Tác giả:

Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.

Chương 13

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Tiểu thị vệ đi theo sau ta, ấp a ấp úng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Lại vô tình đụng phải Từ Chỉ Quân, nàng ta nhìn ta với vẻ mặt khó chịu, vội vàng sai cung nữ sửa sang lại y phục và trang sức, đến một sợi tóc cũng không được xê dịch, sau đó mới tạo dáng vẻ ốm yếu của Tây Thi. Nàng ta nhìn ta với ánh mắt oán hận, hận không thể ăn tươi nuốt sống ta: “Thái tử phi đến đây làm gì?” Ta thè lưỡi: “Đến gặp phu quân của ta.” Chưa để Từ Chỉ Quân kịp phản ứng, ta nhét một viên kẹo mạch nha vào miệng nàng ta rồi xoay người bỏ đi. Tuy kiếp trước ta và nàng ta đấu đá đến mức ngươi sống ta chết, nhưng dù sao đó cũng là chuyện kiếp trước, kiếp này nàng ta cũng không làm chuyện gì xấu xa, đôi lúc nhìn còn có chút ngốc nghếch đáng yêu. Đấu đá với loại người này, phiền phức lắm! Sắp đến sinh thần Hoàng hậu, bà ấy nhiều lần triệu ta vào cung, ta đều lấy cớ thoái thác, nhưng cuối cùng vẫn không thể trốn tránh được, đành phải giả vờ bị gãy chân, chống nạng tập tễnh đi vào Vị Ương cung. Thẩm Phù Thần đi ngang qua định đỡ ta, bị ta đẩy ra. “Lục hoàng tử, giữ khoảng cách, giữ khoảng cách.” Ta tránh hắn như tránh tà, không thèm nhặt đồng bạc hắn b.ắ.n tới. Trong mắt hắn dường như thoáng chút thất vọng, bàn tay đang đưa ra giữa không trung, không biết nên làm sao. “Thái tử phi, hình như người biết chuyện gì rồi sao?” “Chuyện gì cơ?” Ta cười toe toét, giả vờ ngu ngốc. Thẩm Phù Thần vội vàng nói không có gì, trên mặt vẫn giữ nụ cười, để tiểu thị vệ đỡ ta vào nội điện. Suốt quãng đường tiểu thị vệ đều cúi đầu, không nói một lời.Cẩm Hân Vừa nhìn thấy ta, Hoàng hậu nương nương vội vàng đứng dậy khỏi giường, chen qua tiểu thị vệ đỡ ta ngồi lên, véo véo mặt ta. “Mấy ngày không gặp, Chưởng Châu của chúng ta lại gầy đi rồi, có phải ở Đông cung bị ức h.i.ế.p không, để bổn cung thay con báo thù.” Hoàng hậu nương nương vừa nói vừa giơ nắm đấm, rõ ràng là động tác giống hệt như mọi khi, nhưng ta lại cảm thấy có chút gượng gạo. Không biết người phụ nữ khoác trên mình bộ y phục lộng lẫy kia đang suy nghĩ gì. “Ở Đông Cung mọi chuyện vẫn ổn chứ? Từ Chỉ Quân có bắt nạt con không?” Ta ưỡn ngực: “Làm sao có thể, Từ Chỉ Quân yếu đuối như vậy, sao có thể là đối thủ của ta được!” Hoàng hậu nương nương liếc nhìn ma ma, ra hiệu cho người mang đôi nút đồng tâm lên: “Nghe nói con muốn hòa ly với Thái tử? Chuyện này bổn cung đã biết rồi.”

Tiểu thị vệ đi theo sau ta, ấp a ấp úng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

 

Lại vô tình đụng phải Từ Chỉ Quân, nàng ta nhìn ta với vẻ mặt khó chịu, vội vàng sai cung nữ sửa sang lại y phục và trang sức, đến một sợi tóc cũng không được xê dịch, sau đó mới tạo dáng vẻ ốm yếu của Tây Thi.

 

Nàng ta nhìn ta với ánh mắt oán hận, hận không thể ăn tươi nuốt sống ta: “Thái tử phi đến đây làm gì?”

 

Ta thè lưỡi: “Đến gặp phu quân của ta.”

 

Chưa để Từ Chỉ Quân kịp phản ứng, ta nhét một viên kẹo mạch nha vào miệng nàng ta rồi xoay người bỏ đi.

 

Tuy kiếp trước ta và nàng ta đấu đá đến mức ngươi sống ta chết, nhưng dù sao đó cũng là chuyện kiếp trước, kiếp này nàng ta cũng không làm chuyện gì xấu xa, đôi lúc nhìn còn có chút ngốc nghếch đáng yêu.

 

Đấu đá với loại người này, phiền phức lắm!

 

Sắp đến sinh thần Hoàng hậu, bà ấy nhiều lần triệu ta vào cung, ta đều lấy cớ thoái thác, nhưng cuối cùng vẫn không thể trốn tránh được, đành phải giả vờ bị gãy chân, chống nạng tập tễnh đi vào Vị Ương cung.

 

Thẩm Phù Thần đi ngang qua định đỡ ta, bị ta đẩy ra.

 

“Lục hoàng tử, giữ khoảng cách, giữ khoảng cách.”

 

Ta tránh hắn như tránh tà, không thèm nhặt đồng bạc hắn b.ắ.n tới.

 

Trong mắt hắn dường như thoáng chút thất vọng, bàn tay đang đưa ra giữa không trung, không biết nên làm sao.

 

“Thái tử phi, hình như người biết chuyện gì rồi sao?”

 

“Chuyện gì cơ?”

 

Ta cười toe toét, giả vờ ngu ngốc.

 

Thẩm Phù Thần vội vàng nói không có gì, trên mặt vẫn giữ nụ cười, để tiểu thị vệ đỡ ta vào nội điện.

 

Suốt quãng đường tiểu thị vệ đều cúi đầu, không nói một lời.

Cẩm Hân

 

Vừa nhìn thấy ta, Hoàng hậu nương nương vội vàng đứng dậy khỏi giường, chen qua tiểu thị vệ đỡ ta ngồi lên, véo véo mặt ta.

 

“Mấy ngày không gặp, Chưởng Châu của chúng ta lại gầy đi rồi, có phải ở Đông cung bị ức h.i.ế.p không, để bổn cung thay con báo thù.”

 

Hoàng hậu nương nương vừa nói vừa giơ nắm đấm, rõ ràng là động tác giống hệt như mọi khi, nhưng ta lại cảm thấy có chút gượng gạo.

 

Không biết người phụ nữ khoác trên mình bộ y phục lộng lẫy kia đang suy nghĩ gì.

 

“Ở Đông Cung mọi chuyện vẫn ổn chứ? Từ Chỉ Quân có bắt nạt con không?”

 

Ta ưỡn ngực: “Làm sao có thể, Từ Chỉ Quân yếu đuối như vậy, sao có thể là đối thủ của ta được!”

 

Hoàng hậu nương nương liếc nhìn ma ma, ra hiệu cho người mang đôi nút đồng tâm lên:

 

“Nghe nói con muốn hòa ly với Thái tử? Chuyện này bổn cung đã biết rồi.”

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Tiểu thị vệ đi theo sau ta, ấp a ấp úng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Lại vô tình đụng phải Từ Chỉ Quân, nàng ta nhìn ta với vẻ mặt khó chịu, vội vàng sai cung nữ sửa sang lại y phục và trang sức, đến một sợi tóc cũng không được xê dịch, sau đó mới tạo dáng vẻ ốm yếu của Tây Thi. Nàng ta nhìn ta với ánh mắt oán hận, hận không thể ăn tươi nuốt sống ta: “Thái tử phi đến đây làm gì?” Ta thè lưỡi: “Đến gặp phu quân của ta.” Chưa để Từ Chỉ Quân kịp phản ứng, ta nhét một viên kẹo mạch nha vào miệng nàng ta rồi xoay người bỏ đi. Tuy kiếp trước ta và nàng ta đấu đá đến mức ngươi sống ta chết, nhưng dù sao đó cũng là chuyện kiếp trước, kiếp này nàng ta cũng không làm chuyện gì xấu xa, đôi lúc nhìn còn có chút ngốc nghếch đáng yêu. Đấu đá với loại người này, phiền phức lắm! Sắp đến sinh thần Hoàng hậu, bà ấy nhiều lần triệu ta vào cung, ta đều lấy cớ thoái thác, nhưng cuối cùng vẫn không thể trốn tránh được, đành phải giả vờ bị gãy chân, chống nạng tập tễnh đi vào Vị Ương cung. Thẩm Phù Thần đi ngang qua định đỡ ta, bị ta đẩy ra. “Lục hoàng tử, giữ khoảng cách, giữ khoảng cách.” Ta tránh hắn như tránh tà, không thèm nhặt đồng bạc hắn b.ắ.n tới. Trong mắt hắn dường như thoáng chút thất vọng, bàn tay đang đưa ra giữa không trung, không biết nên làm sao. “Thái tử phi, hình như người biết chuyện gì rồi sao?” “Chuyện gì cơ?” Ta cười toe toét, giả vờ ngu ngốc. Thẩm Phù Thần vội vàng nói không có gì, trên mặt vẫn giữ nụ cười, để tiểu thị vệ đỡ ta vào nội điện. Suốt quãng đường tiểu thị vệ đều cúi đầu, không nói một lời.Cẩm Hân Vừa nhìn thấy ta, Hoàng hậu nương nương vội vàng đứng dậy khỏi giường, chen qua tiểu thị vệ đỡ ta ngồi lên, véo véo mặt ta. “Mấy ngày không gặp, Chưởng Châu của chúng ta lại gầy đi rồi, có phải ở Đông cung bị ức h.i.ế.p không, để bổn cung thay con báo thù.” Hoàng hậu nương nương vừa nói vừa giơ nắm đấm, rõ ràng là động tác giống hệt như mọi khi, nhưng ta lại cảm thấy có chút gượng gạo. Không biết người phụ nữ khoác trên mình bộ y phục lộng lẫy kia đang suy nghĩ gì. “Ở Đông Cung mọi chuyện vẫn ổn chứ? Từ Chỉ Quân có bắt nạt con không?” Ta ưỡn ngực: “Làm sao có thể, Từ Chỉ Quân yếu đuối như vậy, sao có thể là đối thủ của ta được!” Hoàng hậu nương nương liếc nhìn ma ma, ra hiệu cho người mang đôi nút đồng tâm lên: “Nghe nói con muốn hòa ly với Thái tử? Chuyện này bổn cung đã biết rồi.”

Chương 13