn, giống như một mớ chỉ rối ren không đầu không đuôi. “Chưởng Châu, thân thể nàng thế nào? Còn chỗ nào không khỏe sao?” “Đương nhiên là không, ta không ốm đau bệnh tật gì, Thái tử nên lo cho bản thân mình thì hơn, sao mặt mày xanh xao như trúng độc vậy.” Ta không quan sát kỹ, thuận miệng nói. “Nhưng mà chuyện hòa ly cứ tạm thời gác lại, chờ khi nào mọi chuyện đâu vào đấy rồi tính tiếp.” Ta suy nghĩ một lúc, cũng không quan trọng việc ở lại thêm vài ngày, “chiến lợi phẩm” của ta còn phải nghĩ cách mang ra khỏi cung, bèn thuận tay “mượn” tạm một chiếc bình ngọc ở Sùng An điện rồi rời đi.